Có lẽ từng cùng cộng hưởng với Đạo Tổ, hay có lẽ là phá xác trong tay
Đạo Tổ, hoặc thật sự có duyên với Đạo Tổ, Tiểu Lục Áp phi thường thích
Hồng Quân, ngay cả khi Thường Hi và Đế Tuấn rời đi cũng chưa thể làm tên nhóc hỗn đản nào đó chui ra khỏi ngực của Đạo Tổ, mà chỉ kêu ‘ chiêm
chiếp” coi như tạm biệt bọn họ, rồi chui lại vào ngực Hồng Quân.
Thường Hi & Đế Tuấn: ….
Quả thật tên này là thân sinh nhi tử hả? Không phải là khuê nữ đi, mới có bây lớn liền đưa khủy tay ra ngoài, tâm thật xót xa.
Thường Hi và Đế Tuấn đồng thời mang theo xót xa trong lòng rời khỏi Tử Tiêu
Cung, bay về hướng Thái Dương tinh, lần đầu tiên giảng đạo đã kết thúc,
bọn họ phải về củng cố lại tu vi, khuếch trương thế lực, chăm sóc nhi
tử, và….. Chuẩn bị thành hôn.
Tại lúc Thường Hi và Đế Tuấn rời
đi, Đạo Tổ nhìn Tiểu Kim Ô nằm trong lòng bàn tay, mắt y có hữu tình lại giống như vô tình, “Bọn họ là cha mẹ ngươi… Ngươi quả thực bỏ được?”
Tiểu Kim Ô nhìn Đạo Tổ, chiêm chiếp hai tiếng, tại sao lại luyến tiếc? Một
ngày sẽ có thể luôn gặp được bọn họ, mà người trước mắt này…. Sau ngàn
năm, còn có thể gặp lại sao?
Khi lần đầu tiên tỉnh tại Tử Tiêu
Cung, quỹ tích vận mệnh đã khác đi, Lục Áp không biết bọn họ có thật sự
hữu duyên hay không, nhưng nếu cho hắn ở lại, cùng ngài có một hồi cơ
duyên, vậy hắn cũng sẽ không phụ.
Thái Dương tinh lúc này vẫn vô
cùng náo nhiệt, làm tân đại thế lực trên Hồng Hoang hiện nay, cho dù có
hiện thêm một cái Vu tộc, khuếch trương mãnh liệt, cũng không thể bẻ gãy kiêu ngạo của bọn họ, ở trong lòng bọn họ, họ chính là chủng tộc đầu
tiên.
Khi nhìn đến Thường Hi và Đế Tuấn trở về, mọi người đều sớm đã biết chuyện sảy ra ở Tử Tiêu Cung vẻ mặt lại khác nhau.
“Tuy sớm biết Nguyệt Thần đại nhân không phải của ta, nhưng bước đến hôm nay vẫn làm tâm ta xót xa.”
“Ai, Nguyệt Thần đại nhân cuối cùng cũng phải trở thành tân lang của kẻ khác…”
“Thiên trường địa cửu có lúc tận, hận này kéo dài vô kì.” (Kì: kì hạn)
“Chúc mừng chúc mừng, thật hy vọng đại nhân cùng Nguyệt Thần thiên vạn năm hòa hợp nha.”
“Cái này có thể coi là….. Phụng tử thành hôn không?” (phụng tử thành hôn: có con mới kết hôn aka ăn cơm trước kẻng)
“Đế Tuấn thật giỏi, cư nhiên cùng Nguyệt Thần đại nhân công khai tình ái, nam nhân yêu lão bà như vậy mới đúng!”
“Hai vị đại nhân muốn thành hôn, ta nên tặng gì mới được đây? Thực sự là hao tổn tâm trí.”
Thường Hi & Đế Tuấn: …..
Mặc dù trong lòng đã sớm sáng tỏ, nhưng khi nhìn đến chúng yêu đùa vui như
vậy họ vẫn không có thói quen cho lắm, mấy người có thể bình thường một
chút được không? Mấy người chính là thủ hạ tương lai của của Yêu Hoàng
vĩ đại, luôn ngốc như vậy thực khiến người ta lo lắng.
Vì thế
Thường Hi và Đế Tuấn lo lắng lo lắng đem chúng yêu giao cho Bạch Trạch,
sau khi nhắc y tăng số lượng luyện tạp lên ba lần, thỏa thỏa mãn mãn đi
bế quan.
Cảm ngộ lúc này của bọn họ đối với lý giải bản chất của
đạo đã tăng lên, qua mấy năm, Thường Hi đã đạt tới đỉnh Chuẩn Thánh sơ
giai, nếu không phải trong tay bọn họ không có linh bảo thích hợp,
Thường Hi liền có thể trực tiếp đột phá đến Chuẩn Thánh trung giai.
Bởi vì thiện thi đầu tiên Thường Hi lựa chọn cây Phù Tang, trong tam thiên
đại đạo lại chọn âm dương đạo, ác thi tiếp theo cần lựa chọn thuộc tính
âm tinh trái ngực lại với linh bảo đầu tiên, cho nên Thường Hi nhìn
chăm chăm Nguyệt Quế trên Thái Âm tinh. (Bởi vì cây phù Tang mọc trên
Thái Dương Tin nên thuộc dương)
Tuy cây Nguyệt Quế không có thần
dị như Phù Tang, không đứng trong hàng ngũ thập đại linh căn đứng đầu,
nhưng cũng là tiên thiên linh căn, thần hiệu công hiệu, hơn nữa bản tín
của Thường Hi vốn thuộc âm, đương nhiên không thể chịu nổi cây Phù Tang.
Thường Hi chuẩn bị tốt kế hoạch, phát hiện đám Tiểu Kim Ô vẫn không có dấu
hiệu phá xác, liền tính đi tới Thái Âm tinh đem Nguyệt Quế luyện hóa.
Nhưng kế hoạch lại không đuổi kịp sự thay đổi, ngay tại khi Thường Hi vừa
định xuất phát, Thái Dương tin đột nhiên xuất hiện một tầng dao động kỳ
quái, Thường Hi tức khắc đứng dậy, trận dao động này cậu hết sức quen
thuộc, đúng là do trảm thi mà thành.
Mà khi Thường Hi vừa mới thuấn di tơi chỗ Đế Tuấn, liền gặp nam nhân khoác trường bào thủy mặc đối diện với Đế Tuấn thở dài.
Mắt Thường Hi sáng lên: “Ngươi đột phá?”
Đế Tuấn gật đầu, nam tử mặc trường bào thủy mặc tiến tới, cùng Đế Tuấn hòa làm một, “Không phụ kì vọng của ngươi, ta vừa trảm ác thi.”
Thường Hi có chút hâm mộ, bất quá liền phấn chấn lên, cậu cũng sắp đột phá, không cần hâm mộ Đế Tuấn: “Chúc mừng ngươi.”
Đế Tuấn kéo Thường Hi qua: “Ta có việc muốn bàn bạc cùng ngươi.”
Thường Hi nghi hoặc, nghe Đế Tuấn nói tiếp: “Ta nghĩ…. Thành lập Yêu tộc.”
“Chúng Yêu trên Thái Dương tinh rất nhiều, đa số là những đứa trẻ mồ côi và
những người sống sót còn lại trong Long Phượng đại chiến, hơn nữa sau đó thu nhận những sinh linh này, tập hợp lại, ta hiện tại lại đột phá, đây là thời điểm thành lập thế lực chân chính.”
“Ta nghĩ danh vi Yêu.” (danh: tên, ý nói Đế Tuấn muốn lấy tên là Yêu, cho nên sau này người ta mới gọi Đế Tuấn là Yêu Hoàng.)
Ngọn lửa màu vàng đang bùng cháy trong mắt Đế Tuấn, trong ngọn lửa ấy, là dã tâm duy nhất thuộc về hắn, Thường Hi sẽ không ngăn cản, cũng không nghĩ ngăn cản.
Đó là quỹ tích của định mệnh, nam nhân trước mắt này,
một ngày nào đó, sẽ trở thành người khiến thiên hạ phải liếc nhìn, Yêu
Hoàng bệ hạ của trăm vạn chúng yêu.
Thường Hi mỉm cười: “Đã cùng
thương lượng với Thái Nhất? Nếu muốn thành lập thế lực, như vậy phải xây dựng nội bộ, còn phân công công việc của chúng yêu nữa?”
“Tất
nhiên.” Đế Tuấn nhu nhu đầu Thường Hi “Mấy thứ này đều chuẩn bị tốt,
Thái Nhất và ta cùng nhau xưng Hoàng.” (xưng: hiệu, danh hiệu)
Thường Hi gật đầu: “Một khi đã như vậy, thế thì lập đi.”
Đế Tuấn và Thường Hi nhìn nhau, lưu luyến cười.
Không lâu sau, ngàn vạn tấm thiệp mời đã được phân phát đến tất cả các nơi
trên Hồng Hoang, Tu Hành, Nữ Oa, Phục Hi, Hồng Vân, Trấn Nguyên Tử, Côn
Bằng,…. đều được mời đến, cũng có hằng hà cường giả ở Hồng Hoang hướng
về Thái Dương tinh mà đến.
Cùng lúc đó, từng yêu trong yêu tộc
đều tích cực chuẩn bị thủ tục tế thiên, chúng nó sớm biết sẽ có một ngày này, nhưng lại không nghĩ tới, ngày này đến nhanh như vậy, khiến chúng
nó trở tay không kịp, lại vừa kiêu ngạo với quang vinh của yêu tộc.
Sau mười năm, khi khách khứa quan trọng đều đến đầy đủ, Đế Tuấn Thái Nhất
dắt theo Thường Hi cùng chư vị yêu tộc, cuối cùng tiến hành lễ bái chu
thiên, tuyên bố thành lập yêu tộc!
Lúc Đế Tuấn và Thái Nhất vừa
mới bắt đầu nghi thức tế thiên, cả Hồng Hoang đều gió nổi mây phun, một
đạo uy áp hùng mạnh trên chín tầng mây thẳng tắp đè xuống, tân khách dều bị hoảng sợ, lúc này hai thi thiện ác của Đế Tuấn xuất hiện toàn bộ,
Thái Nhất dùng Hỗn Độn Chung yểm trợ hai bên.
Ngay sau đó, Đế
Tuấn và Thái Nhất không hẹn mà nói:”Thiên đạo tại thượng, hôm nay ta Đế
Tuấn, Thái Nhất mang theo chúng yêu tộc tại Thái Dương tinh xây dựng
thiên đình, thành lập yêu tộc, từ nay về sau yêu tộc chưởng thiên, vọng
thiên đạo duẫn.” (vọng thiên: nhìn trời Duẫn: cho phép.)
Theo sau lời thề, buông xuống uy áp thấu trời, đột ngột tán đi, cả người tân
khách một khinh, một đạo kim quang to lớn rơi từ hư không, kèm theo dị
hương kim liên, ngàn điều may, đúng là công đức kim quang.
Đế Tuấn và Thái Nhất chiếm sáu phần trong kim quang, Thường Hi chiếm một, ba phần còn lại thì phân phát cho toàn bộ yêu tộc.
Thiên đình kiến (xây dựng), yêu tộc lập (thành lập), mặc kệ mọi người mang
tâm lý gì, lúc nhìn đến thế lực khổng lồ của yêu tộc đều chúc mừng, đến
khi tất cả tân khách đề nghĩ buổi tiệc sắp chấm dứt, Đế Tuấn cầm tay
Thường Hi, đối với mọi người tuyên bố mội quyết định.
“Ngô vi Yêu Hoàng Đế Tuấn, đệ ngô vi Đông Hoàng Thái Nhất, mà Thường Hi, làm Yêu Hậu của ngô.”
“Hôm nay, ngô sẽ thành hôn cùng Yêu Hậu ngô.”
Thường Hi khiếp sợ nhìn Đế Tuấn, lại bắt gặp khuôn mặt ôn nhu của hắn.
Nói qua ít ngày nữa mới thành hôn, vậy mà hôm nay, chúng ta liền thành hôn.