Bên trong Phượng Nghi Cung.
Tẩm cung được cách ly hoàn toàn với bên ngoài, đến cả Tiểu Xuân Đào cũng chỉ có thể đứng bên ngoài trông chừng, không dám mở miệng to tiếng.
Trong phòng, Dung Tiêm Nguyệt tựa lưng lên nhuyễn tháp, cầm quyển Kim Cương Kinh hôm qua mà không sao đọc tiếp nổi.
—— thân là Hoàng hậu, trải qua cuộc sống tủi nhục nơi lãnh cung, chịu đựng biết bao nhiêu sỉ vã gián tiếp hòng muốn tước đi uy nghiêm của một mẫu nghi thiên hạ, nhưng, Dung Tiêm Nguyệt nàng bây giờ, lẽ nào lại chịu bại trận ngay khi mới xuất quân? Lẽ nào chỉ vì mấy câu khích tướng của vị tỷ tỷ - quý nữ cao quý của Dung gia mà ngay cả nô tỳ hầu cận bên cạnh mình cũng không dám đối mặt, tự nhốt mình trong phòng khóc thút thít?
Tuy hành động lần này của nàng không có lộ liễu là mấy nhưng tai mắt trong cung nhạy bén vô cùng, sợ rằng lúc này, trên dưới trong cung đều biết nàng là một vị Hoàng hậu vô dụng thất bại!
... Nàng rất muốn làm chút gì đó cho cô hoàng hậu kiếp trước, nhưng nếu như thay đổi nhân cách quá nhanh, điều đó sẽ khiến cho bản thân nàng gặp nguy hiểm.
Chỉ bằng mấy câu nặng câu nhẹ của Ý Quý Phi kia lại có thể khiến cho nàng nổi trận lôi đình sao?
Vậy ra lý do vị Hoàng hậu yếu đuối này bị ném vào lãnh cung đều là do bà chị kia hãm hại. Nhìn xinh đẹp thuần khiết thế kia, nào ngờ mặt sau còn độc địa mưu mô hơn người, ngay cả sơ hở cũng không tìm ra ở trên nét mặt nàng ta. Còn nói nếu như muốn cầu xin giúp đỡ thì dễ như ăn cháo nữa chứ? —— Nói cái gì mà Hoàng Thượng sủng ái Hoàng hậu, chuyện này rõ ràng vốn là âm mưu!
Nếu không phải vì một lý do thần kì nào đó biến bản thân mình thành “Dung Tiêm Nguyệt” thì chỉ sợ vị Hoàng hậu này đã sớm không còn xương cốt để tồn tại. Bây giờ phân Hoàng hậu như nàng lại bị người khác đối xử không bằng thường dân, họ không ngừng gắn cho nàng cái tội danh “Gà nhà bôi mặt đá nhau” , đã vậy còn bị bà chỉ quỷ quyệt kia lấy mẫu thân “mình” ra uy hiếp!
Chà chà, nói chung, nàng không nhận nổi cái ân sủng chó má gì đó của tên Hoàng Đế đó, nàng chỉ cần bảo toàn cái mạng nhỏ này thôi!
Dung Tiêm Nguyệt cảm khái trong lòng, khóe mắt liếc nhìn lư hương trên bàn, lại đưa mắt nhìn cuốn Kim Cương Kinh trong tay mình.
Một nén nhang trôi qua, ấy thế mà mới xem được hai trang.
Lặng lẽ lắc đầu, Dung Tiêm Nguyệt buồn bực ném quyển sách lên bàn.
Mà cũng chính lúc Dung Tiêm Nguyệt đang đờ người ra, định nằm xuống đánh một giấc ngủ thì nào ngờ âm thanh của Tiểu Xuân Đào vang vọng từ ngoài cửa vào :“Nương nương, Hoàng Thượng có khẩu dụ...”
Dung Tiêm Nguyệt thở dài một hơi.
... Coi như có việc để giết thời gian.
————————————————————
Bóng đêm mờ ảo đến mê ly.
Gió đầu mùa hạ tinh nghịch chạy vào chốn thâm cung, vừa mang một tia tò mò, lại vừa thích thú chạy khắp xung quanh lay động cả lá cây, hòa cùng với ánh trăng lấp ló sau đám mây đen.
Bên ngoài Phượng Nghi Cung, đèn lồng đã được thắp sáng dọc hai bên.
Trong phòng, ánh nến hình long phượng khẽ chập chờn lung lay.
Dung Tiêm Nguyệt ngồi thoải mái trên nhuyễn tháp, đối diện với bản thân trong gương, khuôn mặt yêu kiều nổi bật với làn tóc mây đen bóng, hai gò má nổi lên một vùng đỏ ửng.
Tiểu Xuân Đào sau khi chuẩn bị xong xuôi bèn thức thời lui ra đứng sau bức rèm che bên ngoài, ngay cả chính bản thân nàng cũng có vài phần e thẹn, chờ đợi thánh quân đến sủng hạnh chủ tử mình.
Nói nàng không sốt sắng là giả, dù sao cũng là vua của một nước, người nắm toàn bộ quyền lực của một quốc gia, có thể nói là tương đương với tổng thống nhà nước.
Kiếp trước tuy nàng cũng là một cô gái khôn lỏi, nhưng chưa bao giờ nàng có cơ hội gặp được những vị nguyên thủ cấp cao dù chỉ là một lần.
“Hoàng Thượng giá lâm —— “
Âm thanh lanh lảnh rõ to truyền đến.
Một âm giọng ngập tràn nũng nịu vang lên khắp cả Phượng Nghi Cung :“Nô tỳ khấu kiến Hoàng Thượng —— “
Trên giường, Dung Tiêm Nguyệt cũng hồi hộp không kém, đưa mắt nhìn về phía cửa.
Tiếng bước chân rất gần.
Người đầu tiên bước chân vào chính là người đã từng đến lãnh cung truyền chỉ thị cho nàng, hắn vội vã ngẩng đầu quét mắt, nhìn thấy Dung Tiêm Nguyệt bèn lập tức quỳ gối :“Hoàng hậu nương nương cung an...”
Gần như cùng lúc đó, mùi gỗ đàn cũng nhẹ nhàng kích thích khứu giác nàng.
Một người đàn ông, đi vào.
Tóc được quấn quan kim gọn gàng, màu vàng chói lóa từ long bào với bức thêu những con rồng mạnh mẽ đang trườn xung quanh tà áo lẫn ống tay áo, trông rất sống động mà tỉ mỉ.
Dung Tiêm Nguyệt không khỏi giật mình trong lòng, không thể tin tưởng nhìn người đàn ông trước mắt.