Yêu Giả Vi Vương

Chương 61: Q.5 - Chương 61: Ngươi có thể cút




- Sơn Tiêu?

Nhất thời trên mặt Ma Cao không có chút máu nào. Hắn cho rằng Tiêu Lãng thật sự đã biết tất cả.

Nghĩ đến chuyện Tiêu Lãng được Mê Thần Cung bảo vệ. Tiêu Lãng giết hắn thật sự giống như giết gà. Sợ là cho dù Ma Đế tức giận cũng không dám nói gì. Vạn nhất Tiêu Lãng thật sự muốn gây huyên náo, khiến Ma Đế thành long trời lở đất, sợ là tất cả con trai, con gái của hắn sẽ bị Ma Đế nổi giận xử tử...

Hắn nhất thời bắt đầu trở nên kinh sợ, thân thể cũng không ngừng run rẩy, nhìn Tiêu Lãng cầu xin tha thứ, vội vàng mở miệng nói:

- Tiêu phủ chủ, tha mạng...

Lời còn chưa nói hết, hắn đột nhiên nhớ ra có chỗ không đúng. Thời điểm công tử Sơn Tiêu bị Tiêu Lãng giết, lúc đó có mấy vạn người. Dường như công tử Sơn Tiêu không kịp nói gì đã bị giết chết?

Hắn nhìn thấy khóe miệng Tiêu Lãng lộ vẻ trào phúng, nhất thời tỉnh ngộ, chửi ầm lên:

- Tiêu Lãng, ngươi lừa ta?

- Ngu xuẩn!

Tiêu Lãng cười lạnh một tiếng không nói thêm lời nào, trực tiếp nắm lấy thân thể Ma Cao nhảy một cái lên chiến xa. Hắn đứng sừng sững ở trên chiến xa, sau đó lạnh lùng quét qua đám người Ma Cao dẫn theo, quát lên:

- Nửa canh giờ không nhìn thấy Ma Tiêu, vậy chuẩn bị nhặt xác thay lão chó này đi!

Nói xong Tiêu Lãng trực tiếp khống chế chiến xa bay vào trong thành. Ầm ĩ bên này đã sớm khiến vô số người kinh sợ. Hộ vệ cửa thành vốn phóng nhanh tới, nhìn thấy Ma Cao bị bắt định lập tức động thủ. Còn có vài người chuẩn bị gửi tín hiệu đi. Nhưng tất cả đều bị thủ hạ của Ma Cao ngăn lại.

Bọn họ biết rõ tính tình Tiêu Lãng như thế nào. Việc này một khi xử lý không tốt, sợ là hôm nay Ma Đế thành thật sự sẽ bị huyên náo tới long trời lở đất.

Âu Dương Lãnh Yên phóng thích thánh uy Thiên Đế, lại thêm giờ phút này Tiêu Lãng không chút kiêng kỵ cưỡi chiến xa Thiên Cơ chậm rãi bay đi. Rất nhanh việc này đã thu hút vô số người trong Ma Đế Thành tới xem. Chỉ một lát, chuyện này đã được truyền khắp nửa Ma Đế thành. Rất nhiều võ giả bay vọt về bên này.

Ma Đế thành là phủ thành Ma Đế phủ. Nơi này có mấy trăm vạn võ giả. Nơi này là thành trì lớn nhất phía bắc Thiên Châu, là bá chủ vô số phủ vực phía bắc. Nơi này có Ma Đế một trong thập đại Thiên Đế Chí Tôn.

Bao nhiêu năm không ai dám gây sự tại Ma Đế thành?

Địa vị của Ma Cao tại Ma gia không cao cũng không thấp, nhưng trong Ma Đế thành có rất nhiều người đều biết hắn. Hiện tại hắn quang minh chính đại bị người nắm ở trong tay, trên miệng còn có vết máu tươi vẫn không ngừng chảy. Quan trọng nhất là... hộ vệ Ma gia chỉ dám theo ở phía xa, cũng không dám động thủ!

Tình cảnh quỷ dị như thế, chuyện kích động như vậy, tất nhiên có thể khiến cho vô số người khiếp sợ. Mà Tiêu Lãng và Âu Dương Lãnh Yên ở Thiên Châu cũng coi như người có tiếng tăm, rất nhanh liền bị người nhận ra. Tin tức lại càng thêm kích động! Chỉ trong thời gian nửa nén hương toàn bộ Ma Đế phủ thiếu chút nữa thì bạo động.

Điều Tiêu Lãng muốn chính là hiệu quả như thế!

Chuyện này càng ầm ĩ, trái lại hắn càng an toàn. Ma Đế tuyệt đối không dám quang minh chính đại giết chết hắn, bằng không hắn không có cách nào ăn nói với Mê Thần Cung. Hắn không thể nào diệt khẩu hết mấy trăm vạn võ giả trong Ma Đế thành chứ?

Tiêu Lãng cố ý di chuyển thật chậm. Sau gần nửa canh giờ, hắn mới tới quảng trường Ma Đế thành. Hắn không bay về phía phủ thành chủ, trái lại bay về phía một tửu lâu lớn nhất gần quảng trường.

Khi bay đến cửa tửu lâu, hắn và Âu Dương Lãnh Yên nhẹ nhàng bay xuống, thu hồi chiến xa, không coi ai ra gì kéo theo Ma Cao đi vào.

Ánh mắt Âu Dương Lãnh Yên vẫn đặt ở trên người Tiêu Lãng. Nàng vẫn không nói gì, chỉ thản nhiên cười, trong mắt đầy vẻ yêu thương. Nàng thích nam tử khí phách kiêu ngạo, đặc biệt là thời điểm đối mặt với cường địch.

Ầm!

Thân thể Ma Cao bị Tiêu Lãng ném ngã trên mặt đất. Ma Cao không dám phản kháng. Thậm chí giờ phút này trong lòng hắn vô cùng bối rối, không biết phải làm sao. Hắn đang giãy dụa muốn đứng lên, lại bị một chân của Tiêu Lãng đạp lên. Giọng nói Tiêu Lãng lạnh như băng lập tức vang lên:

- Đừng nhúc nhích, hôm nay ngươi sống hay chết phải xem công tử nhà ngươi thế nào. Đương nhiên nếu như ngươi dám lộn xộn, vậy ngươi chắc chắn sẽ phải chết ngay lập tức!

Ma Cao không dám động. Hắn nhìn xung quanh không ngừng có người tới xem. Hắn cảm giác giận dữ và xấu hổ, nhưng không có dũng khí tự sát. Hắn chỉ có thể cắn chặt răng, đến mức cắn ra máu.

- Lão bản. Mang tất cả các món ăn đắt nhất lên cho bản công tử. Mỗi món một phần, nợ ghi ở... trên đầu Ma Tiêu!

Tiêu Lãng nghênh ngang ngồi xuống bên cạnh một cái bàn lớn, vỗ một cái xuống bàn hét lớn, giống như một thiếu niên hư hỏng bá đạo. Nhìn thấy vậy, Âu Dương Lãnh Yên ở bên cạnh không nhịn được cười duyên.

Trong tửu lâu này, vô số thị nữ trợn tròn mắt. Chưởng quỹ cũng vô cùng kinh sợ. Đây là tửu lâu lớn nhất Ma Đế thành, tất nhiên có muôn ngàn quan hệ chặt chẽ với Ma gia. Ma Cao là khách quen ở đây. Tửu lâu là nơi tin tức lưu thông nhất, cho nên cũng đoán được thân phận của Tiêu Lãng và Âu Dương Lãnh Yên. Giờ phút này, trong tình huống như thế, khiến chưởng quỹ hoàn toàn không biết phải làm thế nào.

Tiêu Lãng thấy bọn họ bất động lập tức mặc kệ. Ngày hôm nay hắn rõ ràng chính là đến gây sự. Tại Bắc Minh hắn một đường nhún nhường, tới vực diện lớn đều đi đường vòng. Lần đầu tiên bị người chặn đường hắn cũng không hề động thủ. Sau đó người của công tử Sơn Tiêu quá cường đại. Hắn không có cách nào, vì tự vệ mới phải động thủ. Kết quả hắn bị người Bắc Minh truy sát giống như chó chạy cùng đường, mấy lần suýt chết. Quan trọng nhất là hắn còn bị mất trí nhớ, khiến hắn cảm ngộ thiên đạo vô tình...

Cảm ngộ thiên đạo là điều vô cùng quan trọng đối với một người. Nếu như cảm ngộ thiên đạo cấp thấp, đời này rất khó có thành tựu lớn. Bản thân Tiêu Lãng coi trọng nhất là tình ý, nhưng cảm ngộ thống hận nhất là thiên đạo vô tình. Đời này sợ là tu luyện thiên đạo không có thành tựu lớn. Giờ phút này biết được là do người của Ma gia đứng ở sau lưng giở trò quỷ, hắn làm sao không nổi giận được?

Cho nên giờ phút này hắn tất nhiên không chút kiêng kỵ gầm thét:

- Lỗ tai tất cả đều điếc rồi sao? Còn không mang thức ăn lên? Có tin bản công tử phá nát tửu lâu này của ngươi hay không?

- Vâng, vâng! Đại nhân chờ một lát!

Chưởng quỹ giật mình tỉnh lại, lập tức cúi đầu khom lưng, trên mặt lộ ra nụ cười làm lành. Trong lòng hắn lại liên tục kêu khổ. Hôm nay có sát tinh này ở đây, sợ là tửu lâu này của hắn không bị hủy, cũng sẽ không dễ chịu.

Công tử Ma Tiêu còn chưa tới, người của Ma gia cũng chưa đến. Thật ra Tiêu Lãng cũng không quan tâm. Chờ khi các món sơn hào hải vị được đưa lên, hắn lập tức cùng Âu Dương Lãnh Yên ăn uống thỏa thuê, còn gọi một bình rượu đắt nhất, hai người rất thoải mái uống cạn.

Khung cảnh này quá quỷ dị!

Bên ngoài chính là quảng trường Ma Đế thành. Người ta đã đứng chật kín người. Bên trong tửu lâu một người khách cũng không có. Hơn mười thị nữ và một chưởng quỹ nhìn Tiêu Lãng và Âu Dương Lãnh Yên ăn cơm. Một chân Tiêu Lãng vẫn giẫm lên người một cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong. Mà trên cổ người này còn đang chảy máu. Hắn không dám trị liệu cũng không dám động. Thậm chí... ngay cả rên lên một tiếng cũng không dám!

Trên quảng trường có mấy vạn người, còn có nhiều người đang tập trung đến. Tất cả đều nhìn Tiêu Lãng và Âu Dương Lãnh Yên ăn uống. Hai người cũng không cảm thấy có gì không thoải mái, rất hưởng thụ bữa ăn lớn siêu cấp trị giá mấy vạn huyền thạch.

Ăn tốt uống tốt, thời gian mới qua nửa canh giờ. Đoàn người tách ra một con đường. Công tử Ma Tiêu và một Thiên Đế dẫn theo hơn mười cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong mặt mày âm trầm rốt cuộc đã tới.

Sau khi Thiên Đế kia đi vào, cũng không nói gì. Trái lại mặt công tử Ma Tiêu âm trầm hừ lạnh, nói:

- Tiêu Lãng, ta khuyên ngươi không nên quá đáng! Làm người vẫn phải lưu lại một đường lui, ngày sau cũng tiện gặp lại!

Tiêu Lãng vẫn không ngẩng đầu lên, uống một hớp rượu, lấy thêm một chiếc khăn tay màu trắng, lau khoé miệng. Lúc này hắn mới quay đầu trào phúng nhìn Ma Tiêu nói:

- Không tiện gặp lại? Vậy thì không cần gặp nữa! Không muốn nói cũng đừng nói chuyện. Ngươi có thể cút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.