Linh hồn Yên phu nhân không tính là yếu, nói như thế nào cũng là cường giả Thiên Đế. Chỉ tiếc rằng lúc đó khoảng cách giữa nàng và Thiên đế Lãnh Kiêu quá gần. Hơn nữa nàng đang cứu Tiêu Lãng thoát đi, cho nên bị linh hồn mê loạn của Thiên đế Lãnh Kiêu bắn trúng. Cũng may mắn là linh hồn nàng cường đại, bằng không linh hồn xảy ra vấn đề ở trong không gian hư vô, nàng và Tiêu Lãng sẽ chắc chắn phải chết.
Hai người đều giống như hán tử cô đơn uống đến say mèm, thần trí hoàn toàn mê loạn không rõ ràng, rơi xuống bên trong núi hoang phía dưới. Chỉ có điều cho dù thần trí không rõ ràng, một tay Yên phu nhân vẫn nắm chặt lấy Tiêu Lãng. Hai người lăn vài vòng trong cỏ dại phía dưới, cuối cùng hình thành một tư thế rất bất nhã, nữ trên nam dưới, quấn quýt lấy nhau.
Đây là một ngọn núi hoang, xung quanh cũng không có người, nhưng có dã thú cùng với... hung thú! Dã thú bị doạ chạy mất. Hung thú lại bị thu hút đến. Bốn, năm con hung thú hình thể không quá lớn, chậm rãi tiến về phía bên này. Trong mắt chúng phát ra ánh sáng lạnh tràn đầy khí tức bạo ngược hung tàn.
Hung thú cũng không cường đại. Nếu như thần trí hai người có một chút tỉnh táo, đừng nói Yên phu nhân cho dù là Tiêu Lãng cũng có thể dễ dàng bóp chết. Chỉ tiếc rằng chiến kỹ linh hồn mê loạn của Thiên đế Lãnh Kiêu rất trâu bò, thân thể hai người thoáng hơi động, ánh mắt mơ hồ, giống như hai đứa trẻ si ngốc, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang tới gần.
Thân thể Tiêu Lãng vẫn đầm đìa máu. Càng lúc máu càng chảy ra nhiều hơn, tính mạng của hắn đã hấp hối. Nếu không trị liệu, sợ rằng hắn sẽ chảy máu quá nhiều mà chết.
Vù!
Thảo Đằng không để Tiêu Lãng thất vọng, chủ động hộ chủ. Vô số phân thân Thảo Đằng xông ra, bao phủ lấy Tiêu Lãng và Yên phu nhân vào trong, trị liệu với tốc độ nhanh nhất.
- Ngao!
Mấy con hung thú gần đó quan sát một hồi, xác định hai người Tiêu Lãng không có khí tức quá cường đại đều chuẩn bị động thủ. Chúng không để ý tới Thảo Đằng, bởi vì trên Thảo Đằng hoàn toàn không có khí tức.
Kết cục... tất nhiên rất không đẹp.
Tuy rằng linh trí Thảo Đằng không mạnh, nhưng có hung thú đến công kích, vẫn có thể chủ động phản kích, tùy ý phân ra mấy trăm Thảo Đằng quấn quanh mấy con hung thú kia, dễ dàng cắn nuốt chúng.
- Ngao ngao...
Trước khi chết, mấy con hung thú phát ra tiếng kêu thảm thiết, khiến đám dã thú gần đó sợ hãi chạy trốn càng nhanh hơn. Sau khi Thảo Đằng trị liệu cho Tiêu Lãng, giết chết hung thú xong, liền tự động trở lại trong thân thể Tiêu Lãng. Núi hoang lại yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng gió thổi cành lá ào ào.
Vù vù...
Sai. Kỳ thực còn có một âm thanh khác. Đó chính là tiếng thở gấp của nữ tử...
Ban đầu một tay Yên phu nhân nắm lấy vai Tiêu Lãng. Giờ phút này sau khi lăn vài vòng ở dưới mặt đất, đã biến thành hai tay ôm cổ Tiêu Lãng, cả người đều kề sát ở trên người Tiêu Lãng, còn không ngừng chuyển động. Giờ phút này mắt phượng nửa mở nửa khép, bên trong đầy vẻ mê ly. Mà Tiêu Lãng nằm thẳng đuột giống như một thi thể, ánh mắt cũng gần giống nàng, rất mê loạn.
Ban đầu Tiêu Lãng không nhúc nhích được. Giờ phút này Tiêu Lãng được Thảo Đằng trị liệu tốt, thân thể cũng bắt đầu dao động. Hai người một trên một dưới, thân thể không ngừng ma sát, lại thêm tinh thần vốn đang hỗn loạn, tự nhiên thân thể sẽ có một vài phản ứng nguyên thủy, hơi thở cũng có chút dồn dập.
Tiêu Lãng còn tốt một chút, linh hồn bản thân yếu ớt, hoàn toàn bị mê loạn không biết tình huống bên ngoài. Nhưng Yên phu nhân nửa tỉnh nửa say như thế, da thịt ma sát một hồi, bị khí tức nam tính mạnh mẽ của Tiêu Lãng kích thích một chút, toàn thân trở nên mềm nhũn lại toả nhiệt, làn da trắng chợt ửng hồng. Hiển nhiên nàng có chút động tình. Tình cảm thiếu phụ đều là ướt...
Thân thể càng nóng càng muốn động. Thân thể nhỏ nhắn yêu kiều của Yên phu nhân ở trong lòng Tiêu Lãng giống như một con mèo nhỏ cọ tới cọ lui. Thân thể Tiêu Lãng tất nhiên có phản ứng. Hai tay hắn cũng không tự chủ được ôm lấy phía sau lưng Yên phu nhân khẽ vuốt ve.
Tình hình trận chiến kéo dài nhiệt độ càng tăng. Khi Yên phu nhân lắc đầu, không cẩn thận chạm vào khuôn mặt Tiêu Lãng. Hai đôi môi chặm một cái, nhất thời giống như thiên lôi câu địa hỏa đã xảy ra là không thể ngăn cản.
Hai đôi môi đầu tiên nhẹ nhàng chạm vào nhau. Sau đó bỗng nhiên đan xen vào nhau, hai đầu lưỡi giống như Giao Long ra biển quấn chung một chỗ, cũng không buông ra, giống như gió và cát, triền mien cuốn lấy nhau tới tận thiên nhai.
Vù vù!
Tiếng thở yêu kiều và ồ ồ vang lên. Hai người mê luyến trong nụ hôn sâu. Ánh mắt vốn mê loạn và thần trí không rõ ràng, hiện tại lại càng mê loạn hơn. Yên phu nhân không ngừng phát ra tiếng gọi mơ hồ:
- Liễu lang, Liễu lang!
Tiêu Lãng cũng thỉnh thoảng gầm nhẹ:
- Nhã Nhi, Nhã Nhi!
Hai người không uống rượu, nhưng hiển nhiên... chuẩn bị mất lý trí.
Thần trí mơ hồ làm cho hai người nhận sai đối phương thành người yêu của mình, hai người thâm tình ôm nhau, sau đó bỗng nhiên bắt đầu điên cuồng xé rách quần áo đối phương, ngươi liều lĩnh hôn ta, ta liều lĩnh mò ngươi, giống như củi khô gặp phải lửa lớn...
Trên thế giới sự chính là hoang đường và kỳ diệu như vậy. Bề ngoài Yên phu nhân xem ra dường như có chút phong tình quyến rũ, kỳ thực về bản chất là một nữ tử giữ mình trong sạch. Những năm gần đây thanh niên tuấn tài Thiên Đế hoặc là nhân vật thành danh ở Thiên Châu theo đuổi nàng, giống như cá chép qua sông, đếm không xuể. Nhưng nàng chưa bao giờ có chuyện xấu giữa nàng với nam tử nào truyền ra, chứ đừng nói làm ra việc cẩu hợp, còn đánh dã chiến ở vùng hoang dã như vậy.
Tiêu Lãng hắn cho rằng mình không phải là người tốt, cũng không có chung tình như Độc Cô Hành, nhưng hắn làm người vẫn có mấy phần nguyên tắc. Cũng như năm đó hắn bắt được Tả Hi, ở trong địa đạo dưới mặt đất, loại tình huống đó đổi lại là người bình thường khẳng định không làm cũng uổng. Nhưng hắn lại làm Liễu Hạ Huệ một hồi.
Tại tử đấu trường trong Liễu Yên Các, Yên phu nhân đã từng khiêu khích Tiêu Lãng, còn nói chỉ cần Tiêu Lãng đạt được thực lực Thiên Đế, tùy tiện hắn chơi thế nào cũng được. Chỉ có điều Tiêu Lãng cũng không làm thật, cho dù hắn đạt được thực lực Thiên Đế cũng sẽ không đi thực hiện lời hứa hẹn này. Chỉ có điều bây giờ xem ra, lời hứa hẹn này đã sớm được thực hiện...
Tiểu đệ đệ của Tiêu Lãng có lực chiến đấu không tồi. Cỏ phía dưới dại bị hai người đè nát từng mảng. Hai người không ngừng lăn lộn, không ngừng tranh đoạt quyền ở bên trên, tại nơi nguyên thủy sơn dã này, làm một hồi chuyện nguyên thủy nhất.
Thân thể Yên phu nhân rất đẹp, vóc người không có khoa trương như Đông Phương Hồng Đậu, nhưng cũng là châu tròn ngọc sáng, cân xứng đầy đặn khác thường. Đôi mắt của nàng tuyệt đẹp, đặc biệt trên làn da trắng như tuyết lại thoáng ửng đỏ, càng câu hồn đoạt phách.
Giọng nói của nàng hết sức dễ nghe. Giờ phút này tiếng gọi xuân của nàng vô cùng tiêu hồn. Nếu như ở gần đó có người nghe được, sợ là xương cốt cũng sẽ mềm ra. Chỉ có điều giờ phút này Tiêu Lãng lại không nghe được, chỉ theo bản năng, điên cuồng, mê luyến hưởng thụ thân thể mềm mại tuyệt thế làm người ta tiêu hồn thực cốt này.
Một lúc lâu, một lúc lâu!
Kèm theo tiếng gầm nhẹ giống như dã thú của Tiêu Lãng, thân thể hai người đều bắt đầu chấn động, đạt được tới đỉnh cao. Giờ phút này Yên phu nhân đang ngồi ở phía trên, thân thể mềm mại kia run lên một cái, tản ra tuyệt thế phong tình, có thể làm cho bất kỳ nam tử nào và tiểu đệ đệ của hắn đều phải kinh ngạc đến ngây người.
Mà vào thời khắc này, hai người hết sức ăn ý đồng thời khôi phục thần trí, sau đó đồng thời mở trừng hai mắt, cuối cùng đối diện chung một chỗ. Mắt hai người đột nhiên mở to vô hạn, giống như ban ngày thấy ma.
- A!
Yên phu nhân thét lên một tiếng chói tai xuyên cả vào mây xanh, vang vọng khắp núi hoang, giống như một con thỏ trắng nhỏ thụ tinh, ừm... Là thỏ trắng nhỏ chấn động kinh ngạc!