Tiêu Thanh Y chợt lên tiếng:
- Lãng nhi lại đây dập đầu, bên trong chôn phụ thân và mẫu thân của ngươi. Tiểu Đao cũng lạy đi.
Tiêu Thanh Y nhìn ngôi mộ ở trong sân, theo lý thuyết lấy thân phận của Tiêu Thanh Đế nên chôn trong phần mộ tổ tiên Tiêu gia, hưởng thụ tử tôn đời đời bái lạy. Nhưng năm đó Tiêu Thanh Y cố chấp chôn hai người trong sân này.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao lập tức đi qua, cung kính quỳ
xuống, ba quỳ chín lạy. Biểu tình Tiêu Lãng hờ hững, đối với phụ mẫu có
sẵn này đừng nói là gặp mặt, trước đó không lâu hắn mới nghe tên của họ, càng đừng nói đến tình cảm. Nhưng nói sao thì họ là phụ mẫu kiếp này
của Tiêu Lãng, trong người hắn chảy dòng máu của họ.
Tiêu
Lãng nhìn chăm chú vào ngôi mộ, im lặng thật lâu. Lão thái gia của Tiêu
gia Tiêu Bất Tử đi tới, cùng ba người lặng im đứng.
Hồi lâu sau Tiêu Thanh Y thở dài thườn thượt, mắt vô thần nhỏ giọng nói:
- Đại ca, đại tẩu, nhi tử của các người trở về thăm đại ca, đại tẩu
đây. Thanh Y nuôi hắn giúp đại ca, đại tẩu mười bảy năm, hắn không khiến hai người thất vọng, rất xuất sắc. Đại ca, đại tẩu ở trên trời có linh
thiên có thể yên nghĩ rồi.
Tiêu Thanh Y đột nhiên vẫy tay,
kêu Tiêu Lãng, Tiểu Đao đi dạo trong Tiêu gia. Tiêu Lãng biết Cô Cô và
lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử có chuyện quan trọng cần bàn, thế
là kéo Tiểu Đao đi ra khỏi sân. Bên ngoài có một lão nhân đứng hầu, cung kính dẫn hai người rời đi.
Chờ Tiêu Lãng, Tiểu Đao rời đi, Tiêu Thanh Y đột nhiên khóc lớn:
- Phụ thân, đại ca, đại tẩu chết oan quá!
Người Tiêu Thanh Y run bần bật, cảm xúc cực kỳ kích động.
Vẻ mặt lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử không thay đổi, mắt lóe sát ý.
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử khẽ thở dài:
- Tiêu Phù Đồ có nói với ta, chính ta cũng thu đến một ít tin tức. Yên
tâm đi, chờ ta xử lý xong vài chuyện rồi, những kẻ giết hai người, mưu
hại họ đều phải chết!
Tiêu Thanh Y nuốt lệ gật đầu, sau đó lấy làm lạ hỏi:
- Ừm! Phụ thân, làm sao phụ thân ra khỏi Long Hổ sơn được? Không lẽ thực lực của phụ thân đã đạt tới mức...
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử tiếc nuối khẽ thở dài:
- Không, ta còn kẹt ở bước cuối cùng, lần này có thể may mắn tìm được đường sống hoàn toàn là may mắn.
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử nhìn đôi chân Tiêu Thanh Y, mắt âm trầm hỏi:
- Thanh Y, chân của ngươi làm sao vậy? Nghe nói... Mấy năm nay có người ám sát các ngươi?
Tiêu Thanh Y lắc đầu, nói:
- Phụ thân không cần quan tâm những chuyện này, Thanh Y sẽ tự điều tra. Còn chân của ta thì tự Thanh Y nghĩ cách chữa trị.
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Vậy được rồi, nhà ngươi cái gì cũng tốt chỉ có tính cách bướng bỉnh. Nếu có cần hãy nói cho phụ thân.
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử xoay tròn mắt, dào dạt hứng thú hỏi:
- Nghe nói Tiêu Lãng có thể ngay mặt giết Chiến Tướng cảnh cao giai?
Phải rồi, còn Tiểu Đao kia là sao? Ta cảm giác hài tử này không tầm
thường.
Tiêu Thanh Y lộ vẻ mặt kiêu ngạo, mỉm cười nói:
- Hài tử ta dạy dỗ ra làm sao kém được? Đó là một khối ngọc chưa mài,
chờ đến Thần Hồn tiết thức tỉnh thần hồn, nếu như có thể thức tỉnh thiên giai thần hồn thì tương lai sau này của Lãng nhi không thể đo lường, ít nhất cỡ phụ thân.
- Còn Tiểu Đao...
Tiêu Thanh Y ngừng lại, biểu tình nghi hoặc, khó hiểu nói:
lãng nhi nhặt Tiểu Đao từ Tử Vong sơn mạch về, dường như hài tử này mất trí nhớ. Tiểu Đao có thiên phú thần thông khủng bố là... Có thể biến
thân! Hiện tại thực lực của Tiểu Đao là Chiến Sư cảnh cao giai, sau khi
biến thân thì công kích của Chiến Suất cảnh bình thường cũng không thể
bị thương Tiểu Đao. Phụ thân thấy rộng biết nhiều, có nghe nói chủng tộc đặc biệt như vậy không?
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử trầm ngâm giây lát, lắc đầu nói:
- Chưa từng nghe nói, ta có thể khẳng định trên Thần Hồn đại lục chưa
từng xuất hiện chủng tộc như vậy, không lẽ là bên biển?
Mắt Tiêu Thanh Y chớp lóe, khẽ thở dài:
- Không biết, có lẽ chờ ngày nào Tiểu Đao nhớ lại mới hiểu rõ. Ta cứ cảm giác ký ức của Tiểu Đao bị người ta phong ấn.
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử chắc chắn nói:
- Hãy bồi dưỡng hai hài tử này cho tốt, không chừng chúng sẽ mang đến vinh diệu chưa từng có cho Tiêu gia.
Mắt lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử sang lên, quyết định:
- Sau này để Lãng nhi liên tục ra ngoài đụng độ với thiên tài của các
thế gia thì sao? Một con hổ không ngừng cắn xé, tranh đấu đến cuối cùng
mới nổi trội, trở thành vua muôn loài.
Tiêu Thanh Y công nhận gật đầu, nói:
- Ta cũng có ý đó. Lãng nhi làm gì cũng tốt nhưng tâm tình quá lương
thiện, thích che giấu mũi nhọn. Mấy năm nay ta liên tục khiến Tiêu Lãng
lên núi chém giết là vì rèn luyện lòng hắn. Phụ thân cứ sắp xếp đi, ta
nghĩ cách chữa chân của mình, còn những kẻ mấy năm nay truy sát chúng ta sẽ phải trả giá!
Hai phụ thân và nữ nhi ở trong viện trò
chuyện thật lâu. Tuyệt thế cường giả này dường như rất chú trọng suy
nghĩ của Tiêu Thanh Y, nhiều chuyện nghe theo nàng đề nghị. Nửa ngày sau lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử đẩy Tiêu Thanh Y ra khỏi viện,
sai người mang nàng quay về Thanh Y các mà nàng cư ngụ nhiều năm.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao theo đại tổng quản của Tiêu gia tham quan đại viện Tiêu gia, nghe giới thiệu về tình hình Tiêu gia.
Không thể không nói Tiêu gia có quyền thế thông thiên. Đại viện Tiêu gia lớn vượt sức tưởng tượng của Tiêu Lãng, Tiểu Đao.
Đại viện Tiêu gia chia làm bốn viện đông, tây, nam, bắc. Trung gian là
một diễn võ trường siêu lớn. Bắc viện gọi là hậu viện, là nơi lão thái
gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, đại trưởng lão Tiêu Bất Hoặc cư ngụ. Đương nhiên sau ngày hôm nay có thêm ba người là Tiêu Thanh Y, Tiêu Lãng,
Tiểu Đao.
Đông viện là nơi cao tầng của Tiêu gia cư ngụ, có
mấy chục trưởng lão đều là cường giả danh chấn Chiến Vương triều. Tây
viện là thế hệ trẻ của Tiêu gia cư ngụ. Hộ vệ, tạp dịch, Huyết Vệ của
Tiêu gia đều ở nam viện.
Đại tổng quản của Tiêu gia tự giới thiệu mình tên Thiền lão, là người
cùng thời với lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, vẻ mặt hiền hòa,
mang hai người Tiêu Lãng, Tiểu Đao đi tham quan, giới thiệu tình huống
Tiêu gia.
Tiêu Lãng nghe xong mặt không biểu tình nhưng lòng thì cực kỳ rung động.
Siêu cấp thế gia quả nhiên cường đại.
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử có ba huynh đệ, đại ca tên Tiêu
Bất Hoặc, lão tam tên Tiêu Bất lão. Tiếc rằng Tiêu Bất lão không sống
đến già như tên của mình, ba mươi năm trước chết ở Bắc Cương, để lại ba
nhi tử nay là trưởng lão của Tiêu gia.
Trước mắt Tiêu Bất
Hoặc là đại trưởng lão của Tiêu gia, có nhiều tử nữ nhất. Sáu nhi tử, ba nữ nhi, gia chủ của Tiêu gia hiện nay, Tiêu Thanh Long chính là nhi tử
thứ hai của Tiêu Bất Hoặc.
Thực lực của Tiêu Bất Tử mạnh
nhất, là tộc trưởng của gia tộc, dưới gối chỉ có một tử một nữ. Nhi tử
Tiêu Thanh Đế đã chết, nữ nhi Tiêu Thanh Y thì tàn tật.
Nghe
Thiền lão kể đời thứ ba Tiêu gia có vài trăm người, chưa tính chi thứ.
Tiêu Bất Hoặc có nhiều tôn tử, tôn nữ nhất, có địa vị cao, thế lực lớn
nhất trong gia tộc. Mạch Tiêu Bất lão thì bởi vì người đã chết, địa vị
trong gia tộc chỉ mạnh hơn đệ tử chi thứ một chút.
Tiêu Lãng
suy đoán ra từ vài lời Thiền lão nói. Tiêu Thanh Y không thân thiện với
gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long, Tiêu Lãng cho rằng là do tranh
đấu phe phái. Tiêu Lãng, Tiểu Đao sau này sống trong gia tộc chắc chắn
sẽ bị mạch Tiêu Bất Hoặc bài xích hoặc chèn ép.
Tiêu Lãng nhức đầu gãi tóc.
- Xem ra sau này phải điệu thấp chút, không thể làm Cô Cô phiền lòng.
Trong siêu cấp đại thế gia như vậy, nếu Tiêu Lãng quá rêu rao thì rắc
rối sẽ thi nhau kéo đến. Hôm nay gia tộc nghênh đón Cô Cô và Tiêu Lãng
quá phô trương, thái độ của Tiêu Thanh Y với gia chủ của Tiêu gia, Tiêu
Thanh Long, đám trưởng lão sẽ bị người có lòng ghen tỵ, thầm ghi hận. Cô Cô, lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử có thể bảo vệ Tiêu Lãng một,
hai lần nhưng bảo vệ được suốt đời không?
Tiêu Lãng mới đặt quyết tâm, Thiền lão mang theo hai người quẹo ra đông viện thì rắc rối tìm tới cửa.
- Vị này chính là nhi tử của Thanh Đế thúc thúc? Đồn là có thể giết
chết hai Chiến Tướng cảnh cao giai, thiên tài tuyệt thế đường đệ Tiêu
Lãng?
Trên con đường rộng lớn, một thiếu niên rất điển trai
mặc áo gấm, khí chất sang trọng dẫn theo một đám người chặn đường. Mặt
thiếu niên cười nhưng mắt thì cao cao tại thượng, như người thành phố
khinh thường nhà quê.
Tiêu Lãng nheo mắt, cúi đầu, khóe môi
cong lên quái dị, khuôn mặt bình thường biến tràn đầy yêu khí. Nhưng khi Tiêu Lãng ngẩng đầu lên thì biểu tình trở về bình tĩnh.
Rắc rối đến thật nhanh!