Ads
Nói đúng ra Tu Di sơn không lớn, phạm vi mấy chục dặm có lẽ với người
thường phải đi mười ngày, nửa tháng mới hết. Nhưng đối với võ giả Chiến
Sư cảnh có lực lượng mười hổ trở lên thì mấy ngày là đi xong nguyên ngọn núi.
Đương nhiên với điều kiện không gặp phải Huyền thú.
Giờ phút này, trên Tu Di sơn, bên ngoài bị mười mấy võ giả chiếm lĩnh, từng người thanh trừ Huyền thú. Mười võ viện cơ bản đều là Chiến Sư cảnh, dù sao quy tắc của thi đấu võ viện mười thành tây bộ là thí sinh phải dưới mười tám tuổi. Lứa tuổi này dù gia tộc có già đến mây, tới đỉnh Chiến
Sư cảnh đã là rất ưu tú.
Võ giả Chiến Sư cảnh đối chiến Huyền thú nhất giai có thể dễ dàng giết Huyền thú. Đối chiến với Huyền thú nhị
giai thì hơi miễn cưỡng. Nếu muốn giết chết Huyền thú tam giai là rất
khó. Cho nên đa phần đệ tử võ viện chọn ở ngoài rìa, dùng tốc độ nhanh
nhất giết chết Huyền thú nhất, nhị giai, lấy được càng nhiều huy chương.
Chỉ có hai đoàn đội ngoại lệ, đó là Phi Tuyết võ viện, Hỏa Phượng võ viện.
Tiêu Lãng cố chấp đi tới, bất ngờ là Bộ Tiểu Man, Tư Đồ Chiến Thiên đòi đi
theo, thế là tiểu đội ngay từ đầu đã vào sâu trong Tu Di sơn, tìm giết
Huyền thú tam giai.
Hỏa Phượng chiến đội lấy Hỏa Phượng công tử
dẫn đầu đều là đỉnh Chiến Sư cảnh, bên trong có ba đệ tử kinh nghiệm
thực chiến rất phong phú. Mỗi lần thi đấu Hỏa Phượng võ viện đều đạt
hạng nhất, thật đương nhiên bọn họ đi sâu vào trong Tu Di sơn.
Một góc Tu Di sơn, ở một khối đất bằng, năm người vây quanh một con Huyền thú tam giai, đỏ mắt chém giết.
- Grao!
Sai!
Nói chính xác hơn là bốn người cộng một con lừa nhìn Tiêu Lãng một mình đấu với Hồng Nhãn Tê.
Chiến mã của bốn người đã bị hơi thở Huyền thú cường đại hù sợ không dám tiến lên, chỉ con lừa nhỏ là không chút sợ hãi. Bốn người phỏng đoán thân
phận con lừa có tốc độ biến thái này, nhưng nghĩ nát óc cũng không ra.
Tay Tiêu Lãng cầm một thanh phi đao, lao nhanh trên bãi cỏ. Sau lưng Tiêu
Lãng là Hồng Nhãn Tê đôi mắt đỏ rực, người đẫm máu cuồng bạo truy sát
hắn.
Con đường trước mặt Tiêu Lãng bị một cổ thụ chặn lại nhưng
hắn không đổi tuyến đi, còn tăng tốc độ vọt hướng cổ thụ. Hồng Nhãn Tê
như chiếc xe tăng lao nhanh theo sát, hai răng nhanh sắc nhọn lóe tia
sáng lạnh nhiếp hồn người.
Cách cổ thụ còn một thước, Tiêu Lãng
như một con vượn khỉ nhẹ nhàng nhảy lên cao, đôi chân đạp cổ thụ. Lao
lên cao mang theo quán tính , đôi chân Tiêu Lãng liên tục đạp hơn mười
bước trên cổ thụ, thân thể cách mặt đất bảy, tám thước. Đôi chân Tiêu
Lãng dùng sức, người vọt ra, đảo ngược đáp xuống.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai chiếc răng nhanh sắc bén của Hồng Nhãn Tê cắm vào cổ thụ. Cây to mấy
người ôm mới hết lắc lư kịch liệt, lá cây vàng rơi rụng, bầu trời đổ mưa vàng.
Lúc này Tiêu Lãng vừa mới lộn người, mắt chớp lóe ánh
sáng, tay trái cầm dao nhỏ đổi sang hai tay cùng nắm, mạnh đâm vào đầu
Hồng Nhãn Tê.
Xẹt xẹt xẹt xẹt!
Thanh âm khiến người rợn
tóc gáy vang lên. Đao nhỏ của Tiêu Lãng va chạm với đầu Hồng Nhãn Tê
phát ra thanh âm làm người nổi da gà. Lực lượng mạnh như vậy làm dao nhỏ trong tay Tiêu Lãng gãy ngang, nhưng thiết quyết vờn quanh Huyền khí
thì mạnh mẽ đập nứt sọ bị dao nhỏ rạch một khe hở.
- Grao!
Bùm!
Máu phun tung tóe, óc rơi đầy đất. Hồng Nhãn Tê phát ra tiếng rống sắc
nhọn, đôi mắt đỏ máu dần trợn trắng, thi thể bởi vì răng nanh đâm vào cổ thụ nên vẫn đứng vững, chân sau vô lực đạp vài cái, tắt thở.
Trừ Bộ Tiểu Man che miệng phát ra tiếng kinh thán.
- Phù...
Ba người Tư Đồ Chiến Thiên, Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi Ngư liếc nhau, thấy chấn kinh trong mắt đối phương.
Hồng Nhãn Tê là Huyền thú sơ giai tam giai, tuy rằng thân thể khổng lồ, có
được lực lượng mấy chục hổ nhưng không khó giết. Ở Ma Quỷ sơn, Tư Đồ
Chiến Thiên, Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi Ngư từng bắt tay nhau đánh chết một
con.
Nhưng mà...
Tư Đồ Chiến Thiên, Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi
Ngư tốn một canh giờ mới mài chết một con Hồng Nhãn Tê, đó còn là nhờ hộ vệ trong gia tộc bảo hộ, mấy lần gặp nạn nhờ có hộ vệ cứu giúp.
Tiêu Lãng chỉ dùng thời gian một phần mười đã giết chết Hồng Nhãn Tê, động
tác mây bay nước chảy, cho người cảm giác hắn không phải đang tác chiến
mà là biểu diện nghệ thuật. Tư Đồ Chiến Thiên, Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi Ngư
có ngốc cũng thấy ra chênh lệch. Quan trọng nhất là người Tiêu Lãng
không dính chút vết máu, chỉ có phút cuối một đấm đánh chết Hồng Nhãn Tê có vài giọt máu dính tay.
Tư Đồ Chiến Thiên, Bộ Tiểu Sát, Mộc
Phi Ngư biết rõ Tiêu Lãng đang che giấu thực lực, nếu hắn đánh hết sức
thì có lẽ giết Hồng Nhãn Tê ngay lập tức.
Tiêu Lãng dùng dao nhỏ
móc một huy chương đỏ từ trong bụng Hồng Nhãn Tê ra, nhẹ nhàng nhún
người nhảy lên lưng con lừa nhỏ, lạnh lùng nhìn lướt qua bốn người đứng
ngây như phỗng.
- Còn đứng ngẩn ra làm gì? Đi.
Tiêu Lãng thầm nghĩ phải tìm cơ hội thoát khỏi bọn họ, bốn người này không những chẳng giúp được gì mà còn là gánh nặng.
Cả buổi chiều chỉ một mình Tiêu Lãng biểu diễn, trong lúc đó Bộ Tiểu Sát,
Mộc Phi Ngư định ra tay giúp đỡ nhưng ngược lại càng giúp càng rối, hai
lần gặp nạn còn cần Tiêu Lãng cứu bọn họ. Cuối cùng Tiêu Lãng khiến họ
đứng bên cạnh quan sát, đỡ vướng chân tay.
Tiêu Lãng khá may mắn, nguyên buổi chiều liên tục gặp Huyền thú tam giai, mạnh nhất là một con Huyền thú Quỷ Hỏa Phong đỉnh tam giai. Trước thực lực tuyệt đối của
Tiêu Lãng, Quỷ Hỏa Phong Huyền thú đỉnh tam giai dễ dàng bị đánh chết.
Cả buổi chiều Tiêu Lãng đã giết tám Huyền thú tam giai, thu hoạch phong
phú.
Chập tối, Tiêu Lãng tìm được một hang động, nhưng lối vào
hơi lớn. Tiêu Lãng tìm xung quanh mấy tảng đá to che cửa hang, ý bảo bốn người đi vào nghỉ.
Bộ Tiểu Man lấy làm lạ hỏi:
- Ngươi không đi vào nghỉ ngơi?
Tiêu Lãng nhún vai nói:
- Ta ngồi bên ngoài tĩnh tọa là được. Bên trong quá chật, nếu có Huyền
thú công kích thì mọi người không thể chạy thoát. Ta ở bên ngoài có thể
báo động trước.
Bộ Tiểu Man vẻ mặt thất vọng đi vào. Tiêu Lãng
lạnh lùng cười, hắn sẽ không đưa lưng cho đám đồng đội như vậy, đặc biệt là Tư Đồ Chiến Thiên. Tiêu Lãng tìm một cây to gần đó, bày mấy cạm bẫy
dưới cây, chuẩn bị ở trên cây qua đêm.
Tiêu Lãng nhỏ giọng nói:
- Ngày mai sẽ cùng bọn họ mỗi người một ngả!
Mang theo một đám phế vật như vậy còn không bằng để họ đi giết một số Huyền
thú nhất, nhị giai. Tuy cảnh giới của bốn người là Chiến Sư cảnh, Tư Đồ
Chiến Thiên là Chiến Sư cảnh cao giai nhưng kinh nghiệm thực chiến quá
yếu. Bọn họ đối chiến với Huyền thú không thẻ phát huy ra một nửa thực
lực, đối phó với Huyền thú cam cấp căn bản là tìm cái chết!
Tiêu
Lãng uống nước, ăn lương khô, ngồi trên chạc cây xếp bằng tu luyện Huyền khí. Hôm nay đối chiến tuy rằng không hao phí nhiều Huyền khí, sức lực
của Tiêu Lãng nhưng hắn đã quen lúc rảnh rỗi sẽ tĩnh tọa tu luyện.
- Xì xì!
Tuy nhiên.
Một việc cực kỳ quái dị xảy ra.
Tiêu Lãng không tĩnh tọa bao lâu thì trực giác nhạy bén phát hiện có một con Huyền khí đến gần, mục tiêu thẳng hướng cây lớn hắn ngồi.
Dưới
ánh trăng, mắt Tiêu Lãng như hai thanh kiếm bén liếc bụi gai bên dưới,
cuối cùng tỏa định Huyền thú ở bên trái tiến đến tập kích.
Huyền thú đỉnh tam giai, Thiết Liên Xà.
Thân hình Thiết Liên Xà không lớn, có từng đốm hoa văn như dây xích. Nhìn từ xa, nếu Thiết Liên Xà không nhúc nhích thì ngươi sẽ cảm thấy đó là một
sợi xích.
- Xì xì!
Lùm cây phía xa lại run run. Tiêu Lãng vẻ mặt trầm trọng, có vài Thiết Liên Xà tới gần hắn.
Tiêu Lãng nhíu mày, không hiểu tại sao một mình hắn, đám người Tư Đồ Chiến
Thiên thì có bốn, theo lý truyền mùi của họ càng đậm đặc hơn. Tại sao
những Thiết Liên Xà chỉ tập trung công kích Tiêu Lãng?