Ads
Không lâu sau, một lão nhân bên cạnh Thành chủ của Hỏa Phượng thành bắt đầu tuyên đọc quy tắc thi đấu võ viện mười thành tây bộ:
- Quy tắc thi đấu võ viện lần này như sau, một lát nữa bắt đầu thi đấu,
đệ tử mười thành võ viện lập tức vào núi bắt giết Huyền thú.
toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, các đệ tử xoa tay chờ tuyên đọc xong, Thành
chủ của Hỏa Phượng thành ra lệnh một tiếng là họ lập tức vào núi bắt đầu săn giết Huyền thú.
- Thời hạn thi đấu là ba ngày, trong quá
trình nếu cho rằng không địch nổi thì có thể xuống núi, rời khỏi thi
đấu. Sau ba ngày, toàn thể đệ tử phải tập hợp tại đây, nộp lên huy
chương.
Lão nhân nói xong đưa mắt nhìn Thành chủ của Hỏa Phượng thành, mọi người đều nhìn Thành chủ của Hỏa Phượng thành chờ ra lệnh.
Thành chủ của Hỏa Phượng thành đứng trên xe ngựa, tóc hoa râm nhẹ bay, mắt
như diều hâu tỏa ánh sáng rực rỡ, ánh mắt quét qua các đệ tử.
Thành chủ của Hỏa Phượng thành vung tay lên, trầm giọng quát:
- Ta tuyên bố, thi đấu...
- Báo!
Đúng lúc này, phương xa có một con ngựa to cất vó chạy nhanh đến, một võ giả mặc y phục Hỏa Phượng quân liên tục quát to.
Thành chủ của Hỏa Phượng thành buông tay, mắt lóe tia nghi hoặc. Mấy người
khác cũng thắc mắ, lúc này có chuyện lớn gì mà vội vàng đến báo tin như
vậy? Lại còn đánh gãy lời của Thành chủ của Hỏa Phượng thành, không sợ
lão nóng nảy giết chết sao?
- Báo!
Thám báo Hỏa Phượng
quân cực kỳ nhanh xuyên qua đại quân bên ngoài chạy như bay đến trước
mặt Thành chủ của Hỏa Phượng thành, trèo xuống lưng ngựa, quỳ một gối,
giơ cao một phong thư màu đỏ.
Thám báo Hỏa Phượng quân trầm giọng nói:
- Thành chủ, đế đô tám trăm dặm gấp!
Thành chủ của Hỏa Phượng thành vẻ mặt căng thẳng lập tức vươn ra một tay cầm
lấy, nhìn lướt qua, biến sắc mặt, thất thanh kêu lên:
- Phong ấn Long Hổ sơn phá vỡ, lão thái gia của Tiêu gia xuống núi về kinh!
- Lão thái gia của Tiêu gia xuống núi?
Đám người bên cạnh cũng kinh ngạc.
Mộc Đỉnh Dược Vương trợn mắt há hốc mồm, khó tin lầm bầm:
- Lão bất tử kia thật sự chưa chết?
Xung quanh xôn xao. Người có tư cách tham gia thi đấu võ viện mười thành tây bộ đa số là công tử nhà giàu, dù sao võ giả thế gia có được nhiều tài
nguyên hơn, thường thì tư chất mạnh hơn võ giả hàn môn. Bọn họ đều hiểu
rằng lão thái gia của Tiêu gia khiến Thành chủ của Hỏa Phượng thành, một đám đại nhân vật giật mình như vậy chỉ có một người, tộc trưởng của
Tiêu gia, một trong bốn siêu cấp thế gia Chiến Vương triều, Tiêu Bất Tử!
Tiêu Lãng sờ mũi nhỏ giọng hỏi Nhã phu nhân Liễu Nhã bên cạnh mình:
- Lão thái gia của Tiêu gia là ai? Nổi tiếng lắm sao?
Nhã phu nhân Liễu Nhã trừng Tiêu Lãng, bất đắc dĩ nói:
- Đây là một trong tuyệt thế cường giả của Chiến Vương triều, lão tộc trưởng của Tiêu gia, một trong bốn siêu cấp thế gia.
Tiêu Lãng cười nói:
- Tiêu gia? Ta cũng họ Tiêu đây, nói không chừng năm trăm năm trước là người một nhà, ha ha ha ha ha ha!
Tiêu Lãng không quá để ý, đại nhân vật cao cao tại thượng như vậy hắn chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Mặt Thành chủ của Hỏa Phượng thành liên tục biến đổi, hét to một tiếng:
- Không được, ta phải chạy đi đế đô ngay, Hỏa Liệt!
Một cường giả đứng bên cạnh Thành chủ của Hỏa Phượng thành lập tức chắp tay lên tiếng.
Thành chủ của Hỏa Phượng thành dặn dò:
- Ngươi chủ trì thi đấu, đừng ra sai lầm, trông chừng Hỏa Vu. Ta lập tức đi bái kiến lão thái gia của Tiêu gia.
Thành chủ của Hỏa Phượng thành nói xong sau lưng ngưng tụ ảo ảnh lửa đỏ, là
một hỏa phượng hoàng to lớn. Hỏa phượng hoàng vòng quanh Thành chủ của
Hỏa Phượng thành một vòng, chui vào người lão. Ngoài người Thành chủ của Hỏa Phượng thành phát ra lửa cháy hừng hực, sau lưng duỗi đôi cánh lửa
đỏ dài mấy thước. Cánh giương ra, Thành chủ của Hỏa Phượng thành hóa
thành vệt đỏ bay hướng đông, vài giây sau đã biến mất trước mắt mọi
người.
- Thiên giai thần hồn hỏa phượng hoàng!
Nhiều người cảm nhận khí thế hùng hồn kia, lòng rung động. Tiêu Lãng nheo mắt lại,
thầm nhủ thiên giai thần hồn quả nhiên bá đạo, không biết sau này hắn có thể trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ không? Không biết sẽ thức tỉnh loại
thần hồn gì.
Mộc Đỉnh Dược Vương lên tiếng:
- Mộc Long, ngươi ở đây tọa trấn, Mộc Ngư mang ta đi đế đô. Lão tử đi tìm lão bất tử Tiêu gia uống rượu!
Một nam nhân trung niên bên cạnh Mộc Đỉnh Dược Vương lập tức mang lão đi lên một chiếc xe ngựa chạy ra xa.
Thật ra không chỉ có Hỏa Phượng thành náo động. Hôm nay nguyên Chiến Vương
triều đều chấn động, vô số thành chủ, cường giả, ẩn sĩ chạy hướng đế đô.
Một trong các tuyệt thế cường giả của Chiến Vương triều, Tiêu gia của Tiêu
gia bị nhốt trong Long Hổ sơn hai mươi năm, hôm nay xuất quan tứ hải
chấn động. Đây chính là một trong mấy lão bất tử còn sống, đại nhân vật
cường giả đứng đầu, ai không dám bái kiến?
Đế đô biến động bất ngờ nhưng không ảnh hưởng thi đấu võ viện mười thành tây bộ cử hành trong Hỏa Phượng thành.
Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt hét to một tiếng, năm mươi học sinh cưỡi tọa kỵ của mình như năm mươi mũi tên nhọn lao vào Tu Di sơn.
Năm mươi học sinh chia ra mười tiểu đội đi hướng khác nhau chui vào ngọn núi mênh mông, giây lát đã biến mất.
Người còn lại đều trở về Hỏa Phượng thành, trừ Hỏa Phượng quân, Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt, Mộc Long tọa trấn tại đây.
Phó
thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt nhìn thiếu phu nhân cũ giờ đã
là nữ nhân nổi tiếng nhất Dược Vương thành, khuyên nhủ:
- Nhã phu nhân hãy về thành đi, có ta ở đây sẽ không ra vấn đề gì.
Nhã phu nhân Liễu Nhã mỉm cười, lắc đầu, nói:
- Không, ta chờ ở đây chờ bọn họ trở về.
Nhã phu nhân Liễu Nhã đi vào xe ngựa của mình, vén rèm lên. Nhã phu nhân
Liễu Nhã nhìn sâu trong rừng núi, thầm tiếc nuối không thể chính mắt
thấy tiểu nam nhân kia dũng mãnh như hổ, thế không thể đỡ trong Tu Di
sơn.
Phương xa, trong một lùm cây, Thiên Tầm vẻ mặt kích động núp ở bên trong, nhìn chằm chằm Tu Di sơn. Mới nãy Thành chủ của Hỏa Phượng thành hét to, Thiên Tầm có nghe thấy. Lão thái gia xuống núi, điều này
có ý nghĩa gì? Ý nghĩa thiếu niên Thiên Tầm bỏa vệ, Tiêu Lãng gọi gã là
thiên đại ca không lâu sau sẽ trở thành tiểu công tử của Tiêu gia. Chỉ
cần Tiêu Lãng nói một câu là địa vị của Thiên Tầm nước lên thì thuyền
lên, giờ phút này gã có xúc động mãnh liệt xông vào núi ngay, bất chấp
hậu quả trói Tiêu Lãng quay về đế đô.
Nhưng Thiên Tầm không dám
hành động, Bát gia đã đi đế đô, dặn dò gã nhiều lần là trước khi Bát gia trở về không được lộ thân phận của Tiêu Lãng. Thiên Tầm chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Tu Di sơn. Nếu Tiêu Lãng mất một cọng lông thì chắc chắn
Thiên Tầm sẽ bị Bát gia nổi khùng xé xác ra.
Tiêu Lãng đúng là dũng mãnh như hổ.
Tiêu Lãng vào núi như cá vào nước.
Con lừa của Tiêu Lãng mặc kệ bốn người sau giật mình muốn rớt tròng mắt, nó đi trên đường núi gập nghềnh nhanh như gió, bụi mù tung bay.
Đi
vào trong núi đã nửa canh giờ, trên đường chỉ có đội bọn họ, bốn phía
thỉnh thoảng vang tiếng Huyền thú gầm rống. Tiêu Lãng không dừng bước,
con lừa nhỏ tiếp tục chạy nhanh lên núi.
Mộc Phi Ngư kiềm không được kêu lên:
- Tiêu Lãng!
Tiêu Lãng ghìm con lừa lại, xoay người, nghi hoặc hỏi:
- Có chuyện gì?
Mộc Phi Ngư hỏi ra vấn đề bốn người thắc mắc:
- Chúng ta muốn đi đâu? Chỗ này có đầy rẫy Huyền thú, tại sao không săn bắt?
Chỉ có ba ngày, giết nhiều một con Huyền thú thì sẽ được thứ bậc càng cao,
ngươi cứ đi lòng vòng trong núi, mọi người không phải đến ngắm cảnh.
Tiêu Lãng kiên nhẫn giải thích rằng:
- Chỗ này chỉ có Huyền thú nhất, nhị giai, giết làm gì? Muốn lấy được
hạng ba hoặc hạng nhất thìp hải nhanh chóng đi sâu vào núi, săn giết
Huyền thú cao cấp. Một con Huyền thú tam giai bằng mười Huyền thú nhất
giai!
- Huyền thú tam giai!
Mộc Phi Ngư trợn trắng mắt. Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi Ngư lúng túng. Tư Đồ Chiến Thiên im lặng.
Mộc Phi Ngư nhìn mọi người, bất đắc dĩ nói:
- Đại ca, ngươi cho rằng Huyền thú tam giai dễ giết lắm sao? Không chừng chúng ta sẽ bị diệt sạch!
Trong đội trừ Tiêu Lãng ra thì Tư Đồ Chiến Thiên có thực lực mạnh nhất, đỉnh
Chiến Sư cảnh. Nhưng dù là Tư Đồ Chiến Thiên cũng không có nắm chắc dễ
dàng đánh chết Huyền thú tam giai. Lỡ như gặp mấy con Huyền thú đỉnh tam giai thì không biết có trốn được hay không, nếu là một bầy...
Tiêu Lãng nhìn nhóm hoa nuôi trong nhà ấm, sờ mũi.
Tiêu Lãng trầm ngâm nói:
- Vậy được rồi, chúng ta tách ra đi. Các ngươi đi đường này, ta đi đường khác, ba ngày sau tập hợp lại.
Bộ Tiểu Man nói ngập ngừng nói ngay:
- Không, ta đi với ngươi!
Bộ Tiểu Man biết đây là cơ hội cuối cùng, nếu không thì nàng sẽ vĩnh viễn mất đi thiếu niên này.
Khiến mọi người bất ngờ là Tư Đồ Chiến Thiên cũng mở miệng nói:
- Ta đi chung với ngươi, muốn được thứ hạng tốt thì phải liều một phen.
Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi Ngư liếc nhau, bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, vào núi!