Những làn gió mát dịu nhẹ thổi, vài lọn tóc tinh nghịch nhảy nhót trong gió, tựa như một đóa hoa mẫu đơn mới chớm thướt tha uốn lượn, trước ngực là một lớp vải gấm mỏng rộng màu vàng tươi, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều giống như cành liễu yêu kiều phất phơ trong gió.
“Nô tì bái kiến Hoàng hậu nương nương!”
Không để tâm đến đám phi tần xung quanh đang dồn mọi ánh mắt nhìn về phía mình, Ý Quý Phi chậm rãi đi đến trước mặt Dung Tiêm Nguyệt, nghiêng người kính cẩn chào.
Mỗi cử chỉ hành vi, đều trông rất tao nhã và quý phái.
Dung Tiêm Nguyệt nhìn thấy, không khỏi thở dài.
Dung mạo của Ý Quý Phi so với những phi tần khác, tuy cách biệt cũng không nhiều, nhưng tư thái của nàng ta thì không ai sánh bằng, chỉ cần một cái nhíu mày hay nở nụ cười thương hiệu thôi cũng đã đủ khiến cho đám giai nhân kia cảm thấy mặc cảm về bản thân.
Trong mắt Dung Tiêm Nguyệt chợt lóe lên, ý cười trên môi cũng biểu hiện ra ngoài.
“Quý Phi khổ cực rồi, dâng trà!”
Ngữ khí dịu dàng, giống như đang đối xử với chị em ruột trong nhà.
Nhưng thực tế thì, lời nói vừa dứt, tất cả đám phi tần ở đây đều há hốc mồm vì sững sờ.
Mặt trời mọc về phía Tây sao, theo cung quy từ cổ chí kim, dù không phải vì hoàng hậu thì cũng phải vì uy nghiêm của hoàng thất.
Ý Quý Phi là người đứng đầu chúng phi, quyền lực cai quản cả lục cung cũng nằm trong tay Ý Quý Phi, dù sao cũng không phải Hoàng hậu! Xúc phạm cung quy như vậy, mà hoàng hậu không những không trách tội, trái lại còn ân cần quan tâm hỏi han!
Nếu như Hoàng Thượng có xích mích với Hoàng hậu thì cũng chuyện xảy ra hôm nay cũng chẳng có gì là lạ, nhưng vì Hoàng hậu mới được Hoàng Thượng xá tội, mà ngày trước lại còn được Hoàng Thượng đích thân đến thăm viếng, vinh sủng cũng nào thua kém vị Ý Quý Phi. Nào ngờ, so với trước đây, nàng còn khiêm tốn hơn.
Là hoàng hậu tự biết mình không địch lại Ý Quý Phi, hay là không thèm chấp nhặt Ý Quý Phi?
Cho dù có thế nào thì các nàng cũng mặc kệ, chuyện các nàng cần quan tâm chính là không được lơ là đại sự.
... ...
Bầu không khí xung quanh tràn ngập quỷ dị, Ý Quý Phi khẽ nhướng mày, môi hơi nhếch lên tỏ ý kinh ngạc.
Vẫn là nụ cười ôn hòa, vẫn là gương mặt ngờ nghệch vô hại, Ý Quý Phi cong môi cười yêu kiều vạn phần :“Đa tạ Hoàng hậu!”
Đứng thẳng người, lập tức có tỳ nữ bên cạnh đến nâng đỡ, ngồi vào vị trí đầu bên trái.
Nụ cười Dung Tiêm Nguyệt dần dần trở nên hòa nhã :“Nghe nói hôm qua Hoàng Thượng đến ngủ ở chỗ Ý Quý Phi?”
“Vâng!” Ý Quý Phi gật đầu, trên má tự động đỏ ửng, e thẹn vô cùng :“Nếu không phải vì lý do đó, bổn cung đã không đến muộn như vậy...”
Không ngừng đem tội lỗi ném lên người Hoàng Thượng, đã thế còn khiến cho không biết bao vị mỹ nhân phải đỏ mắt lên vì đố kị.Dung Tiêm Nguyệt liếc nhìn biểu cảm của các phi tần xung quanh, lặng lẽ bưng tách trà, nhấp một ngụm.
Xem ra phải thể hiện chút gì đó cho người ngoài thấy rằng, hoàng hậu như nàng cũng đang trong tình cảnh khốn quẫn.
Và khi Dung Tiêm Nguyệt thả nhẹ tách trà xuống, ý cười trên gương mặt chợt biến mất, thay vào đó là sự trầm mặt.
“Tỷ tỷ thân là Quý Phi, trong tay lại nắm giữ quyền lực hậu cung, tốt nhất phải nên ghi nhớ quy củ hoàng quyền, tránh để xảy ra chuyện đáng tiếc sau này!”
Nhàn nhạt một câu nói, mặc dù vẫn nét mặt ôn hòa nhưng lại khiến cho đám mỹ nhân ở đây đều sinh lòng kinh ngạc, nụ cười đắc ý của Ý Quý Phi cũng ngưng đọng lại trên khóe môi.
Từ nhỏ đến lớn, dù cho ở nhà hay trong cung, trước mặt Dung Tiêm Nhiễm nàng, có muốn lớn tiếng nói chuyện thì Dung Tiêm Nguyệt luôn phải xem sắc mặt của nàng trước. Nào ngờ, lá gan nữ nhân này cũng lớn ra phết!
Nhớ lại thái độ đối nghịch của Dung Tiêm Nguyệt ở lãnh cung mấy ngày trước. khóe môi Dung Tiêm Nhiễm chậm rãi cong lên nụ cười gượng ép :“Hoàng hậu nói phải, nô tì sẽ nhớ kỹ!”
Dung Tiêm Nguyệt gật đầu, đang định nói gì đó nào ngờ đã thấy Dung Tiêm Nhiễm đột nhiên đứng lên, đôi mắt xinh đẹp quét nhìn một đám phi tần, khẽ cười: “Bổn cung có chút chuyện riêng cần tâm sự với Hoàng hậu, các ngươi lui ra đi!”
Nhóm phi tần hai mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt đứng lên.
Dung Tiêm Nguyệt sầm mặt lại :“Ý Quý Phi...”
Ý Quý Phi dường như không nghe thấy, lần thứ hai hướng mắt về phía nhóm phi tần, trong mắt ánh lên một tia ác ý thâm mị.
Lần này, toàn bộ đám phi tần đứng dậy, khom người đồng thanh hô lên.
“Nô tì không dám quấy rầy...”
“Nô tì xin cáo lui!”
“...”
Đảo mắt một cái, đám phi tần đó đồng loạt lui xuống.
Chỉ còn lại một vị hoàng hậu là Dung Tiêm Nguyệt, và còn có một vị phi tần cấp cao đang khanh khách cười là Ý Quý Phi Dung Tiêm Nhiễm.
... ...
Tiểu Xuân Đào đứng một bên phụng dưỡng chầm chậm tiến lên.
Ánh mắt Dung Tiêm Nguyệt chợt tối đi :“Lui xuống!”
Là giọng điệu lạnh lẽo trước đây chưa từng có.
Tiểu Xuân Đào nghe xong run lên, đột nhiên ý thức được cái gì, khom người lui xuống.
Nơi này là Phượng Nghi Cung, mà Ý Quý Phi lại dám càn rỡ, nàng không điên gan sao được.
Dung Tiêm Nhiễm nhàn nhạt liếc mắt về phía Tiểu Xuân Đào, khóe môi cong lên đắc ý cười.
“Nha hoàn bên cạnh hoàng hậu hình như vẫn không thay đổi tý nào nhỉ!”
Tiểu Xuân Đào đứng ngoài cửa nghe được điều này, hai tay bất chợt siết chặt.
Dung Tiêm Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười đáp :“Xuân Đào là người chất phác, bổn cung cảm thấy rất hài lòng!”
Dung Tiêm Nhiễm không thèm để ý đến thái độ lạnh lẽo của Dung Tiêm Nguyệt, khóe môi cong lên.”Nhưng Hoàng hậu thì không giống như trước?”
Dung Tiêm Nguyệt nhướng mày, sau đó bật cười :“Ít ra thì cũng không ngồi chờ chết!”
Dung Tiêm Nhiễm sững sờ, sau đó giơ tay lên che miệng, cố gắng để không bật lên tiếng cười.
“Muội và ta đều mang dòng máu của Dung gia, có ta ở đây, ai dám gây khó dễ muội muội?”
Dung Tiêm Nguyệt trào phúng cười :“Thật à?”
“Đương nhiên!”
Dung Tiêm Nhiễm không hề để ý đến thái độ coi thường của Dung Tiêm Nguyệt, hai bàn tay đan cài vào nhau, đặt lên đùi :“... Có điều, nếu muội muội không coi gia giáo Dung gia ra gì thì tỷ tỷ cũng chỉ đành rộng lượng giúp đỡ, chứ không thể dốc hết sức được!”
“...”
Dung Tiêm Nguyệt cảm thấy nực cười, dừng mắt nhìn gương mặt mình phản chiếu trên mặt nước trà .
Mặc kệ là giả hay thật, nàng cũng không muốn nhìn thấy người đàn bà này thêm giây phút nào nữa.
Nhưng Dung Tiêm Nhiễm há nào để cho nàng theo ý nguyện, nhẹ nhàng bước chân đến trước mặt Dung Tiêm Nguyệt.
“Tỷ biết muội muốn quyền uy, nhưng chỉ cần Hoàng Thượng sủng ái hai tỷ muội ta thì cần gì phải gà nhà bôi mặt đá nhau?”
“Từ lần muội bị đày vào lãnh cung, tỷ cũng cảm thấy rất có lỗi. Tuy Tông Hoa huynh ấy cũng là con cháu trong nhà, nhưng lại không có chí hướng, không dễ dàng đảm nhận chức trách lớn. Ban đầu tỷ còn tưởng muội nhận được sự sủng ái của hoàng thượng thì Dung gia chúng ta còn có chút hy vọng sống sót, nào ngờ, Hoàng Thượng đúng là một đại minh quân, không hề nể nang chút mặt mũi nào cho muội, ...bảo sao muội không tức giận cho được!”
“Là tỷ hành sự quá vội, muội còn đang ở trong cung, tỷ càng không thể châm chước cho muội một, hai lần được, nếu không thì cũng không xảy ra tai họa ngày hôm đó!Sở dĩ vì muội muội, cũng vì Dung gia chúng ta, tỷ cho rằng, quyền nắm giữ hậu cung, muội tạm thời đừng nên động tới thì tốt hơn... “
Lời nói nhỏ nhẹ, dịu dàng, giống như một người chị đang khuyên bảo người em, nhưng thực chất nó giống như một con dao đâm thẳng vào đối phương.
“Ngươi —— “
Dung Tiêm Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt thấp ý ngang dọc.
Dung Tiêm Nhiễm làm ra vẻ giống như vừa nhớ ra cái gì, hô khẽ một tiếng :“Đúng rồi, mấy ngày trước phụ thân có gởi thư nói Tiết phu nhân trong quý phủ đột nhiên bệnh nặng... Sau đó thì không nghe tin tức gì nữa, thật đáng sợ a!”
Lời còn chưa dứt, Dung Tiêm Nguyệt đã thở hồng hộc, con ngươi bất ngờ đỏ lên.
Dung Tiêm Nhiễm che miệng cười, làm như mình vừa nói cái gì đó không nên nói, bèn áy náy nở nụ cười :“ Trời không còn sớm nữa, nô tì không quấy Hoàng hậu nghỉ ngơi !”
Sau đó, ung dung lui xuống.
Sau khi vừa nhìn thấy bóng lưng Dung Tiêm Nhiễm dần dần khuất xa, Tiểu Xuân Đào đứng giữ cửa hồi lâu cũng chậm rãi tiến vào phòng.
Dung Tiêm Nguyệt yên lặng lắc đầu, Tiểu Xuân Đào biết vậy nên đành đứng yên đó, không tiếp tục đi vào phòng. Nàng lặng lẽ đưa mắt nhìn đoàn người Dung Tiêm Nhiễm rời đi, đôi môi mỏng khẽ cong lên lộ rõ hàm ý mỉa mai, trong mắt không giấu được vẻ khinh bỉ và kiên nghị.
... ... ... ... ...
Bên ngoài Phượng Nghi Cung.
Đã sớm có kiệu đứng chờ.
Dung Tiêm Nhiễm lên kiệu, theo đoàn người chậm rãi rời khỏi Phượng Nghi Cung.
Trong chốc lát, vài người đứng bên kiệu bắt đầu to nhỏ thủ thỉ.
Dung Tiêm Nhiễm cong môi cười đắc ý.
“Đi thôi —— “
“Vâng!”
Dung Tiêm Nhiễm đưa mắt chênh chếch hướng về phía Phượng Nghi Cung, tròng mắt chợt đổi, phong hoa như mị.
... Cứ tưởng là đã thay đổi ngoạn mục cỡ nào, ai ngờ cũng chỉ có như thế!
... ... ... ... ... ... ...
Dưới triều, bên trong cung điện nguy nga tráng lệ.
Nam tử khoác long bào hơi nhướng mày.
“Là vậy sao?”
“Vâng!”
Thường Tổng quản đứng một bên trả lời.
Khóe miệng Hoàng đế lặng lẽ cong lên, trong con ngươi dài hẹp thoáng xuất hiện một tia nham hiểm.
Ngón tay quỷ dị di chuyển trên bàn, đột nhiên tiếng cười khẽ bật ra.
Ý cười trên môi mờ nhạt như bị phủ một lớp sương mù, đáy mắt là một màu đen sâu không thấy đáy.
P/s: Có vẻ hấp dẫn rồi đây...chương sau hoàng thượng ra mặt thì phải...