Đến tột cùng Thảo Đằng là một tồn tại thế nào, Âu Dương Lãnh Yên không biết. Nàng nói phải đi về tra một vài sách cổ, mới có thể xác định thêm.
Chỉ có điều Âu Dương Lãnh Yên xác định Thảo Đằng này không phải là thần hồn bình thường, hoặc cũng có thể không phải là thần hồn! Bởi vì trong lịch sử chưa bao giờ nghe nói có thần hồn nào có thể tiến hóa, còn có thể không ngừng sản sinh thần thông mới. Hơn nữa Thảo Đằng hoàn toàn không có khí tức cường đại. Quan trọng nhất là, nó phóng thích thần thông hoàn toàn không cần tiêu hao chút hồn lực nào của Tiêu Lãng!
Thần hồn và võ giả là một thể. Chiến kỹ Thần Hồn cần võ giả và thần hồn đồng thời phát ra. Mà Thảo Đằng và Tiêu Lãng không giống như một thể, cảm giác nó không phải là thần hồn của Tiêu Lãng, chỉ ký túc ở trên người Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng cũng cảm thấy mơ hồ. Nếu không phải Thảo Đằng nhiều lần cứu hắn, nhiều lần trong lúc hắn hôn mê đã chủ động hộ chủ, hắn sẽ nghĩ biện pháp ném Thảo Đằng đi. Dù sao một tồn tại quỷ dị như thế ký sinh ở trong thân thể của mình, cũng không biết nó có đột nhiên phản chủ hay không. Đổi lại là bất kỳ người nào cũng sẽ cảm thấy rất sợ hãi.
Âu Dương Lãnh Yên cố ý nhắc nhở Tiêu Lãng, bảo hắn không nên nói chuyện Thảo Đằng có thể tiến hóa truyền ra ngoài. Cho dù là người của Mê Thần Cung, tốt nhất cũng đừng nói. Dù sao thứ này quá quỷ dị.
Theo suy đoán của Tiêu Lãng, Thảo Đằng này còn có thể tiến hóa ba lần nữa. Hiện tại nó đã hung tàn như vậy, giờ phút này còn ngủ say. Sau khi tiến hóa ba lần nữa, cũng không ai biết nó sẽ kinh khủng đến mức nào.
Nếu chẳng may khiến cho những nhân vật lớn kia kiêng kỵ, trực tiếp ra tay giết chết hoặc là tiêu diệt Thảo Đằng thì phiền toái.
Tiêu Lãng im lặng. Đối với Mê Thần Cung, hắn cũng không quá tín nhiệm. Bởi vì mấy lần hắn thiếu chút nữa thì chết, người của Mê Thần Cung vẫn không ra tay. Hắn thậm chí đột nhiên cảm giác người của Mê Thần Cung, dường như đang bố trí âm mưu, nhằm vào hắn!
Hai người một đường nhanh chóng bay trở về Tuyết Liên đảo. Vừa vào Tuyết Liên đảo, đảo chủ kia sợ hãi đến gần chết. Hắn cho rằng Tiêu Lãng trở về gây phiền phức cho mình.
Nhưng không ngờ Tiêu Lãng chỉ tiến vào Tu La điện trên Tuyết Liên đảo, bảo người Tu La điện truyền một tin tức tới cho Trà Mộc và đám người Hồng Đậu, báo một tin bình an. Sau đó hắn và Âu Dương Lãnh Yên nhanh chóng bay về phía nam.
Hai người một đường tận thưởng phong cảnh của biển Băng Tuyết. Tiêu Lãng cũng quên tất cả mọi chuyện phiền lòng cùng Âu Dương Lãnh Yên du ngoạn, rất ân ái giống như một đôi tình lữ đang hưởng tuần trăng mật. Hai người cũng càng si mê đối phương, hàng đêm triền miên, một tấc cũng không rời.
Tiêu Lãng rất thích cảm giác này. Hắn khiến mình chìm đắm trong cảm giác này, toàn tâm toàn ý yêu thương Âu Dương Lãnh Yên, sủng nàng, theo nàng, yêu nàng. Hắn rất thích cảm giác này, cảm giác thích và gắn bó với nữ tử mình thương yêu. Quan trọng nhất là hắn đột nhiên phát hiện mình càng chìm đắm trong cảm giác này. Ý niệm hữu tình trong đầu hắn lại càng áp chế thiên đạo vô tình.
Mỗi lần phóng thích tình thương, thiên đạo vô tình cũng sẽ áp chế ý niệm hữu tình. Chỉ có yêu thương sâu nặng với nữ tử mình thương yêu mới có thể làm cho hắn khôi phục lại chính mình. Hắn không muốn biến thành hung thú lãnh huyết vô tình hình người, cho nên càng toàn tâm toàn ý yêu thương Âu Dương Lãnh Yên.
Sau một tháng, hai người đã tới Thiên Châu, Ma Đế phủ!
- Tiêu Lãng, ngươi đối xử với Lãnh Yên tốt như vậy, Lãnh Yên cũng không muốn rời khỏi ngươi, làm sao bây giờ?
Hai người ngồi chiến xa Thiên Cơ, bay về phía Ma Đế thành.
Nửa thân thể của Âu Dương Lãnh Yên đều dựa vào trên người Tiêu Lãng, mày liễu nhíu lên, trên mặt đầy ưu thương. Khuôn mặt nhỏ bé tuyệt mỹ kia khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Tiêu Lãng đưa tay ôn nhu khẽ vuốt ve khuôn mặt Âu Dương Lãnh Yên, cười nói:
- Rau trộn, theo ta về Thần Hồn Phủ đi. Nàng để Liễu Yên Các cho người của Âu Dương gia các nàng quản lý đi! Ta kiếm huyền thạch nuôi nàng!
- Ta không đi !
Âu Dương Lãnh Yên trừng mắt với Tiêu Lãng một chút, sẵng giọng:
- Hồng Đậu muội muội là chính thất, người ta đi tới nhiều nhất chỉ có thể là nhị phòng, tam phòng. Ta vẫn về Liễu Yên Các thôi. Không có ta tọa trấn người bình thường đúng là không quản lý được. Tiêu Lãng...ba tháng một lần ngươi nhất định phải đi tới Hồng Đế Thành theo ta mấy ngày. Nếu như không đi ta sẽ đến tìm ngươi, khiến Thần Hồn Phủ của ngươi phải huyên náo! Hừ hừ!
- Được rồi được rồi, sợ nàng rồi! Chỉ cần ta không bế quan, không có chuyện lớn ba tháng ta sẽ đi một lần, như vậy được chưa!
Tiêu Lãng giơ tay đầu hàng. Hắn phát hiện Âu Dương gia dường như cũng có di truyền, đều có một mặt điên cuồng. Âu Dương Thúy Thúy là lão già điên. Âu Dương Ấu Trĩ là người điên nhỏ, Âu Dương Lãnh Yên này lại là người điên lớn...
Hai người tiến vào Thiên Châu một đường bay theo thông đạo thành trì, rất nhanh đã tới cửa thành. Lấy thân phận của hai người và chiến xa chí tôn, tất nhiên không cần giao huyền thạch cũng có thể vào thành. Những hộ vệ kia cũng không dám yêu cầu.
Hai người vừa bay vào trong thành, phía sau lại vang lên những tiếng ầm ĩ. Một đội nhân mã phá không đến. Tất cả hộ vệ cửa thành ngã quỵ ở mặt đất, bắt đầu hét lớn:
- Tham kiến trưởng lão Ma Cao!
Người của Ma gia?
Ban đầu Tiêu Lãng và Âu Dương Lãnh Yên cũng không để ý lắm. Nơi này là Ma Đế thành có người Ma gia cũng rất bình thường. Nhưng câu nói tiếp theo, lại làm cho Tiêu Lãng dừng lại!
- Đại nhân Ma Cao, lần này tuần tra Bắc Minh thuận lợi chứ?
Một đội trưởng hộ vệ rất lấy lòng nói. Ma Cao dẫn theo mấy cường giả, vừa nghe thấy lời này nhất thời nổi giận mắng:
- Thuận lợi cái rắm! Mụ nó, một chuyến tay không!
Hành trình Bắc Minh? Một chuyến tay không?
Mắt Tiêu Lãng trở nên lạnh lẽo. Hắn nhớ tới những công tử Bắc Minh kia không có chuyện gì đột nhiên tới khiêu khích. Công tử Sơn Tiêu còn nói rõ tìm đến hắn gây phiền phức, còn nói hắn muốn giẫm lên tất cả công tử Bắc Minh? Khi đó hắn không hiểu tại sao, chỉ suy đoán có người quạt gió thổi lửa!
Thật sự trùng hợp như thế sao?
Mắt Tiêu Lãng xoay chuyển một cái, sau đó nhìn Âu Dương Lãnh Yên nháy mắt ra hiệu. Hai người lập tức điều khiển chiến xa tránh qua một bên. Cũng không lâu lắm, Ma Cao liền dẫn người chạy vào trong thành.
Vừa vào thành Ma Cao đột nhiên có chút cảnh giác. Ánh mắt đột nhiên quét qua bên trái, lập tức nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng tràn ngập sát ý của Tiêu Lãng.
Vù!
Âu Dương Lãnh Yên đột ngột phóng thích thánh uy Thiên Đế. Thân thể Tiêu Lãng lập tức bắn nhanh tới. Trên tay phải liền xuất hiện vảy màu vàng sậm. Hắn đã phóng thích ra Liệt Thần Thủ. Thân thể hắn chớp hiện, thoáng cái đã dễ dàng nắm lấy cổ Ma Cao.
Chỉ cần Tiêu Lãng thoáng dùng sức đầu của Ma Cao sẽ tách rời khỏi thân thể.
Thánh uy Thiên Đế chậm rãi suy yếu. Giọng nói của Tiêu Lãng lạnh lẽo đến cực hạn vang lên:
- Lão chó, ngươi ở Bắc Minh mượn đao giết người, dùng thật sự tốt!
Ma Cao và mấy người hắn dẫn theo tất nhiên đều biết Tiêu Lãng. Bọn họ chờ đợi ở Bắc Minh một thời gian, xác định Tiêu Lãng đã trốn thoát, chỉ có thể đành bất đắc dĩ quay trở lại Thiên Châu. Bọn họ sử dụng thuyền sắt chậm rãi trở về, không nghĩ tới hai người Tiêu Lãng đi chậm như vậy, lại chạm mặt nhau...
Cảm nhận sát ý cuồn cuộn trong thân thể Tiêu Lãng, con ngươi trong mắt Ma Cao đột nhiên co lại. Nhưng lập tức cố gắng trấn định lại, giả vờ có chút kinh hoàng có chút tức giận căm tức nhìn Tiêu Lãng nói:
- Ngươi là ai? Ngươi lại dám động thủ ở Ma Đế thành? Ngươi không muốn sống nữa sao? Ngươi có biết ta là ai không? Ta chính là trưởng lão Ma gia! Lập tức thả ta ra!
Mấy người còn lại không dám động, mắt lóe lên. Bọn họ hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
Sức quan sát của Tiêu Lãng nhạy bén tới mức nào? Hắn vốn không xác định, nhưng giờ phút này đã vô cùng chắc chắn. Bởi vì vừa nãy trong đáy mắt Ma Cao xuất hiện một tia sợ hãi và nghi hoặc. Hắn nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Khóe miệng hắn lộ ra một tàn ý. Tay phải hắn hơi dùng sức. Trên khóe miệng Ma Cao nhất thời có máu tươi tràn ra. Hắn lạnh lùng nói:
- Còn muốn gạt ta? Tất cả mọi chuyện Sơn Tiêu đã nói cho ta biết. Có tin ta bóp chết ngươi hay không? Có tin ta khiến Ma Đế thành huyên náo long trời lở đất hay không?