Yêu Giả Vi Vương

Chương 114: Q.4 - Chương 114: Công tử Ma Tiêu




Nhàn Đế Thành là đệ nhất đại thành phía đông bắc Thiên Châu, bên trong có hàng trăm hàng vạn kiến trúc, lữ quán tửu lâu lớn nhỏ đếm không xuể. Chỉ nói tới loại lữ quán lớn siêu cấp đã có mấy chục nhà.

Loại công tử tiểu thư cấp bậc như Mộc Tiểu Yêu, Mộc Tiểu Đao, trong gia tộc đã sớm có hạ nhân đặt phòng trong tửu lâu cao cấp nhất. Thông thường đều là bao trọn một tửu lâu, hoặc là một viện riêng biệt, đề phòng những người không liên quan tới mạo phạm Tiểu Đao và Mộc Tiểu Yêu.

Nhàn Đế Thành bởi vì hội giao dịch dị bảo, rất nhiều tửu lâu đã cố ý xây dựng không ít viện, để những công tử tiểu thư kia vào ở lại. Mà giờ phút này, trong hậu viện Phong Tuyết Các ở phía đông thành, một nữ tử mặc y phục màu đỏ, vóc người nóng bóng lại đang một mình đánh đàn.

Khuôn mặt nữ tử không tính là tuyệt mỹ, nhưng vóc người tuyệt đối là đỉnh cấp. Lại thêm khí chất lạnh như băng, khiến nàng có vẻ xuất chúng bất phàm. Theo lý thuyết, một nữ tử có khí chất như vậy, bình thường sẽ lựa chọn y phục màu trắng hoặc là y phục màu đen, tuyệt đối sẽ không lựa chọn loại y phục màu đỏ nhiệt tình buông thả này. Như vậy sẽ làm khí chất của nàng giảm đi rất nhiều.

Chỉ có điều nữ tử này thích mặc như vậy. Ngay cả bản thân nàng cũng không biết vì sao mình lại thích mặc y phục màu đỏ, cũng như nàng không biết vì sao trời sinh mình có tính tình lạnh lùng như thế. Nàng mơ hồ biết mình quên đi rất nhiều chuyện, cũng biết mình đàn cầm cũng không dễ nghe. Nhưng nàng vẫn thích một mình ở một nơi yên tĩnh đánh đàn. Dường như ở trong tiếng đàn này, nàng có thể tìm được chính mình..

Thiếu nữ áo đỏ không biết, trên lầu các trong viện, một côn tử mặc áo bào đen đang xuyên qua tấm mành trong gian phòng, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào nàng, trong mắt đầy vẻ ái mộ và thống khổ.

Một lão già đứng bên cạnh nhìn thái độ của công tử này, khẽ thở dài nói:

- Hắc Kỳ đừng nhìn nữa. Càng nhìn ngươi sẽ càng thống khổ. Giờ phút này mỹ nữ trong Nhàn Đế Thành nhiều như mây. Quên Đông Phương Hồng Đậu đi, nàng không thuộc về ngươi!

- Tại sao? Tại sao?

Sắc mặt công tử Hắc Kỳ đột nhiên bắt đầu trở nên vặn vẹo, cắn răng kêu lên vài tiếng. Sau đó hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn lão già, oán hận nói:

- Mãnh thúc, từ khi Hồng Đậu tiến vào nhà chúng ta, ta đã yêu nàng sâu sắc. Mọi người trong gia tộc cũng biết ta thích nàng, tại sao còn muốn âm thầm gả Hồng Đậu cho công tử Ma Tiêu? Tại sao? A... A... A!

Trong mắt lão già bắn ra hai luồn sáng lạnh lẽo, quát lạnh:

- Hắc Kỳ, ngươi bình tĩnh một chút. Ngươi không được quên thân phận của mình. Ngươi là thiếu tộc trưởng Hắc Lân gia. Ngươi không phải là tiểu hài tử. Tình hình gia tộc bây giờ thế nào, ngươi còn không biết sao?

Hắc Kỳ bị Mãnh thúc mắng một hồi, giật mình tỉnh lại. Trên mặt không còn nhăn nhó nữa, nhưng vô cùng buồn bã. Hắn vô lực ngồi dưới đất trầm mặc không nói. Hai tay lại nắm thật chặt, gân xanh nổi lên.

Sắc mặt Mãnh thúc khá hơn một chút, đi tới vỗ vàovai Hắc Kỳ thở dài nói:

- Hắc Kỳ, thú triều rừng rậm nguyền rủa bạo động, đã tổn hao bốn phần cường giả trong gia tộc. Nếu như không trấn áp xuống, không nói cường giả trong gia tộc chết hết, sợ rằng Hắc Lân phủ sẽ đổi chủ. Kỳ thực... Đông Phương Hồng Đậu đi tới gia tộc, ngươi hẳn phải biết nàng sẽ không thuộc về ngươi. Nàng là Huyền Âm Thánh Thể hiếm gặp. Nàng nhất định sẽ bị gia tộc đưa tới thông gia với đại gia tộc siêu cấp, đổi lấy lợi ích lớn. Phụ thân ngươi năm đó cũng đã cảnh cáo ngươi, ngươi lại khăng khăng cố chấp...

Hắc Kỳ bị nói đến mức này, càng ngày càng buồn bã. Gân xanh trên tay và trên mặt càng nổi lên nhiều hơn, giống như từng con sâu nhỏ vặn vẹo, nhìn rất khủng bố. Nhưng hắn không phản bác lại.

Mãnh thúc dừng một chút, tiếp tục khuyên bảo nói:

- Công tử Ma Tiêu là đệ nhất công tử Ma gia một trong thập đại gia tộc. Hắn mới hai mươi lăm tuổi đã đạt được Nhân Hoàng ngũ trọng. Thân phận và thực lực của hắn đều xứng đôi với Hồng Đậu. Hội giao dịch dị bảo lần này, chờ Ma Tiêu công tử gặp Hồng Đậu, một khi xác định, sau đó khẳng định sẽ lập tức thông gia. Có Ma gia hỗ trợ, gia tộc chúng ta có thể vượt qua nguy cơ này. Hiện tại tiểu thư của các đại gia tộc đang tập trung tại Nhàn Đế Thành. Hắc Kỳ ngươi nên tỉnh táo lại một chút. Nếu như ngươi coi trọng tiểu thư nhà nào, Mãnh thúc bảo đảm sẽ toàn lực ứng phó giúp ngươi theo đuổi. Thế nào?

Hắc Kỳ hơi ngẩng đầu lên, khóe miệng lộ ra nụ cười tự giễu, thâm trầm nói:

- Ha ha, giúp ta theo đuổi? Được! Ta nhìn trúng Mộc Tiểu Yêu. Gia tộc giúp ta nắm lấy nàng, ta bảo đảm sẽ quên Hồng Đậu!

- Đứa nhỏ này, ai...

Mãnh Thúc vô lực thở dài một tiếng. Hắn biết Hắc Kỳ nói như vậy chỉ là lời vô nghĩa. Loại tiểu thư cấp bậc như Mộc Tiểu Yêu, có thể là người mà loại công tử như Hắc Kỳ có thể ảo tưởng sao?

Đẳng cấp Thiên Châu nghiêm ngặt. Có lẽ công tử Hắc Kỳ có thể cưới được một tiểu thư bình thường trong gia tộc Thần Khải, nhưng tuyệt đối không thể nào là Mộc Tiểu Yêu. Thậm chí lấy thân phận của công tử Hắc Kỳ nếu muốn tiếp cận Mộc Tiểu Yêu cũng khó khăn.

- Mãnh trưởng lão! Thuộc hạ Hắc Ngưu cầu kiến!

Lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói. Hắc Kỳ vội vàng thu liễm tâm tình đứng lên. Mãnh trưởng lão âm thầm gật đầu, nhìn ra phía ngoài hô lớn nói:

- Đi vào đi!

Một hạ nhân đi vào. Sau khi hắn hành lễ với hai người xong, liền đưa tới một tấm thiệp mời tinh mỹ, cung kính nói:

- Công tử Ma Tiêu đã đến Nhàn Đế Thành. Công tử vừa sai người đưa tới một tâm thiệp mời, mời công tử và tiểu thư Hồng Đậu, sau ba ngày nữa đi tới Lưu Vân Các gặp mặt!

- Ngươi đi xuống đi!

Hắc Kỳ hờ hững tiếp nhận thiệp mời, khoát tay áo. Chờ sau khi người kia lui xuống, hắn mở thiệp mời, nhìn lướt qua, sau đó lập tức nổi giận xé tấm thiệp mời.

Hắn biết... sau khi công tử Ma Tiêu gặp Đông Phương Hồng Đậu, hôn sự này sẽ được định ra. Hắn cũng sẽ vĩnh viễn mất Đông Phương Hồng Đậu.

Trong sân phía dưới, tiếng đàn vẫn du dương vang lên. Tiếng đàn có chút cô độc có chút ưu thương, cũng như giống như tâm tình của Hắc Kỳ lúc này.

...

...

- Đến Luân Hồi Phủ?

Phía đông Thiên Châu, ở bên ngoài một tiểu thành, một bóng người lén lút ở ngoài thành. Thân ảnh người này tương đối cao lớn. Hắn cao một mét tám, trên người mặc võ sĩ bào màu đen, trên mặt lại có chút băn khoăn.

- Mới chạy nửa tháng, đã đi được hơn nửa lộ trình. Bay vượt qua hư không quả nhiên trâu bò. Ai... Luân Hồi Phủ này cũng cách Phá Thiên Phủ không xa. Rốt cuộc ra tiếp tục bay vượt qua hư không về phía Nhàn Đế Thành, hay là đi Phá Thiên phủ một chuyến?

Tiêu Lãng ở ngoài thành đi tới đi lui, tỏ ra rất do dự. Thanh Minh đã ở sơn trang Phá Hài hơn một năm, cũng không biết tình hình thế nào.

Lần này hắn đi Nhàn Đế Thành, nếu như có thể cứu Đông Phương Hồng Đậu, khẳng định sẽ lập tức trốn đi thật xa. Nói không chừng cũng sẽ rời khỏi Thiên Châu. Không thể nào vĩnh viễn bỏ Thanh Minh lại sơn trang Phá Hài chứ? Còn cả Tiểu Bạch nữa. Hắn cũng rất nhớ.

Vấn đề là nếu như đi gặp Thanh Minh và Tiểu Bạch, nhất định sẽ khiến người ta nghi ngờ. Trong sơn trang Phá Hài có nhiều người như vậy, rất dễ dàng phát hiện ra hắn, suy đoán ra thân phận của hắn.

- Bay vượt qua hư không ba lần. Nếu như có thể bay đến gần Phá Thiên Thành, vậy sẽ đi sơn trang Phá Hài một chuyến. Nếu như không thể thì trực tiếp đi Nhàn Đế Thành!

Cuối cùng Tiêu Lãng trao quyền quyết định cho trời cao. Hắn bay vượt qua hư không cũng không chính xác. Ba lần cơ hội cũng không nhất định có thể bay vượt qua Phá Thiên phủ, chứ đừng nói đi tới gần Phá Thiên Thành!

Tiêu Lãng trực tiếp xé rách không gian bay vượt qua hư không rời đi. Rất nhanh Tiêu Lãng chỉ dựa vào cảm giác chui ra bên ngoài. Kết quả hắn nhìn lướt qua xung quanh, nở nụ cười khổ.

Bình thường vẫn bay vượt qua hư không không chính các. Lần này lại chuẩn xác một cách đáng sợ. Hắn lại trực tiếp bay đến vị trí cách sơn trang Phá Hài mấy ngàn mét. Từ phía xa, hắn cũng có thể nhìn thấy khu mỏ lớn trong sơn trang này.

Nếu đến, không đi gặp Thanh Minh và Tiểu Bạch một lần, thật sự không ổn. Trong sơn trang tuy rằng có cường giả Nhân Hoàng, nhưng cẩn thận một chút chưa chắc đã bị phát hiện. Lại nói nữa, cho dù phát hiện, hắn trực tiếp bay vượt qua không gian rời đi, cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn.

- Thảo Đằng!

Hắn hô lên một tiếng, Thảo Đằng lao ra. Sau khi tra xét xung quanh một hồi xác định không có ai, Tiêu Lãng lập tức đâm vào trong lòng đất, xuyên thẳng đến sơn trang Phá Hài

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.