Tiêu Lãng tất nhiên không biết làm sao trốn được. Trong đầu hắn không ngừng chuyển động, mong muốn sống sót trong lòng khiến hắn nảy sinh một cảm giác không cam lòng!
Hắn còn muốn đi Thần Khải phủ gặp Tiểu Đao. Hắn còn muốn đi đánh thức ký ức Đông Phương Hồng Đậu, cứu nàng ra. Hắn muốn dẫn cô cô về nhà. Hắn làm sao có thể chết được?
Trong lòng hắn nổi giận thầm rít gào. Nhưng thánh uy Thiên Đế cường đại đến mức nào? Hơn nữa, hiện tại còn là thánh uy của hai Thiên Đế. Đừng nói là hắn, cho dù là thành chủ thành trì này cường giả Nhân Hoàng bát trọng cũng không thể động đậy.
Hắn không có cách nào lấy Vô Tình Kiếm ra, chiến xa chí tôn cũng không thể lấy ra. Thật ra hắn có thể dùng ý niệm khống chế thả Thảo Đằng ra. Vấn đề là uy áp cường đại như vậy, Thảo Đằng có khả năng cử động được không?
- Tiêu Lãng, ngươi thật giỏi. Ngươi khiến nhiều người chúng ta lần theo dấu vết của ngươi lâu như vậy, còn đánh chết một Thiên Đế của chúng ta? Trốn đi! Ngươi không phải có thể trốn sao? Tiếp tục trốn đi!
Thiên Đế Tùy Phong chậm rãi đi về phía Tiêu Lãng, trên mặt lộ vẻ trào phúng. Thiên Đế Tùy Phong nhìn thấy sự tức giận trong mắt Tiêu Lãng, nhìn thấy hắn không cam lòng, càng như vậy lại càng yên tâm hơn. Xem ra Tiêu Lãng giết chết Thiên đế Mộ Bạch thật sự chỉ là ngẫu nhiên.
Vì sự an toàn, Thiên Đế Tùy Phong thoáng nhìn về phía ba Thiên Đế khác, sau đó trực tiếp phóng thích thiên lực bắn ra một chỉ phong vọt tới chân trái của Tiêu Lãng.
Răng rắc!
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên. Chân trái của Tiêu Lãng lập tức bị gãy xương. Tuy rằng Thiên Đế Tùy Phong thu hồi thánh uy, nhưng thánh uy của tên Thiên Đế kia vẫn bao phủ toàn thành. Cho dù bị chỉ phong này bắn đến, thân thể chấn động, Tiêu Lãng vẫn không thể động đậy.
Vèo!
Lại có một chỉ phong bắn tới. Xương bên đùi phải của Tiêu Lãng vỡ nát. Thân thể bị uy áp cực lớn ép tới mức trực tiếp quỳ xuống. Cơ mặt hắn bắt đầu có chút vặn vẹo, nhưng không phải bởi vì đau đớn, mà bởi vì sự tức giận và không cam lòng trong lòng hắn. Hào quang trong mắt hắn cũng bị lu mờ, giống như một con sói cô độc rơi vào tuyệt địa, đang gầm thét, gào rú không ra tiếng!
Vèo!
Từng chỉ phong phóng tới, không ngừng bắn trúng xương trên toàn thân của Tiêu Lãng.
Thiên Đế Tùy Phong cũng không sử dụng quá nhiều thiên lực, chỉ khiến xương Tiêu Lãng vị vỡ, bằng không Tùy Phong lấy thực lực Thiên Đế, tùy tiện công kích một chút đã có thể làm cho Tiêu Lãng tử vong.
Rất nhanh, xương cốt toàn thân Tiêu Lãng đều bị vỡ nát. Hắn giống như lần trước, cho dù không có thánh uy bao phủ thân thể hắn muốn động cũng không nhúc nhích được nữa! Nếu không có thánh uy bao phủ, giờ phút này hắn nằm tê liệt trên mặt đất.
Vèo!
Một người trong bốn Thiên Đế, trong mắt đột nhiên bắn ra hai đạo điện xà gần như trong suốt. Điện xà kia vừa đánh trúng Tiêu Lãng, mắt Tiêu Lãng nhất thời mê loạn, dường như đúng vào lúc này linh hồn đã trở nên hỗn loạn.
- Thành công!
Lúc này bốn người Thiên Đế Tùy Phong đã hoàn toàn bình tĩnh. Thiên Đế Tùy Phong biết rất rõ ràng về điện xà này. Đây là một loại thần thông phụ trợ cường đại của tên Thiên Đế kia, linh hồn mê loạn. Chỉ cần linh hồn võ giả không cường đại như hắn bị đánh trúng, trong khoảng thời gian ngắn linh hồn sẽ hoàn toàn mê loạn, ý thức không được tỉnh táo. Hiện tại Tiêu Lãng hoàn toàn không còn uy hiếp.
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng xuất hiện một chút trào phúng. Dường như bọn họ có chút chuyện bé xé ra to rồi! T
hiên đế Mộ Bạch bị Tiêu Lãng thuấn sát khiến bốn người quá khẩn trương. Càng là cường giả lại càng sợ chết. Cường giả Thiên Đế tùy tiện sống sót mấy trăm năm. Bốn Thiên Đế ở đây ngoại trừ Tùy Phong đều là phủ chủ đại phủ, chính là tuyệt đối thống trị tại phủ vực của mình, hô phong hoán vũ tận hưởng vinh hoa phú quý. Thiên Đế Tùy Phong dựa lưng Lạc Diệp Tùng lại càng tiêu sái. Giờ phút này theo bản năng hắn cũng cẩn thận một chú.
- Thiên đế Lãnh Kiêu, đi bắt Tiêu Lãng đến đây!
Thiên Đế Tùy Phong nhìn tên Thiên Đế vừa bắn ra linh hồn mê loạn nói một tiếng. Sắc mặt Thiên Đế kia cứng đờ, trong lòng thầm mắng nhưng không dám biểu lộ ra. Hắn chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra chậm rãi tiến về phía Tiêu Lãng.
- Ai... Hiện tại lá gan của Thiên Đế càng lúc càng nhỏ, không có một trái tim quyết chí tiến lên, làm sao nhận được đại đạo? Làm sao thành tựu Thiên Đế Chí Tôn? Một Tiêu Lãng nho nhỏ lại dọa bọn họ thành như vậy. Việc này truyền đi sợ là sẽ khiến cho vô số võ giả cười đến rụng răng!
Trong một lầu các gần đó, một nữ tử tuyệt mỹ đang ngồi. Điều vô cùng quỷ dị chính là võ giả toàn thành đều không thể động đậy, nhưng nàng vẫn có thể nhàn nhã uống nước trà. Lầu các này cách vị trí của Tiêu Lãng không xa, hơn nữa trên cửa sổ lầu các có mành ngăn cách, bên ngoài căn bản không nhìn thấy được bên trong, bằng không đám người Thiên Đế Tùy Phong nhất định sẽ rất kinh ngạc.
Nữ tử cũng không nhìn bên ngoài, ánh mắt buông xuống, lông mi cong cong run nhẹ, lông mày hơi nhíu lại, dường như có chút bối rối.
- Có cứu hay không?
Nữ tử này tất nhiên là Yên phu nhân lão bản Liễu Yên Các tại Hồng Đế Thành. Nàng đã sớm tới Thanh Châu Phủ. Giờ phút này nàng có thể ngồi ở chỗ này tất nhiên không phải là ngẫu nhiên. Nàng đi tới Thanh Châu Phủ cũng không tìm Tiêu Lãng, chỉ tập trung vào Thiên Đế Tùy Phong. Ngay vừa nãy nàng phát hiện Thiên Đế Tùy Phong truyền tống đến Thanh Mộc Thành, lập tức xé rách hư không đến Thanh Mộc Thành, xuất hiện ở trong lầu các này.
Nàng bay vượt qua hư không tốc độ còn nhanh hơn so với truyền tống. Ban đầu nàng có thể đưa Tiêu Lãng đi trước. Nhưng lúc đó nàng đã do dự. Giờ phút này Thiên đế Lãnh Kiêu chậm rãi đi về phía Tiêu Lãng, sắp bắt hắn, Yên phu nhân lại càng do dự hơn.
Tiêu Lãng rơi vào trong tay Thiên Đế Lạc Diệp, kết cục chắc chắn sẽ không quá tốt đẹp. Nếu như bây giờ nàng ra tay, cũng không nắm chặt trăm phần trăm, còn có thể đắc tội với Lạc Diệp Tùng. Sau khi trở về khẳng định nàng sẽ bị Âu Dương gia lão gia trách mắng một trận...
- Cứu Tiêu Lãng có thể nhận được biện pháp ra vào vực sâu tử vong. Tiểu Ấu Trĩ cũng sẽ không thương tâm, còn có thể mời chào thiên tài kỳ quái này! Nhưng sẽ hoàn toàn đắc tội với Thiên Đế Lạc Diệp. Thiên Châu vốn là sóng ngầm phun trào. Việc này có lẽ sẽ khiến cho thế lực hai phe lớn đại chiến. Ai... thật khiến người ta đau đầu!
Yên phu nhân lại thở dài. Trong đầu của nàng đột nhiên hiện lên ánh mắt của Tiêu Lãng vừa nãy. Đôi mắt không cam lòng, ánh mắt kiêu căng khó thuần giống như con sói cô độc. Nàng đột nhiên mở mắt, thì thào một tiếng:
- Thôi, thôi, đã nhiều năm như vậy, lẽ nào gặp phải một nam tử giống như Liễu lang, Âu Dương Lãnh Yên ngươi lại điên một trận!
Tiếng nói còn chưa dứt, đôi tay ngọc của Yên phu nhân đột nhiên xé rách không gian. Một giây sau bên cạnh Tiêu Lãng đột ngột xuất hiện một vết nứt không gian, một cánh tay ngọc lộ ra, chộp lấy vai Tiêu Lãng.
- Ừm?
Bốn người Thiên Đế Tùy Phong lập tức có phản ứng. Giờ phút này Thiên đế Lãnh Kiêu chỉ còn cách Tiêu Lãng chưa tới mười mét. Ba người còn lại cũng không dễ công kích. Thiên Đế Tùy Phong lập tức quát lớn:
- Thiên đế Lãnh Kiêu, động thủ!
- Bay vượt qua hư không? Người của gia tộc Âu Dương!
Bản thân Thiên đế Lãnh Kiêu vốn muốn động thủ, nhưng nhìn thấy thần thông bay vượt qua hư không, hơn nữa khí tức trong khe nứt kia tuyệt đối là cường giả Thiên Đế. Vậy chỉ có thể là người của gia tộc Âu Dương. Trong lòng hắn có chút do dự. Mãi đến khi nghe thấy tiếng Thiên Đế Tùy Phong quát lớn, hắn mới giật mình tỉnh lại.
Vèo!
Hai đạo điện xà lập tức hóa thành chớp giật vọt vào bên trong khe nứt. Vai Tiêu Lãng đã bị nắm kéo vào trong vết nứt không gian. Hắn chỉ có thể làm cho linh hồn của Thiên Đế bị mê loạn, mới có thể chặn được hai người.
Hai đạo điện xà lóe lên, rất chuẩn xác đánh trúng chủ nhân của đôi tay ngọc. Thân thể của Yên phu nhân thoáng run lên, nhưng cố nén cảm giác hỗn loạn trong linh hồn, thân thể lóe lên nhanh như tia chớp vượt qua mấy không gian hư vô, sau đó trực tiếp xé rách không gian, mang theo Tiêu Lãng bay ra phía ngoài.
Vừa bay ra khỏi vết nứt không gian, Yên phu nhân rốt cuộc chịu không được, con mắt lập tức trở nên mê loạn, hoàn toàn không thể khống chế được thân thể. Tiêu Lãng càng không tệ hơn, vẫn chưa tỉnh táo. Toàn thân hắn đều là máu thịt lẫn lộn, ánh mắt mê loạn giống như một hán tử cô đơn uống đến say mèm.
Hai người giống như hai con diều đứt dây, cứ như vậy từ trong không trung từ từ rơi xuống phía dưới. Cuối cùng cả hai trực tiếp rơi vào một trong rừng cây phía dưới, khiến vô số con thú nhỏ gần đó giật mình kinh sợ chạy trốn khắp nơi.