Yêu Giả Vi Vương

Chương 109: Q.4 - Chương 109: Đi Thần Khải phủ




Tiêu Lãng cũng không phải là một người đặc biệt thích lắm lời. Chỉ vì đối mặt với quý phụ quyến rũ kết hợp với đoan trang này, trong lòng hắn dường như muốn cùng nàng đấu võ mồm vậy. Hay là trong tử đấu trường hắn bị Yên phu nhân trêu đùa, do đó trong lòng hắn có một loại ý niệm muốn báo thù.

Trong lúc Tiêu Lãng mặc quần áo, Yên phu nhân xem như đã hoàn toàn tỉnh táo. Sát khí trong lòng cũng dần dần thu liễm. Nếu mình đã cứu hắn, hiện tại còn muốn giết hắn, vậy không phải tự mình đánh vào mặt mình sao? Hơn nữa đã đắc tội Thiên Đế Lạc Diệp, lại giết Tiêu Lãng khó tránh khỏi có chút thiệt thòi lớn.

Nghĩ đến thiệt thòi lớn, Yên phu nhân lại bốc hỏa. Mình đột nhiên thất thân, tuy rằng lỗi không phải do Tiêu Lãng, nhưng nàng vẫn cảm giác thiệt thòi. Nghĩ đến thân thể của mình trừ trượng phu của nàng ra, chưa bao giờ từng bị nam tử nào khác không tôn trọng, Yên phu nhân lại cảm thấy áy náy cùng tức giận, cũng cảm giác hổ thẹn.

Cảm giác hổ thẹn đối với trượng phu, khiến Yên phu nhân có phần không dám đối mặt Tiêu Lãng. Bởi vì mỗi lần liếc mắt nhìn hắn một cái, nàng đều sẽ nhớ tới chuyện hoang đường vừa nãy, cũng sẽ khiến nàng càng hối hận và tự trách. Chỉ có điều, không thể giết Tiêu Lãng, vậy chỉ có thể tránh né. Nàng cắn răng, hừ lạnh một tiếng, dậm chân trực tiếp xé rách không gian rời đi.

- Đi sao?

Mắt Tiêu Lãng chớp chớp có chút bối rối. Vừa nãy nhìn thái độ của Yên phu nhân, dường như mình trách lầm nàng? Nàng không phải loại dâm phụ? Nhớ tới vẻ mặt tự trách của Yên phu nhân, Tiêu Lãng có chút hối hận. Hắn kỳ thực đã đoán được, nhất định là Yên phu nhân cứu mình. Hiện tại nếu nàng bởi vì mấy câu nói của mình mà tự sát, hắn có thể sẽ hổ thẹn cả đời.

Hắn rất muốn đuổi theo, nói cho Yên phu nhân biết hắn sẽ chịu trách nhiệm. Cho dù thực lực địa vị của Yên phu nhân cao hơn hắn vô số lần, ai chiếu cố ai cũng không thể nói được. Chỉ có điều hắn cảm thấy nam tử hẳn phải chịu trách nhiệm. Vấn đề là... hắn bay vượt qua hư không không được chuẩn xác lắm. Tốc độ khẳng định cũng chậm hơn nhiều so với Yên phu nhân. Hắn làm sao có thể đuổi kịp nàng được?

Ngay thời điểm Tiêu Lãng đang bối rối, không gian phía trước đột nhiên xuất hiện một khe nứt, khiến Tiêu Lãng sợ giật bắn người. Chỉ có điều tiếp theo có một giọng nói vang lên, lại khiến hắn thực sự mừng như điên.

- Nơi này vẫn ở phía đông nam Thiên Châu. Hiện tại toàn bộ Thiên Đế phía đông nam Thiên Châu đều đang lùng bắt ngươi. Chỉ có cường giả Thiên Đế phía Đông biết về thân phận của ngươi. Nếu như bại lộ chắc hẳn Thiên Đế toàn Thiên Châu đều tới truy bắt ngươi. Nếu muốn giữ được mạng sống lập tức lăn tới Âu Dương phủ, bảo Tiểu Ấu Trĩ dẫn ngươi đi gặp lão gia. Mặt khác sau này đừng vào thành trì nữa. Hồn ấn Thiên Châu của ngươi chắc hẳn đã bị người tra ra. Lập tức cút đi. Sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi, bằng không ta sẽ không nhịn được giết ngươi!

Âm thanh rất lạnh, hơn nữa sau khi nói dứt lời, vết nứt không gian lập tức biến mất. Hiển nhiên chủ nhân nói chuyện thật sự đã rời đi. Chỉ có điều nếu Yên phu nhân có thể quay lại căn dặn một tiếng, điều này chứng tỏ nàng vẫn để ý tới sự sống chết của Tiêu Lãng, cũng sẽ không đi tìm cái chết. Điều đó khiến tâm tình Tiêu Lãng rất sung sướng.

Lời Yên phu nhân nói, khiến Tiêu Lãng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Chỉ có Thiên Đế phía đông nam Thiên Châu biết? Điều kia nói rõ trong khoảng thời gian ngắn, ngoại trừ khu vực phía đông nam Thiên Châu còn lại tạm thời vẫn an toàn? Bình thường thành trì đừng vào? Ý không vào thành sẽ không gặp nguy hiểm?

Lại liên tưởng đến việc hắn ở bên ngoài đợi lâu như vậy cũng không có chuyện gì, vừa vào Thanh Mộc Thành đã bị phát hiện, trong lòng Tiêu Lãng liền nắm chắc. Thân thể lóe lên, hắn chạy đến bên chiến xa chí tôn, lấy huyền thạch Huyền phẩm ra bổ sung năng lượng. Vòng bảo hộ chiến xa lập tức sáng lên. Hắn thở phào nhẹ nhõm. Chiến xa chí tôn không bị đập hỏng.

Vừa nhanh chóng bổ sung năng lượng, Tiêu Lãng vừa suy nghĩ. Chờ chiến xa bổ sung năng lượng xong, hắn đã có quyết định.

Lập tức lấy tốc độ nhanh nhất đi Thần Khải phủ gặp Tiểu Đao, sau đó đi Hắc Lân phủ cứu Đông Phương Hồng Đậu!

Thần Khải phủ là bá chủ phía nam Thiên Châu. Bên đó không thuộc về phạm vi thế lực của Thiên Đế Lạc Diệp. Nếu bọn họ muốn truy sát mình sẽ càng khó khăn hơn. Chỉ cần không vào thành, một đường bay vượt qua hư không rời đi, Tiêu Lãng tự tin không ai có thể truy ra tung tích của hắn.

Đi Thần Khải phủ, mình có thể bị gia tộc Thần Khải bắt hay không? Tiêu Lãng cũng không nghĩ nhiều được như vậy. Hắn lựa chọn tin tưởng huynh đệ của mình. Nếu như bị gia tộc Tiểu Đao bắt được giết chết, hắn cũng tự nhận mình xui xẻo thôi.

Yên phu nhân đã nói, đi Âu Dương phủ tìm Tiểu Ấu Trĩ gặp lão gia nào đó? Tiêu Lãng không để ý tới. Cho dù lão gia của Âu Dương gia có thể bảo vệ hắn, hắn cũng sẽ khó chịu. Hắn chính là người có tính cách như vậy. Bảo hắn ăn nhờ ở đậu, phụ thuộc người khác hắn sẽ không thích ứng được, cũng không có thói quen này.

Nhân sinh không thể sống sung sướng, vậy sống sót có ý nghĩa gì?

Một khi đã đưa quyết định, xưa nay Tiêu Lãng không nghĩ nhiều như thế, thu hồi chiến xa lại lấy dịch dung đan Phá Hài cho ra. Ssau khi dịch dung hắn trực tiếp xé rách không gian, bay vượt qua hư không về phía nam.

...

...

- Ừm? Người của Âu Dương gia cứu đi Tiêu Lãng?

Trong Lạc Diệp Thành, trên mặt Thiên Đế Lạc Diệp đầy tức giận. Hắn chỉ thản nhiên hừ một tiếng, nhưng khiến hơn mười người Thiên Đế Tùy Phong lập tức sợ đến mức thân thể run lên. Tất cả quỳ một gối xuống, không ngừng kinh sợ.

Tốn nhiều nhân lực tài lực như vậy, còn tổn thất một Thiên Đế, cuối cùng trái lại để cho Tiêu Lãng chạy trốn? Thiên Đế Tùy Phong cũng không biết đợi lát nữa Thiên Đế Lạc Diệp sẽ trừng phạt bọn họ thế nào.

- Đứng lên đi!

Ngoài dự liệu của mọi người, Thiên Đế Lạc Diệp chỉ trầm ngâm một hồi, cũng không trách phạt bọn họ. Điều này khiến đám người Thiên Đế Tùy Phong lại vừa xấu hổ, vừa bất an.

Lạc Diệp Tùng trầm ngâm một lát, sau đó có chút nghi hoặc hỏi:

- Nữ tử sao? Chẳng lẽ là Âu Dương Lãnh Yên? Tùy Phong ngươi xác định thế hệ tuổi trẻ của Âu Dương gia, chỉ có Âu Dương Tà cảm ngộ được bay vượt qua hư sao?

Giờ phút này Thiên Đế Tùy Phong cũng nắm chắc, nhưng chỉ có thể cắn răng nói:

- Căn cứ vào tin tức tình báo là như vậy!

- Phái người tiếp tục đi Hồng Đế Thành điều tra rõ ràng, xem Tiêu Lãng rốt cuộc có phải là con cháu Âu Dương gia hay không!

Lạc Diệp Tùng nhíu mày, trên người lộ ra một khí phách ngạo nghễ nói:

- Nếu như Tiêu Lãng không phải, việc này ta tất nhiên sẽ khiến Âu Dương gia phải đưa ra một công đạo. Lão già điên của Âu Dương gia, người khác sợ hãi hắn, bản đế không sợ hắn!

- Tuân mệnh!

Thiên Đế Tùy Phong gật đầu, mắt xoay chuyển một cái, trên người lộ ra một tia hàn ý nói:

- Nếu không, công bố thân phận Tiêu Lãng cho hậu thế? Tại liên hợp với mấy Thiên Đế Chí Tôn, xem Âu Dương Lãnh Yên bảo vệ hắn như thế nào?

- Còn không đến mức phải làm như vậy!

Lạc Diệp Tùng lắc đầu nói:

- Âu Dương Lãnh Yên ngay cả mặt mũi cũng không dám để lộ ra, ta chắc hẳn Tiêu Lãng cũng không phải con cháu Âu Dương gia. Như vậy việc này còn có thể xử lý được. Nếu như có cơ hội, lần sau lão phu tự mình ra tay bắt Tiêu Lãng, xem ai có thể cứu hắn được?

Thiên Đế Tùy Phong gật đầu, lại do dự hỏi:

- Vậy có nên tiếp tục... dò xét hay không?

- Tra xét cái rắm. Ngươi cho rằng Âu Dương Lãnh Yên còn có thể ngoan ngoãn ở phủ vực phía đông nam chờ ngươi tới đuổi giết bọn họ hay sao?

Lạc Diệp Tùng có chút tức giận quát một câu, sau đó trầm ngâm một lúc mới hạ lệnh:

- Bảo người lưu ý hành tung của Âu Dương Lãnh Yên. Nếu như nàng dám dẫn Tiêu Lãng về Hồng Đế Thành, nếu như Tiêu Lãng không phải con cháu Âu Dương gia, bản đế dám dẫn người đi Hồng Đế Thành tìm lão già điên kia lý luận!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.