Yêu Giả Vi Vương

Chương 89: Q.4 - Chương 89: Tiêu Ma Thần đã chết?




ường vây xung quanh có phạm vi rất rộng. Mấy vạn mét phía xa chính là sương trắng bao phủ núi Dạ Ma. Những nô lệ kia đang ngồi xổm rải rác phía dưới núi Dạ Ma. Tất cả đều sợ hãi nhìn Tiêu Lãng và Tiêu Phù Đồ.

Giờ phút này đang là buổi chiều. Ánh tà dương chiếu sáng nơi này. Địa hình nơi này rất trống trải, căn bản không có chỗ nào giấu được người. Tiêu Ma Thần và Lục Minh không có mặt trong đám nô lệ này, vậy rất có khả năng bọn họ đã xảy ra chuyện!

Khuôn mặt Tiêu Lãng cũng trở nên âm trầm, trong mắt lộ ra sát ý. Thời điểm hắn đang chuẩn bị tìm người hỏi thăm, Tiêu Phù Đồ đã ném tên trang chủ trong tay xuống phía dưới, thân thể bắn về phía đám nô lệ, một tay nắm lấy cổ áo của một nô lệ, bắt đầu rống lên:

- Cách Nỗ, con ta ở đâu? Con ta và Lục Minh đang ở đâu?

Rõ ràng, trước đây nô lệ này có quen biết Tiêu Phù Đồ. Hắn không kinh sợ, chỉ lắc đầu khổ sở nói:

- Tám ngày trước, nơi này xuất hiện sương mù. Có mấy trăm người bị hút vào trong núi Dạ Ma. Con ngươi và Lục Minh cũng ở trong số đó. Ta đã tận mắt trông thấy...

Ầm!

Cách Nỗ bị Tiêu Phù Đồ ném đi mấy chục mét. Thân thể hắn lảo đảo vài bước, sau đó đặt mông ngồi dưới đất, trên mặt thất thần nhìn núi Dạ Ma phía trước, dường như đã mất đi hồn phách.

Núi Dạ Ma!

Khóe miệng Tiêu Lãng bắt đầu co rúm lại. Bát gia đã từng nói về núi Dạ Ma này. Bất kỳ người nào tới gần màn sương trắng, đều bị hút vào trong. Mà những người đã tiến vào núi Dạ Ma, chưa có người nào có thể đi ra. Mấy Thiên Đế cũng một đi không trở lại. Tiêu Ma Thần và Lục Minh chỉ có chút thực lực như vậy đi vào trong, không cần phải nói, kết cục chỉ có một con đường chết!

- Tiêu Lãng, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã tin tưởng ngươi sẽ một bước lên trời, bay lượn trên cửu thiên. Bởi vì chúng ta là một loại người. Loại người như chúng ta trừ phi chết đi, bằng không nhất định sẽ ngự trị ở bên trên mọi người!

Trong đầu Tiêu Lãng hiện ra một câu nói. Hiện ra người thiếu niên với dáng vẻ lạnh như băng đã trở nên bối rối, khóe mắt có chút ẩm ướt. Hắn và Tiêu Ma Thần không gặp nhau nhiều, nhưng trong lòng hắn vẫn xem Tiêu Ma Thần giống như huynh đệ. Hơn nữa thời điểm hắn thức tỉnh Phế Thần Hồn, Tiêu Ma Thần đã giúp hắn tỉnh lại. Lúc hắn bị người Huyết Tông truy sát, Tiêu Ma Thần đã cùng Tiêu Phù Đồ cứu hắn một mạng.

- Tiêu Ma Thần, ngươi không thể chết được! Ngươi đã nói chúng ta là cùng một loại người. Ta có thể từ trong vực sâu tử vong đi ra, ngươi cũng nhất định có thể từ trong núi Dạ Ma đi ra.

Nhìn núi Dạ Ma phía xa bị sương trắng bao phủ, giống như một con hung thú tuyệt thế, Tiêu Lãng nhẹ giọng thì thầm nói. Lời còn chưa nói hết, con ngươi hắn đột nhiên co lại. Phân thân Thảo Đằng sau lưng hắn đã lập tức ngưng tụ thành một, giống như một cự long màu xanh lục lao về phía trước. Bởi vì... Tiêu Phù Đồ đang bắn đi rất nhanh, muốn phóng vào trong lớp sương mù màu trắng bao quanh núi Dạ Ma.

Tốc độ của Thảo Đằng rất nhanh. Với thực lực của Tiêu Phù Đồ hiển nhiên không quá mạnh, thoáng cái đã bị Thảo Đằng đuổi kịp quấn quanh hông, kéo trở lại!

- Tiêu Lãng buông ta ra. Ta muốn đi tìm Ma Thần, ta muốn đi tìm Ma Thần...

Tiêu Phù Đồ không ngừng gầm thét. Các cơ thịt trên mặt bắt đầu vặn vẹo. Tuy rằng ngoài mặt hắn có vẻ lạnh như băng, làm cho người ta cảm thấy hắn là một người lãnh huyết vô tình, khi ở đại lục Thần Hồn hắn cũng rất ít khi quan tâm tới sự sống chết của Tiêu Ma Thần, nhưng kỳ thực trong lòng hắn vẫn để ý nhất là Tiêu Ma Thần. Giờ phút này nhìn vẻ mặt dữ tợn của hắn, nhìn thân thể hắn run rẩy, động tác điên cuồng như thế có thể thấy được chút ít.

- Thúc thúc Phù Đồ, thúc thúc phải bình tĩnh một chút!

Tiêu Lãng đương nhiên sẽ không để Tiêu Phù Đồ đi chịu chết. Mắt hắn lóe lên, trong đầu nhanh chóng chuyển động rất nhanh đã có chủ ý. Hắn nhẹ giọng nói:

- Thúc thúc Phù Đồ, thúc thúc không tin con của mình sao? Núi Dạ Ma này chỉ một cái ao nhỏ, làm sao có thể nhốt được chân long con trai thúc đây? Tin tưởng ta! Ma Thần không chết được. Hắn nhất định có thể từ trong núi Dạ Ma đi ra!

Tiêu Phù Đồ không ngừng lắc đầu, trong mắt thất thần lẩm bẩm nói:

- Đừng gạt ta nữa! Hắn không đi ra được. Đây là một trong mười đại cấm địa sinh mệnh. Hắn làm sao có thể đi ra được? Thiên Đế đi vào còn phải chết nữa là hắn. Tiêu Lãng ngươi buông ta ra. Ta muốn đi vào cùng Ma Thần. Hài tử này từ nhỏ đã không có mẹ. Ta vẫn luôn ôn hòa đối với hắn. Ngươi cứ để ta đưa hắn đi...

- Cấm địa sinh mệnh thì thế nào?

Tiêu Lãng gầm thét một tiếng, cực kỳ tự kiêu nói:

- Thúc thúc đã từng nghe nói về vực sâu tử vong chưa? Đó cũng là cấm địa sinh mệnh! Đó là mộ của Kiếm Ảnh Đại Đế. Một năm trước ta đã rơi vào trong đó, hiện tại không phải đã đi ra sao? Ta có thể đi ra được, chẳng lẽ thúc thúc lại không tin tưởng vào con trai của mình sao? Ta ở trong vực sâu tử vong đã nhận được một cơ duyên lớn. Nói không chừng Ma Thần ở bên trong đó cũng có thể nhân được cơ duyên lớn...

- Vực sâu tử vong? Cơ duyên lớn? Tiêu Lãng, ngươi không gạt ta chứ?

Tiêu Phù Đồ nghe thấy Tiêu Lãng nói vậy, vô cùng sửng sốt. Hắn tất nhiên đã từng nghe nói về vực sâu tử vong. Hắn cũng cảm giác Tiêu Lãng không giống như đang lừa hắn. Thực lực Tiêu Lãng tăng vọt như vậy, nếu không có được cơ duyên lớn căn bản không thể nào làm được.

Tiêu Lãng đương nhiên đang lừa gạt Tiêu Phù Đồ. Ngay cả bản thân hắn cũng không tin vào lời hắn nói. Cấm địa sinh mệnh khủng bố tới mức nào? Hắn ở trong vực sâu tử vong đã cảm nhận được vô cùng rõ ràng. Nếu như không có Thảo Đằng, hắn và Phá Hài tuyệt đối chỉ có thể xông qua cửa thứ hai. Nếu như không phải có Thanh Đế, hai người sẽ vĩnh viễn ở lại bên trong.

Nếu như núi Dạ Ma này có thể nổi danh tương tự như vực sâu tử vong, hơn nữa nhiều Thiên Đế như vậy đi vào cũng không ra được, hiển nhiên đây cũng là một tuyệt địa. Chỉ có điều giờ phút này hắn có thể làm được gì? Hắn chỉ có thể tiếp tục khiến Tiêu Phù Đồ dao động:

- Thúc thúc Phù Đồ, nếu như thúc thúc tin tưởng ta, như vậy đi! Thúc chờ ở bên ngoài mười năm. Trong vòng mười năm nếu như Ma Thần còn chưa đi ra, thúc thúc hãy đi vào cùng hắn cũng không muộn. Bằng không nếu chẳng may Ma Thần đi ra, thúc thúc lại đi vào, hắn không phải sẽ thương tâm đến chết sao?

Tiêu Phù Đồ yên lặng. Tuy rằng hắn không đòi lao vào núi Dạ Ma nữa, nhưng trên mặt vẫn hết sức buồn rầu, cũng giống như khi Tiêu Lãng nhìn thấy Bát gia lần đầu tiên.

- Rời khỏi đây trước đã!

Tiêu Lãng vỗ vai Tiêu Phù Đồ, khe khẽ thở dài nói. Mắt Tiêu Phù Đồ lóe lên, dường như nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu quát:

- Không sai, Tiêu Lãng ngươi đi mau! Ngươi giết người của sơn trang Vọng Nguyệt, Vưu gia khẳng định sẽ lập tức phái cường giả tới đây! Vưu gia và các đại gia tộc Dạ Nguyệt Thành đều có quan hệ liên minh. Hơn nữa, hắn còn là thân gia của thành chủ Dạ Nguyệt Thành. Bây giờ ngươi còn không đi, sợ rằng không còn kịp nữa!

Tiêu Phù Đồ quát lớn một hồi, lại thấy Tiêu Lãng không nhúc nhích, hắn hoàn toàn cuống lên, lại hạ thấp giọng trịnh trọng nói:

- Chạy mau đi. Ta sẽ không tiến vào núi Dạ Ma nữa. Ta sẽ ẩn nấp ở xung quanh đây, chờ Ma Thần đi ra!

- Trốn cái gì?

Tiêu Lãng lạnh lùng cười một tiếng nói:

- Vưu gia đúng không? Giờ phút này thê tử Bát gia chắc hẳn vẫn ở Vưu gia? Thúc thúc Phù Đồ đi theo ta. Ta cùng các ngươi đi báo thù cho Ma Thần Lục Minh. Hôm nay không bóp nát trứng của công tử Vưu gia, ta mang họ Vưu của bọn chúng!

- Báo thù? Ngươi điên sao?

Tiêu Phù Đồ sợ hãi đến mức con ngươi cũng co lại. Sau đó hắn lại hồ nghi nhìn lướt qua xung quanh, hỏi:

- Ngươi có quen biết với bằng hữu Chí Cường Giả sao?

- Không có, chỉ một mình ta thôi!

Tiêu Lãng lắc đầu, trong mắt tràn ngập sát khí, lạnh lùng khẽ nói:

- Thúc thúc yên tâm đi. Chỉ cần không có cường giả Thiên Đế xuất hiện, võ giả Nhân Hoàng đến nhiều hơn nữa ta cũng không sợ!

Tiêu Lãng dứt khoát xoay người. Thảo Đằng gào thét phía sau hắn, biến trang chủ sơn trang kia thành hài cốt. Hắn mắt lạnh nhìn lướt qua mấy ngàn nô lệ đang có mặt tại đó, quát to:

- Các ngươi mau chóng chạy thoát thân đi! Chuyện hôm nay các ngươi dám tiết lộ nửa câu, ta sẽ không chút lưu tình!

- Tạ ơn đại nhân cứu giúp, tạ ơn đại nhân không giết!

Mấy ngàn nô lệ nhất thời cực kỳ vui mừng dập đầu tạ ơn với hai người Tiêu Lãng, sau đó lập tức chạy trốn về bốn phương tám hướng.

Tiêu Lãng đã quyết định đại náo một hồi, thân phận sớm muộn sẽ bị người có tâm được biết, đã vậy giết mấy ngàn người này cũng không có ý nghĩa gì. Bởi vậy, hắn đơn giản thả bọn họ một con đường sống.

Tiêu Phù Đồ liếc mắt nhìn về phía núi Dạ Ma một cái, sau đó xoay người cắn răng nói:

- Được, ngươi đã tự tin như thế, thúc thúc cùng ngươi điên cuồng một lần. Đi! Chúng ta đi tới Dạ Nguyệt Thành!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.