Yêu Giả Vi Vương

Chương 110: Q.4 - Chương 110: Mộc Tiểu Yêu, tiểu ca đến




Âu Dương Lãnh Yên không hề trở về Hồng Đế Thành.

Người của Thiên Đế Tùy Phong và Âu Dương Lãnh Mạc cũng không phát hiện ra tung tích của nàng, cũng không nghe nói nàng lộ diện ở trong thành trì. Chỉ có điều lấy thực lực của Âu Dương Lãnh Yên, tùy tiện ẩn nấp trong thành trì, không người nào có thể tìm được nàng.

Nửa tháng trôi qua, Âu Dương Lãnh Mạc có chút cuống lên. Trong lòng Thiên Đế Tùy Phong và Thiên Đế Lạc Diệp lại dấy lên một tia hi vọng. Chỉ cần Tiêu Lãng không được đưa tới Âu Dương gia, bọn họ còn có cơ hội bắt lấy Tiêu Lãng.

Tin tức cũng rất nhanh đã được tìm hiểu. Tiêu Lãng căn bản không phải là con cháu Âu Dương gia. Bởi vì thế hệ tuổi trẻ của Âu Dương gia, chỉ có mười nam tử bằng tuổi với Tiêu Lãng. Giờ phút này tất cả bọn họ đều đang ở Hồng Đế Thành. Cũng không có nghe nói đời trước của Âu Dương gia có con tư sinh.

Thiên Đế Lạc Diệp thầm giận. Chỉ có điều Âu Dương Lãnh Yên không dẫn Tiêu Lãng về Hồng Đế Thành, hắn tạm thời không muốn đi Hồng Đế Thành tìm lão gia Âu Dương gia lý luận.

Dù sao giờ phút này Thiên Châu sóng ngầm phun trào, làm không tốt sẽ bạo phát đại hỗn chiến. Thiên Đế Lạc Diệp chỉ có thể sai người tra xét xung quanh, tìm hai người Âu Dương Lãnh Yên và Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng tự nhiên không ở chung một chỗ với Âu Dương Lãnh Yên. Hắn một đường bay vượt qua hư không, tốc độ cũng không nhanh, nửa tháng vẫn chưa đến được Thần Khải phủ.

- Lệ Sa Thành? Ừm... Đến Lệ Cảnh Phủ, còn nửa lộ trình nữa!

Ở ngoài một tiểu thành, Tiêu Lãng từ phía xa nhìn thấy tên của thành trì kia, âm thầm hưng phấn. Nửa tháng qua không có bất kỳ dấu hiệu người nào lần theo dấu vết hắn, khiến hắn cũng bớt buồn. càng ngày càng gần Thần Khải phủ, cũng làm hắn cảm thấy rkích động.

Hắn đứng ở ngoài thành, nhớ tới người thiếu niên thích cười ngây ngô, thân thể khôi ngô giống như một con thú lớn kia, trên mặt lộ ra nụ cười. Hắn lại nghĩ tới Mộc Tiểu Yêu bộ dạng phiêu dật xuất trần, giống như thần nữ trên cửu thiên không dính khói bụi trần gian. Theo bản năng khóe miệng hắn cong lên. Khuôn mặt hắn nhất thời trở nên yêu khí lẫm liệt.

- Trong vòng năm năm, nếu như ngươi thật sự có thể tới nhà ta, cũng có lá gan cầu hôn, ta sẽ thận trọng cân nhắc tới chuyện gả cho ngươi, ừm... để ngươi làm nhị phòng!

Nhớ tới lời nói với Mộc Tiểu Yêu, Tiêu Lãng cười càng vui vẻ hơn. Đối với nữ tử tuyệt thế khuynh thành, hắn cũng không có quá nhiều lòng ái mộ theo đuổi, chỉ đơn thuần là thưởng thức.

Hơn nữa năm đó nàng xem thường mình, khiến hắn nảy sinh cảmgiác nhục nhã, giờ phút này cũng theo gió thổi bay.

Chỉ có điều nếu như có cơ hội nhìn thấy nữ tử này, Tiêu Lãng nhất định sẽ chế nhạo đùa giỡn trả thù một phen. Ví dụ như giả vờ đi cầu hôn, xem nàng có phản ứng thế nào? Nói thế nào, năm đó nàng đã chính miệng ưng thuận lời hứa hẹn này, không phải sao?

- Khà khà, Mộc Tiểu Yêu, tiểu ca đến rồi!

Cười khà khà vài tiếng, Tiêu Lãng lại chạy như điên, tìm một chỗ không người, xé rách không gian, bay về phía nam.

Không ngừng bay vượt qua hư không, mỗi lần Tiêu Lãng đều có thể ngang qua mấy chục phủ vực. Đương nhiên hắn không dám bay vượt qua khoảng cách quá xa. Hắn nắm giữ bay vượt qua hư không còn chưa thuần thục, cẩn thận một chút cũng tốt hơn.

Sau năm ngày, Tiêu Lãng rốt cuộc đứng ở bên ngoài thành trì Thần Khải phủ. Hắn nhìn ba chữ lớn Thần Uy Thành bên trên thành trì, trên mặt lộ vẻ kích động. Sau khi đối chiếu địa đồ một chút, hắn lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Thần Khải phủ rất lớn. Giờ phút này hắn bay đến phía tây Thần Khải phủ. Nếu muốn đi tới Thần Khải thành dựa vào tốc độ của hắn, sợ là phải mất một, hai tháng. Nếu dùng chiến xa chí tôn có lẽ chỉ cần mấy ngày. Chỉ có điều hắn không dám mạo hiểm. Cuối cùng... hắn lựa chọn tiếp tục bay vượt qua hư không.

Chỉ có điều vận may của hắn thật sự không tốt. Tùy tiện bay vượt qua hư không một khoảng cách, lại bay đến một phủ vực bên cạnh Thần Khải phủ. Lại quay đầu lại, kết quả bay vượt qua hư không mấy lần, nhưng càng ngày càng xa Thần Khải thành...

- Lần sau gặp được Yên phu nhân, nhất định phải học nàng một ít thần thông bay vượt qua hư không?

Tiêu Lãng âm thầm suy nghĩ. Nhưng hắn lại lập tức lắc đầu lẩm bẩm nói:

- Nàng nói nhìn thấy ta sẽ không nhịn được giết chết ta? Vậy còn không bằng không gặp! Không gặp cũng không đúng. Nói thế nào cũng đã xảy ra quan hệ. Chung quy ta vẫn phải chịu trách nhiệm. Tuy rằng... lúc đó đầu óc hồ đồ, chút hương vị cũng không được nếm trải!

Lòng nữ nhân, giống như dò kim đáy biển!

Tiêu Lãng cũng không biết trong lòng Yên phu nhân nghĩ như thế nào. Hơn nữa nàng là Thiên Đế cao cao tại thượng, nếu như bản thân Tiêu Lãng tìm tới, trái lại cho nàng một loại cảm giác muốn ăn cơm mềm. Bởi vậy trong thời gian ngắn hắn cũng từ bỏ ý định tìm kiếm Yên phu nhân.

Hắn âm thầm quyết định, nếu như có một ngày thực lực hắn có thể đạt được Thiên Đế, hắn nhất định sẽ phải đi tìm Yên phu nhân kết thúc việc này. Dù sao cũng phải cho nàng một công đạo.

Không nghĩ nhiều nữa, Tiêu Lãng tiếp tục bay vượt qua hư không rời đi. Khi hắn xé rách vết nứt không gian, hướng ra phía ngoài điều tra một hồi xác định không có ai, thân thể lập tức lóe lên, tra xét xung quanh một hồi. Nhưng ngay lập tức, hắn liền mừng như điên.

Bởi vì... Hắn lại trực tiếp bay đến phụ cận Thần Khải phủ. Từ phía xa nhìn thấy một tòa thành hùng vũ, với ba chữ lớn Thần Khải Thành giống như rồng bay phượng múa.

Vào thành?

Tiêu Lãng do dự một chút, cuối cùng dứt khoát nhanh chân chạy vào trong thành. Huynh đệ của mình chính là đệ nhất công tử thành trì này. Nếu như chết ở chỗ này, Tiêu Lãng hắn cũng chấp nhận.

Nộp một ít huyễn thạch, Tiêu Lãng thuận lợi vào thành. Tiêu Lãng đã từng nghe nói qua, gia tộc Thần Khải có một Thiên Đế Chí Tôn. Cho nên hắn không chút kiêng kỵ, cũng không lo lắng đám người Thiên Đế Tùy Phong dám động thủ trong thành.

Thần Khải Thành rất lớn. Bên trong cũng có rất nhiều cường giả, ngựa xe như nước, hết sức náo nhiệt. Tâm tình Tiêu Lãng cực kỳ kích động, bay thẳng đến quảng trường chạy đi tìm kiếm phủ thành chủ.

Rất nhanh hắn đã tìm được quảng trường. Chỉ có điều hắn không tùy tiện đi phủ thành chủ, mà tiến vào một lữ quán sa hoa ở bên cạnh quảng trường.

Sau khi thuê xong một gian phòng, hắn gọi một người hầu đến. Tiêu Lãng bày ra một đống huyền thạch, ôn hòa cười nói:

- Tìm hiểu một vài tin tức. Có thể lấy được bao nhiêu, phải xem ngươi biết bao nhiêu!

- Mời công tử cứ nói. Tại hạ biết gì đều nói hết, tuyệt không giấu diếm!

Trên mặt gã người hầu nở nụ cười nịnh nọt. Bọn họ thích nhất là loại khách này. Một vài tin tức tùy tiện đã có thể nhận được huyền thạch. Đây cũng là bánh nhân thịt trong thiên hạ.

Tiêu Lãng gật đầu, nói thẳng hỏi:

- Công tử Mộc Tiểu Đao có phải là đệ nhất công tử Thần Khải phủ hay không?

Người hầu lập tức trả lời:

- Vâng, Đao công tử chính là chiến sĩ Thần Khải vạn năm khó ra. Hai tháng trước người lại xuất quan, thực lực đạt được Chư Vương đỉnh phong, được phủ chủ trực tiếp nhận làm thiếu phủ chủ!

- Chư Vương đỉnh phong? Thiếu phủ chủ!

Tiêu Lãng nhếch miệng nở nụ cười. Tốc độ tu luyện của Tiểu Đao thật là nhanh. Hắn tất nhiên biết loại công tử đại gia tộc như Tiểu Đao, khi tu luyện tuyệt đối sẽ không luyện hóa huyền thạch. Cho dù luyện hóa cũng chỉ là chút ít. Có thể trong một thời gian ngắn tăng lên tới Chư Vương đỉnh phong, chiến sĩ Thần Khải quả nhiên danh bất hư truyền. Còn trở thành thiếu phủ chủ? Tiêu Lãng càng cảm thấy cao hứng thay cho Tiểu Đao. Hắn hưng phấn hơn nhiêu so với thực lực củ mình được nâng cao.

Tâm tình tốt, Tiêu Lãng tất nhiên cũng hào phóng, trực tiếp vứt ra một huyền thạch, khiến người hầu kia kích động, thiếu chút nữa thì trực tiếp quỳ xuống. Tiêu Lãng tiếp tục hỏi:

- Bản công tử đường xa đến đây, chính là muốn gặp Đao công tử. Không biết làm sao có thể gặp được?

- Gặp mặt sao?

Trên mặt người hầu lộ ra vẻ ngạc nhiên, có chút đáng tiếc nói:

- Trên đường công tử đến đây không tìm hiểu tin tức sao? Gần đây tại một sơn cốc phía bắc, rất nhiều mộ huyệt thượng cổ bị người ta tìm được. Vô số người ở bên trong thu được trọng bảo. Nhàn Đế cố ý tổ chức một hội giao dịch dị bảo. Đao công tử và tiểu thư Tiểu Yêu, còn có vô số công tử tiểu thư bên trong phủ, nửa tháng trước đều đi tới Nhàn Đế Thành. Chắc hẳn mấy tháng cũng chưa về được!

- Cái gì?

Sắc mặt Tiêu Lãng trở nên đặc sắc. Hắn vượt qua vạn thủy thiên sơn chạy tới Thần Khải phủ, nhưng lại không gặp được một người nào? Trên đường đi, hắn không dám vào thành. Hắn đi đâu để tìm hiểu tin tức đây. Vận may này nghịch thiên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.