Yêu Giả Vi Vương

Chương 88: Q.4 - Chương 88: Quá hung tàn




Thúc thúc Phù Đồ!

Một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến thân thể một nam tử khôi ngô cường tráng trong lồng sắt run lên, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc, không tin.

Giọng nói của Tiêu Lãng không thay đổi, nhưng hình dạng và khí chất lại hoàn toàn thay đổi. Trong lúc nhất thời, nam tử cường tráng trong lồng sắt cũng không nhận ra Tiêu Lãng. Chỉ có điều hắn rất nhanh liền hiểu được. Bởi vì người gọi hắn là thúc thúc Phù Đồ, trên thế giới này chỉ có một!

- Tiêu...

Tiêu Phù Đồ đột nhiên đứng lên, vừa định gọi tên Tiêu Lãng, nhưng hắn đã lập tức kịp dừng lại. Tiêu Lãng dịch dung hiển nhiên không muốn để lộ thân phận. Hắn nhìn thấy Tiêu Lãng gật đầu, trong con mắt lạnh lẽo nhất thời phát ra tinh quang. Trên khuôn mặt lạnh lùng đã trở nên mừng rỡ như điên.

Tiêu Lãng nở nụ cười. Hắn cũng không ngại để Tiêu Phù Đồ gọi tên của hắn. Bởi vì hắn định giết sạch mọi người trong sơn trang này, cũng không dự định che dấu thân phận.

Ầm!

Liệt Thần Thủ được phóng thích. Tiêu Lãng điên cuồng chộp về phía lồng sắt. Hiển nhiên lồng sắt này được chế tạo đặc biệt, cứng rắn khác thường. Nhưng dưới Liệt Thần Thủ, lại dễ dàng bị bóp thành bột mịn.

- Đúng là ngươi sao?

Thân thể Tiêu Phù Đồ giống như mãnh hổ bắn mạnh ra, hai tay nắm lấy vai Tiêu Lãng, ánh mắt gắt gao nhìn Tiêu Lãng lớn tiếng hỏi.

- Thúc thúc Phù Đồ. Đúng là ta. Thúc thúc đã phải chịu khổ!

Tiêu Lãng liên tục gật đầu. Nhìn thấy Tiêu Phù Đồ tóc tai bù xù, quần áo lam lũ, trên người có vô số vết máu, trên tay trên chân đều có xích sắt, hắn có chút nghẹn ngào nói.

- Ha ha ha!

Tiêu Phù Đồ ngửa đầu cười như điên, trong mắt vô cùng vui mừng. Hắn không biết Tiêu Lãng làm sao tìm được hắn, cũng không biết tại sao Tiêu Lãng có thể bắt được trang chủ sơn trang này. Nhưng ở Thiên Châu, có thể nhìn thấy Tiêu Lãng, còn giống như thần binh thần tướng từ trên trời giáng xuống, cứu hắn ra, lòng hắn vô cùng kích động kinh ngạc và vui mừng.

- Ma Thần, Lục Minh!

Cười dài một tiếng, Tiêu Phù Đồ đột nhiên nhớ tới điều gì. Hắn kinh ngạc kêu lên một tiếng:

- Nhanh đi tìm bọn họ. Chắc là bọn họ đã bị bắt đi vào núi Dạ Ma rồi!

- Ừm?

Tiêu Lãng ngẩn người ra. Hắn dùng Liệt Thần Thủ bẻ gãy xích sắt trên người Tiêu Phù Đồ. Sau đó, mắt hắn lập tức nhìn về phía trang chủ sơn trang Vọng Nguyệt đang nắm trong tay, quát lên:

- Ma Thần và Lục Minh ở đâu?

Trang chủ kia đâu biết Ma Thần và Lục Minh là ai? Hắn khổ sở nói:

- Đại nhân, ngài đi tìm thử trong mấy gian phòng còn lại xem. Nếu như không có ở đây, có khả năng đã đi tới dưới núi Dạ Ma thu nhặt huyền thạch, huyễn thạch!

- Tất cả các ngươi ở lại đây. Ai dám lộn xộn giết không tha!

Tiêu Lãng quay về phía đám nô lệ trong lồng sắt gầm thét một tiếng, sau đó nắm lấy trang chủ và Tiêu Phù Đồ nhanh chóng đi ra ngoài. Hắn tìm kiếm trong các gian phòng còn lại một lượt, nhưng vẫn không tìm được Tiêu Ma Thần và Lục Minh.

- Bọn họ khẳng định đã đi tới dưới núi Dạ Ma!

Trên mặt Tiêu Phù Đồ buồn rầu lo lắng. Dưới núi Dạ Ma hết sức nguy hiểm. Những gia tộc này căn bản không thèm để ý tới sự sống chết của đám nô lệ. Bọn họ sai từng đám nô lệ giúp bọn họ thu nhặt huyền thạch. Cứ nửa tháng lại thay một nhóm khác. Mấy ngàn người đi, mỗi lần triệu tập trở về chỉ còn chưa tới một nửa.

- Đừng nóng vội, thúc thúc Phù Đồ!

Tiêu Lãng an ủi một tiếng, sau đó nhìn trang chủ kia quát lớn:

- Chỉ đường!

Dưới sự chỉ dẫn của trang chủ, Tiêu Lãng và Tiêu Phù Đồ chạy như điên ra phía sau sơn trang, đi thẳng vào dưới núi Dạ Ma.

- Ừm? Tiêu Lãng tại sao... tại sao ngươi chỉ có một mình? Tiểu Đao không ở cùng với ngươi sao?

Tiêu Lãng một đường chạy đi, nhưng Tiêu Phù Đồ lại có thể bay. Hắn bay lên không trung quét mắt nhìn qua tình huống trong sơn trang một lượt, liền phát hiện ra có điểm không đúng.

Trong sơn trang, hắn không phát hiện ra bất kỳ cường giả nào. Trái lại hắn nhìn thấy phía ngoài sơn trang có một đống hài cốt và mảnh đất đẫm máu. Điều này khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Hắn và Bát gia suy nghĩ giống nhau.

Trong sơn trang có nhiều cường giả như vậy, Tiêu Lãng lại có thể cứu hắn ra được, hiển nhiên là nhận được sự trợ giúp của gia tộc Tiểu Đao.

Tiểu Đao vừa xuất hiện ở mộ Long Đế, quả nhiên lập tức tiến vào bảng mười đại công tử trong năm nay, hơn nữa còn đứng thứ năm. Chiến sĩ Thần Khải chỉ cần không ngã xuống, sau này tuyệt đối sẽ có tiền đồ vô lượng. Ngàn năm khó xuất hiện một chiến sĩ Thần Khải, danh tiếng của Tiểu Đao lập tức vang dội truyền khắp Thiên Châu. Đám người Tiêu Phù Đồ đã từng xem qua chân dung Tiểu Đao trên bảng mười đại công tử, cũng nhận ra hắn.

- Một mình ta đến đây!

Tiêu Lãng mỉm cười cũng không giải thích quá nhiều, một đường tiếp tục chạy nhanh về phía núi Dạ Ma.

Thân thẻ Tiêu Phù Đồ đột nhiên dừng lại giữa không trung, trong mắt đầy ngạc nhiên.

Một mình?

Lẽ nào toàn bộ mấy ngàn võ giả trong sơn trang này đều do hắn giết chết?

Chỉ có điều Tiêu Lãng không giải thích, Tiêu Phù Đồ cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể một đường theo Tiêu Lãng lao nhanh về phía trước.

Sơn trang vốn nằm ở dưới chân núi Dạ Ma. Đám người nô lệ tới thu nhật huyền thạch ở ngay giữa sườn núi. Chỉ một lát sau, hai người đã đi tới. Từ phía xa, bọn họ đã nhìn thấy từng bức tường vây màu đen, chia sườn núi ra thành vô số khu vực. Hiển nhiên đây là địa bàn các đại gia tộc trong Dạ Nguyệt Thành đã phân chia ra.

Địa bàn của sơn trang Vọng Nguyệt rất lớn. Trên tường thành có vô số hộ vệ. Vừa nhìn thấy ba người đến đây, một tên tiểu đội trưởng lập tức quát lớn:

- Người nào?

Tiêu Lãng không nói một câu, trầm mặc dẫn theo trang chủ chạy lên phía trên tường thành. Vô số hộ vệ lập tức phóng lên trời. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy trang chủ của bọn họ bị Tiêu Lãng nắm trong tay, bọn họ có phần không đoán ra được thân phận của Tiêu Lãng, nên không dám mạo muội công kích.

- Bảo tất cả bọn họ tập hợp lại!

Tiêu Lãng dừng ở phía trước tường thành, mặt quay về phía trang chủ đang bị mình nắm lấy bằng tay trái nói.

Trang chủ kia không biết Tiêu Lãng muốn làm gì, nhưng chỉ có thể quát lớn:

- Mọi người tập hợp!

Sơn trang Vọng Nguyệt ở núi Dạ Ma có hơn một nghìn người, lần lượt canh phòng ở bốn phía tường thành, hoặc là tuần tra ở bên trong, giám sát những nô lệ kia. Trang chủ sơn trang Vọng Nguyệt nói một câu, mặc dù bọn họ có chút nghi hoặc, nhưng cũng không dám kháng lệnh. Ngay lập tức, tất cả đầu tập trung lại ở giữa không trung.

Vèo!

Tiêu Lãng giơ tay lên, ném trang chủ cho Tiêu Phù Đồ đang đứng ở giữa không trung. Sau đó hai chân hắn giẫm một cái, thân thể giống như đạn pháo vọt vào trong không trung. Đồng thời sau lưng hắn chợt có ánh sáng xanh lục chớp hiện. Thảo Đằng đầy trời vù vù lao ra. Chỉ một thoáng, Thảo Đằng đã bao vây hơn một nghìn người kia vào bên trong.

- Ác… ác ma này lại muốn chém tận giết tuyệt!

Ban đầu, trang chủ kia còn không biết Tiêu Lãng muốn làm gì? Nhưng giờ phút này vừa nhìn thấy bóng xanh đầy trời, sắc mặt hắn nhất thời trở nên trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy.

Con ngươi Tiêu Ma Thần đột nhiên co lại. Trên khuôn mặt lạnh như sông băng vạn năm cũng lộ vẻ kinh sợ, nhìn hài cốt không ngừng rơi xuống. Cuối cùng hắn đã biết Tiêu Lãng giết chết mấy ngàn võ giả trong sơn trang phía dưới như thế nào.

- A, a!

Vô số tiếng kêu thảm thiết cắt phá trời cao, khiến tất cả võ giả của những gia tộc khác chú ý về phía bên này. Trên tường thành phía xa có vô số thân ảnh bắn ra. Nhưng khi nhìn thấy tình trạng thảm khốc bên này, bọn họ đều sợ hãi bay ngược trở lại.

Các võ giả canh giữ ở trên núi, cơ bản đều là Chư Vương cảnh. Bọn họ không muốn rước họa vào thân, cũng không có lá gan và thực lực để lo chuyện bao đồng.

Vô số phân thân Thảo Đằng bị huyền lực phóng ra tiêu diệt. Nhưng phân thân Thảo Đằng lại rất nhiều. Những võ giả Chư Vương này căn bản không tránh nổi, rất nhanh vòng bảo hộ huyền lực quanh thân đã bị cắn nuốt, thân thể hóa thành một bộ hài cốt. Mà phân thân Thảo Đằng cắn nuốt những máu thịt kia, lại nhanh chóng diễn hóa ra phân thân, bổ sung số lượng phân thân đã tổn thất.

- Quá hung tàn...

Trong mấy lần chớp mắt, hơn một ngàn võ giả đã bị giết chết. Tiêu Phù Đồ không tự chủ được nuốt nước miếng một cái. Nhìn thấy Tiêu Lãng đã vọt vào trong tường thành, hắn vội vàng bay theo.

Vừa bay qua tường thành, ánh mắt Tiêu Phù Đồ lập tức đảo qua vô số nô lệ đang ngồi xổm xuống, sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy. Sau khi quét qua một lượt, sắc mặt hắn nhất thời trở nên tái nhợt. Bởi vì trong mấy ngàn nô lệ kia, hắn cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Ma Thần và Lục Minh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.