Chiến Vương triều có lịch sử lâu đời, đứng sững ở Thần Hồn đại lục
hơn một ngàn năm. Bao năm qua nhiều lần Huyết Vương triều phía bắc muốn
chiếm thổ địa phú nhiêu này làm của riêng, tiếc rằng mỗi lần đều tay
không trở về.
Gần trăm năm qua hoàng thất Chiến Vương triều
yếu nhược, đặc biệt là hoàng đế đời này càng là hoang dâm vô độ, không
được tích sự gì. Nhưng Chiến Vương triều vẫn sừng sững ở phương đông,
đại quân Huyết Vương triều không thể bước vào lãnh thổ của Chiến Vương
triều nửa bước.
Bởi vì Chiến Vương triều có bốn siêu cấp thế gia và một quân thần.
Tả gia, Nghịch gia, Đông Phương gia, Tiêu gia!
Một vị cường giả chí tôn của Huyết Vương triều từng nói một câu, bốn
siêu cấp thế gia bất diệt, không giết Quân Thần thì Chiến Vương triều
không bị diệt vong. Có thể thấy bốn siêu cấp thế gia có tầm quan trọng
như thế nào với Chiến Vương triều.
Hôm nay Tiêu gia đặc biệt náo nhiệt.
Đại viện của Tiêu gia cực kỳ lớn, mấy ngàn mẫu đất. Đệ tử Tiêu gia
trong đại viện, cộng với tạp dịch, thị nữ cũng cỡ gần vạn người.
Cửa lớn đại viện giăng đèn kết hoa, vô số tạp dịch, hộ vệ nghểnh cổ
trông mong. Gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long dẫn theo các đường
trưởng lão Tiêu gia, đại nhân vật đứng ngoài cửa lớn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn chân trời phía tây.
Tiêu Thanh Y và nhi tử của Tiêu Thanh Đế sắp trở về!
Theo lý thuyết, Tiêu Thanh Long là gia chủ hiện thời của Tiêu gia, địa
vị, thực lực nổi tiếng như cồn trong Chiến Vương triều, còn là đường
huynh của Tiêu Thanh Y, không thể nào đến nghênh đón một người hơn mười
năm không chịu quay về gia tộc.
Hôm nay gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long không thể không làm như vậy, phải cười tươi tắn làm bộ
như rất vui sướng vì đường muội đã trở về.
Chỉ có một nguyên nhân, đó là lão thái gia của Tiêu gia, Tiêu Bất Tử.
Sau khi Tiêu Bất Tử bị khốn trong Long Hổ sơn thì Tiêu gia luôn ẩn nấp, rất điệu thấp. Hai mươi năm nay chỉ có Tiêu Phù Đồ dẫn người ra tay mấy lần, hành động rất điệu thấp.
Lần này đại chiến Hỏa Phượng
thành, Hỏa gia hùng bá tây bộ nhiều năm bị Tiêu Phù Đồ mang theo một
trăm Huyết Vệ của Tiêu gia giết không còn một mảnh, trong Chiến Vương
triều đã đồn thổi khắp nơi.
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu
Bất Tử trở lại, Tiêu gia liền nhe răng nanh ra, dùng cách cực kỳ bá đạo
nói cho thế nhân biết Tiêu gia mạnh mẽ, có thế lực cường như thế nào.
Hôm nay gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long dẫn cường giả trong gia
tộc tại đây long trọng nghênh tiếp cũng là vì truyền đạt một ý nguỵen
của lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, lão rất quan tâm nữ nhi của
mình, và cả... Tôn tử.
Chợt vang tiếng rồng ngâm:
- Grao!
Người Tiêu gia nâng cao tinh thần nhìn chằm chằm. Quả nhiên ở chân trời phái tây có mây đen nhanh chóng bay tới. Một trăm con Song Dực Tà Long
xé gió lao đến, chậm rãi đáp xuống đằng trước đại viện Tiêu gia.
Vóc dáng gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long cao to, mặc áo gấm, lưng hùm vai gấu, có khí thế bá chủ. Con Song Dực Tà Long chưa đáp xuống gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long đã dẫn người tiến lên nghênh đón.
Từ xa gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long đã dùng giọng điệu thân thiết trách móc:
- Ha ha ha ha ha ha! Thanh Y rốt cuộc chịu quay về nhà? Ngươi không
biết mấy năm nay chúng ta tìm ngươi vất vả thế nào, tính cách của ngươi
biết bao giờ mới chịu sửa?
Cao tầng gia tộc sau lưng gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long cười cười, khom người hành lễ:
- Bái kiến Thanh Y tiểu thư!
Tiêu Lãng, Tiểu Đao đứng sau lưng Tiêu Thanh Y, mang nàng nhảy xuống
con Song Dực Tà Long. Tiêu Lãng tò mò đánh giá bốn phía, mới nãy hắn
đứng trên con Song Dực Tà Long chỉ thấy phía xa có viện tử cực kỳ rộng
lớn. Giờ phút này, Tiêu Lãng thấy cửa lớn cao ba thước, tường viện nguy
nga thì lòng rất rung động. Không uổng là bốn siêu cấp thế gia, ba gia
tộc ở Dược Vương thành không thể so sánh khí thế này được.
Tiêu Thanh Y lạnh nhạt nói:
- Lãng nhi, đẩy ta vào.
Lời của Tiêu Thanh Y khiến Tiêu Lãng thu lại tầm mắt. Mặt Tiêu Thanh Y
không biểu tình liếc gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long, đám người
trước mặt, làm bộ như không nghe thấy lời họ nói.
Cường giả
sau lưng gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long vẻ mặt lúng túng, có
người biến sắc mặt, hiển nhiên rất là bất mãn. Gia chủ của Tiêu gia,
Tiêu Thanh Long vẫn cười tươi như hoa, thân thiết nhìn Tiêu Lãng.
Gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long cười hỏi:
- Đây chính là Tiêu Lãng, nhi tử của Thanh Đế đúng không?
Bụng dạ thâm sâu, da mặt thật dày!
Tiêu Lãng nheo mắt lại, không lên tiếng. Tiểu Đao thì như bình thường
không nói câu nào. Tiêu Thanh Y không có vẻ nồng nhiệt với đám người,
Tiêu Lãng, Tiểu Đao đương nhiên sẽ không chủ động đáo lời, mặc kệ có
phải là cha ông trời.
Tiêu Thanh Y liếc Tiêu Lãng, Tiểu Đao, lên tiếng:
- Thưa nhị bá đi, những người này là trưởng lão trong gia tộc. Hai người các ngươi hành lễ đi!
Tiêu Lãng, Tiểu Đao thế mới cung kính khom người hành lễ với gia chủ
của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long, mười mấy trưởng lão.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao đồng thanh kêu lên:
- Bái kiến nhị bá, bái kiến các vị trưởng lão!
Gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Tốt, hổ phụ vô khuyển tử! Thanh Y dạy dỗ mười mấy năm quả nhiên khác với người ta!
Trong mắt gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long là khen ngợi, vẻ mặt
thân thiết. Tiêu Lãng không thể không khâm phục, không uổng là gia chủ
của đại gia tộc, khí độ bất phàm.
- Đi, đi vào rồi nói, chắc tộc trưởng đã sốt ruột chờ rồi.
Tiêu Lãng đi tới vừa kéo tay Tiêu Lãng vừa đẩy xe lăn, cười toe toét dẫn mọi người đi vào trong đại viện Tiêu gia.
Đi vào sân, Tiêu Lãng và Tiểu Đao như hai lóe lên thành phố, nhìn hoa
cả mắt. Bước vào liền thấy hoa viên siêu lớn, đầy rẫy kỳ hoa dị thảo mà
Tiêu Lãng chưa từng gặp, phương xa trập trùng lầu các hào hoa, sang
trọng. Đi một lát sau đến một quảng trường to lớn, có mấy trăm thiếu
niên, thiếu nữ Tiêu gia tu luyện, luyện tập võ nghệ, họ tò mò nhìn sang
bên này.
Đoàn người không dừng lại, xuyên quá quảng trường, đi tới một hậu viện, cuối cùng ngừng trước biệt viện.
Gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long cung kính nói với cửa viện:
- Tộc trưởng, Thanh Y và nhi tử của Thanh Đế đã trở lại.
Két két két két két!
Cửa sân tự động mở ra, một thanh âm già nua vang lên:
- Để bọn họ đi vào, các ngươi đều lui ra đi.
- Phụ... Thân!
Tiêu Thanh Y luôn bình tĩnh như nước chợt nghe thanh âm này thì biến
kích động, mắt đẹp ngấn lệ. Tiêu Lãng đẩy Tiêu Thanh Y vào trong, Tiểu
Đao đi theo.
Trong sân rất đơn giản, thậm chí là hoang vắng,
chỉ có một lầu các nho nhỏ. Một lão nhân nhỏ gầy mặc áo đen, tóc hoa râm đứng trước một ngôi mộ, không ngoái đầu lại, sống lưng thẳng tắp như
thanh bảo kiếm.
Tiêu Thanh Y lại nghẹn ngào kêu lên:
- Phụ thân!
Lão nhân chậm rãi xoay người, khuôn mặt đầy cưng chiều, trong mắt có tia áy náy.
Lão nhân dịu giọng nói:
- Tiểu Thanh Y nhà ta đã trở lại? Chắc mấy năm nay chịu nhiều khổ sở đúng không?
- Phụ thân!
Tiêu Thanh Y không kiềm được nữa, nước mắt rời như mưa. Người Tiêu
Thanh Y lấp lánh Huyền khí, xe lăn tự động chạy nhanh tới trước. Tiêu
Thanh Y ôm chồng lão nhân, òa khóc.
Điệp Huyết La Sát Tiêu Thanh Y nổi tiếng trong Chiến Vương triều giờ đây khóc như đứa con nít bị ăn hiếp.
- Được rồi, được rồi, đã về nhà, có phụ thân ở, sau này không ai có thể tổn thương ngươi. Mấy năm nay ngươi chịu uất ức, phụ thân sẽ lấy lại
công bằng cho ngươi!
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử cũng khóc, nhẹ vỗ vai Tiêu Thanh Y, mắt lóe sát khí sắc bén.
Tiêu Thanh Y ngẩng đầu lên, vẻ mặt áy náy nói:
- Thanh Y không khổ, là Thanh Y vô dụng, mấy năm nay để phụ thân chịu khổ trên Long Hổ sơn!
Tiêu Thanh Y chợt quay đầu quát với Tiêu Lãng:
- Lãng nhi, Tiểu Đao, còn không quỳ xuống dập đầu? Đây là gia gia của các ngươi!
Tiêu Lãng, Tiểu Đao bùm một tiếng quỳ xuống, ba quỳ chín lạy, cực kỳ cung kính nói:
- Gia gia!
- Tốt, tốt, tốt!
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử cười toe toét, liên tục nói ba
tiếng tốt. Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử bước nhanh tới, đôi tay nâng hai người dậy, mắt nhìn mặt Tiêu Lãng, chợt lão phát ra khí thế
ngạo nghễ thiên hạ.
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử kiêu ngạo nói:
- Hài tử, ngươi đã về nhà. Từ hôm nay trở đi không ai có thể khi dễ
ngươi nữa! Nếu ai dám ăn hiếp ngươi thì cứ đánh gãy chân kẻ đó, có gia
gia chống lưng giúp ngươi!
Tiêu Lãng vuốt mũi, nhếch môi cười hỏi:
- Bất cứ ai?
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử ngạc nhiên, sau đó cười to:
- Đúng vậy. Bất cứ ai!