Yêu Giả Vi Vương

Chương 146: Q.2 - Chương 146: Lỡ việc lớn.




Vù vù vù vù vù!

Chiến đao của Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh chợt lóe rồi rụt lại mang theo sương đỏ, gã không thể không thu, tuy rằng chỉ chặt xuống là cánh tay của Tiêu Lãng sẽ gãy. Nhưng lúc này Tiêu Lãng mang theo Huyết Thứ Thứ di chuyển, Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh không thu đao thì sẽ làm bị thương gã luôn. Giờ phút này, Huyết Thứ Thứ đã nửa chết nửa sống , nếu bị thương thì sợ là sẽ chết.

Nhưng khi thu chiến đao lại Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh biết ngay gã đã sai, gã nên chém nhát đao đó xuống. Vì thảo đằng thần hồn màu tím của Tiêu Lãng chui ra quấn người hai Chiến Vương cảnh.

Huyết Khôi cũng phát hiện, vội quát to:

- Nguy rồi, Tiêu tướng quân, đừng!

Người ta không biết lực công kích của thảo đằng thần hồn màu tím của Tiêu Lãng nhưng Huyết Khôi hiểu rất rõ. Dám đâm chết cả Tuyết Nhân vương chứ đừng nói là hai Chiến Vương cảnh này.

Giờ phút này, trong thanh lâu có mặt nhiều cường giả, hai Chiến Vương cảnh không phóng ra Huyền khí chiến giáp. Mới rồi công kích của hai Chiến Vương cảnh sắp đánh trúng Tiêu Lãng, cộng với ma âm chiến kxy của hắn, ai ngờ hắn hồi phục nhanh như vậy.

- Chết đi!

Tiêu Lãng nổi điên, định giải quyết hai Chiến Vương cảnh chôn cùng mình. Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều không xuất hiện, hôm nay Tiêu Lãng khó thể thoát chết. Tiêu Lãng chỉ có thể liều giết hai Chiến Vương cảnh rồi khống chế thảo đằng thần hồn màu tím mang hắn chạy trốn.

Vào lúc này, một thanh âm quen thuộc vang lên trong lầu các:

- Tiêu tướng quân, dừng tay!

Vài bóng người lao vào thanh lâu. Tiêu Lãng ngăn thảo đằng thần hồn màu tím cắn nuốt, chỉ khiến nó biến thành thực thể quất hướng hai Chiến Vương cảnh, mang theo Huyết Thứ Thứ quay tít tại chỗ ngăn cản hai người công kích.

Hai Chiến Vương cảnh bị thảo đằng thần hồn màu tím đập mạnh. Vốn từ lúc thảo đằng thần hồn màu tím xuất hiện thì hai Chiến Vương cảnh đã cảm giác nguy hiểm trí mạng, bây giờ chỉ nhẹ nhàng quét qua không nhẹ không nặng làm bọn họ cảm thấy bị nhục nhã. Hai Chiến Vương cảnh định công kích tiếp nhưng thấy bóng người lao tới cửa thì ngừng lại.

Rốt cuộc Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều chịu xuất hiện.

Mọi người khom người hành lễ:

- Tham kiến Nhật điện hạ!

Ngay cả Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh cũng sắc mặt âm trầm lạnh nhạt chào.

Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều thấy Tiêu Lãng bình an thì thở phào một hơi, quay đầu lại trừng Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh.

Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều nói:

- Thu tướng quân, các ngươi có ý gì? Nếu Tiêu tướng quân đã đầu vào triều của ta thì nên là khách quý của Huyết Vương triều, tại sao vác dao vác kiếm ra với hắn? Chuyện này tự các ngươi đi giải thích nguyên soái đại nhân và Tông chủ đi!

Toàn trường ngạc nhiên, Tiêu Lãng ngẩn ra. Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều ăn nói không khách sáo như vậy, hết sức bảo vệ Tiêu Lãng? Cho dù chuyện hôm nay là Huyết Thứ Thứ không đúng nhưng Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều không cần làm Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh mất mặt trước mắt nhiều người như vậy đi?

Mọi người cảm giác có thuốc súng vô hình quanh quẩn, xem ra cuộc chiến tranh giành hoàng vị đã bắt đầu gay cấn !

Mặt Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh biến càng thêm âm trầm, giọng không chút khách sáo.

Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh hỏi ngược lại:

- Nhật điện hạ nói gì kỳ vậy? Huyết Thu có ý gì được? Một kẻ đầu thành mà kiêu ngạo như vậy trong Huyết Đế thành, không lẽ Nhật điện hạ k othấy sự thật trước mắt sao? Con ta còn ở trong tay hắn, giờ phút này sinh mệnh sắp hấp hối. Không lẽ Nhật điện hạ vì một người ngoài mà chuẩn bị đối phó với người của mình ?

Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh dứt lời, mọi người biểu tình nghiêm túc hơn. Không ngờ Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh dám nói kiểu đó với Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều, đúng là cuộc chiến hoàng vị đã căng thẳng rồi.

Dường như Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều nhận ra hắn nói hơi nặng lời, quay đầu liếc Huyết Thứ Thứ trong tay Tiêu Lãng.

Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều nhướng mày nói:

- Tiêu tướng quân, trước tiên thả Huyết Thứ Thứ ra đi. Có bổn điện hạ tại đây, không ai dám giết ngươi!

Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát, vứt Huyết Thứ Thứ đi. Xem ra Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều thật sự muốn lợi dụng Tiêu Lãng. Mới rồi Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều không xuất hiện có thể là bởi vì bị chuyện gì vướng tay hoặc là xảy ra ngoài ý muốn, bây giờ xem biểu tình của gã thì hôm nay Tiêu Lãng không cần liều mạng.

Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh đón lấy Huyết Thứ Thứ, tùy tiện đẩy cho người của gia tộc mình.

Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh nhìn Tiêu Lãng, sắc mặt âm trầm nói:

- Hôm nay nể mặt Nhật điện hạ nên bổn tướng quân tha cho ngươi một mạng. Nhưng ngươi phải cho bổn tướng quân một lời giải thích, nếu không thì có lên đến chỗ nguyên soái đại nhân ta cũng chiều!

Măt Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều lóe tia tức giận. Không ngờ Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh buông lời răn đe như vậy, trong phút chốc Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều không tiện mở miệng. Người Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều có thể dựa vào chỉ có đám Huyết Y và Huyết Nô. Bây giờ Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh không sợ gây chuyện đến chỗ Huyết Y thì Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều cũng chịu thua.

Tiêu Lãng liếc Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều, trầm ngâm giây lát, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhếch môi cười. Tu Di Giới chợt lóe xuất hiện một thanh chủy thủ. Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Tiêu Lãng liên tục đâm vào người mình mấy chục nhát.

- Ui ui!

Nhìn người Tiêu Lãng mềmn hũn ngã vào vũng máu, mặt không chút thay đổi, toàn trường yên lặng như chết.

Tiêu Lãng cắt đứt gân mạch toàn thân, không chừa một cây. Tiêu Lãng cắt luôn gân tay gân chân của mình, thủ đoạn hung tàn như vậy làm mọi người ngẩn ngơ.

Đan điền là quan trọng nhất với võ giả. Đan điền vỡ là võ giả lập tức biến thành phế nhân, kỳ thực chính là gân mạch. Gân mạch cắt đứt trong thời gian ngắn cũng biến thành phế nhân, không mất mười ngày, nửa tháng thì chắc chắn không hồi phục nữa. Và cho dù có Đan dược đỉnh cấp, nếu Tiêu Lãng xui thì rất có thể sẽ để lại di chứng. Đây không phải cắt một, hai cây gân mạch, nếu gân mạch nào đó có vấn đề thì sau này ảnh hưởng rất lớn đến việc Tiêu Lãng tu luyện.

- Thế này đã đủ chưa?

Người Tiêu Lãng ngã xuống đất, trên mặt không có chút gì thống khổ. Tiêu Lãng nhìn chằm chằm Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh, nở nụ cười. Người Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh run lên. Thân thể Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều run rẩy, muốn nói gì nhưng không thốt nên lời.

Mới nãy Tiêu Lãng cắt đứt mấy gân mạch chủ của Huyết Thứ Thứ giờ tự cắt đứt gân mạch toàn thân, cái này đã đủ ăn nói rồi. Hơn nữa Tiêu Lãng tàn độc với mình chấn động mọi người. Thế nên Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh lạnh lùng hừ một cái, xoay người, mang theo mọi người rời đi. Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều vẻ mặt âm trầm sai Huyết Khôi đút một viên Đan dược cho Tiêu Lãng rồi ôm hắn, cả đám về phủ.

Đan dược không phải đỉnh cấp nhưng rất nhanh điều trị lành ngoại thương, nhưng gân mạch bị tổn hại không đến mười ngày, nửa tháng thì không hồi phục được.

Tiêu Lãng mới được sắp xếp nằm trong một gian phòng Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều liền dẫn người đi vào.

Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều mới bước vào cửa đã sốt ruột tức giận quát:

- Tiêu tướng quân, tại sao ngươi lỗ mãng như vậy? Tự cắt gân mạch? Lần này ngươi đã làm lỡ việc lớn rồi!

Mặt Tiêu Lãng trắng bệch, suy yếu nói:

- Điện hạ, là thuộc hạ lỗ mãng ! Thuộc hạ tức giận quá nên... Ài...

Tiêu Lãng nghi hoặc hỏi:

- Lỡ việc lớn? Thuộc hạ bị thương sẽ ảnh hưởng việc lớn gì của điện hạ?

Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều rất bực mình, vốn muốn gõ Tiêu Lãng một chút nhưng không ngờ biến thànhn hư vậy. Mới rồi Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều trùng hợp nhận được một tin tức, đó là Huyết Tắc định ủng hộ Lệ thân vương. Thế là Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều hoảng cả lên, thế nên gã đã đến muộn. Giờ phút này, Tiêu Lãng tạm thời biến thành phế nhân, gã hoàn toàn không biết phải làm sao.

Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều nhìn lướt qua Tiêu Lãng suy yếu, buồn bực phất tay nói:

- Vốn ta định kêu Tiêu tướng quân hỗ trợ giết một người , giờ phút này Tiêu tướng quân bị trọng thương, việc này từ từ tính đi.

Tiêu Lãng làm bộ lòng có dư mà sức không đủ khẽ thở dài:

- Giết người sao, này...

Tiêu Lãng thầm mừng trong lòng, vốn Tiêu Lãng tự đoạn gân mạch là muốn làm rối kế hoạch của Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều. Tiêu Lãng không muốn ra tay ở Thần Hồn tiết.

Giờ phút này, Tiêu Lãng ra vẻ khó xử nói:

- Điện hạ đối xử tốt với Tiêu ta như vậy đừng nói là giết một người, có giết một trăm người thì Tiêu ta cũng liều mạng. Ài, phải rối, điện hạ muốn ta giết ai? Thực lực của Tiêu ta không cao, tại sao không để Huyết Khôi đại nhân ra tay?

Tiêu Lãng thuận miệng hỏi khiến Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều không biết nên nói cái gì, mắt chợt lóe.

Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều vội che giấu nói:

- Ta vốn kêu ngươi giết người kia cũng không cao cường gì, còn tại sao không để Huyết Khôi ra tay là vì ngươi có lý do giết người hơn, dù ngươi ra tay thì ta cũng có thể che chở ngươi trước mặt nguyên soái đại nhân. Bởi vì người này là nhi tử của Tông chủ của Huyết tông, Huyết Hồng Nguyệt, cũng chính là Thượng tướng quân Kinh Lệ Trấn Bắc quân của Chiến Vương triều!

- Kinh... Kinh Lệ?

Người Tiêu Lãng run lên, vẻ mặt giật mình, kinh ngạc. Tiêu Lãng hận không thể tát mình mấy cái, trăm phương ngàn kế muốn tìm Kinh Lệ ai ngờ đó là người Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều kêu hắn đi giết. Tiêu Lãng muốn tránh né không ra tay vào Thần Hồn tiết, tự cho là thông minh làm gãy kinh mạch của mình...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.