Thường Hi chỉ nghĩ đến thiệp mời là tới xem lễ, nhưng trăm triệu lần
không nghĩ tới, cái thiệp mời này cư nhiên còn kiêm thêm thiệp cưới,
nhìn thấy vẻ mặt khác nhau của khách khứa, Thường Hi rất muốn che mặt.
A a a a cậu còn chưa chuẩn bị sẳn sàng đâu? Cả hỉ phục vân vân cũng chưa
có đâu thế nào lại có thể làm? Hơn nữa người nhiều như vậy, bày tiệc
rượu như thế nào? Có đồ ăn cho khách khứa không? Đúng rồi, mấy người kia còn chưa có đưa quà mừng đâu…. Không nhân cơ hội này mò nhất bút không
vui vẻ được.
Ý niệm trong đầu Thường Hi trăm chuyển ngàn quay,
một hồi nghĩ thành hôn có cần đội mũ không, mội hồi nghĩ hôn lễ cổ đại
có cần hoa đồng không, một hồi lại nghĩ người chủ trì buổi lễ do ai đảm
nhiệm, một hồi lại muốn vào động phòng…. Vẻ mặt lúc trắng, lúc xanh, lúc đỏ, muôn hồng nghìn tía (hoa khoe màu đua sắc, ý nói vẻ mặt Thường Hi
đủ loại màu ý), rất phấn khích.
Hoa đồng: là những đứa trẻ trong lễ cưới tây âu cầm váy cô dâu, rải hoa, bưng nhẫn đó.
Đế Tuấn buồn cười nhìn sắc mặt mỗ thỏ trắng nhỏ đổi tới đổi lui, một tay
nắm cả người ôm vào lòng, cúi đầu bên tai, nói: “Yên tâm, ta đều chuẩn
bị tốt.”
Là chuẩn bị rất tốt.
Hỉ phục đỏ thẫm, kiểu dáng
như nhau, trên quần áo Tam Túc Kim Ô, kim sắc vỗ cánh như muốn bay, nhìn kỹ, còn có thể thấy trên trán Tam Túc Kim Ô, còn có một thỏ nhỏ biểu
cảm như vừa lòng thỏa ý, khung cảnh trong văn sức gợi bầu không khí vô
cùng ấm áp, bầu không khí trong đó lại mơ hồ y chang không khí của
Thường Hi và Đế Tuấn trong lúc này.
Trên hỉ phục, mao kim sắc
phía sau, là linh vũ của Đế Tuấn, trên đầu Thường Hi cũng từng có một
sợi lông vũ như vậy, đáng tiếc khi tu vi của Thường Hi cao lên không thể lừa được nữa cuối cùng vẫn bỏ đi cái loại như cắm cỏ trên đầu này, hôm
nay lại nhìn tới lông vũ của mình rơi xuống trên đầu Thường Hi, Đế Tuấn
mỉm cười, trong lòng vô cùng vừa lòng.
Ha ha, rốt cục cũng có thể làm dấu hiệu trên người thỏ nhỏ, vui vẻ.
Cẩn thận ngửi ngửi, toàn thân Thường Hi trên dưới đều là mùi của hắn, phải
biết rằng làm một sợi nhung mao bện thành tuyến lại vừa thêu trên hỉ
phục, cần tiêu hao bao nhiêu sợi lông chim, Đế Tuấn suýt nữa đem bản
thân bứt trọc, sở dĩ trước đó cần nhiều thời gian chuẩn bị, đa số thời
gian đó đều là vì chờ lông dài ra nhưng việc này hắn sẽ đi nói lung tung sao?
Bất quá hiện tại nhìn thỏ nhỏ mặc của hắn, mang cũng của
hắn, trong lòng tràn ngập thoải mái, thỏ lão bà nhà ta nên như vậy, cao
thấp toàn thân, đều bị hắn vây quanh.
Thường Hi không chút nào
biết được suy nghĩ của Đế Tuấn, cậu chỉ thấy mùi trên hỉ phục vô cùng dễ ngửi, có chút giống Đế Tuấn, ấm áp, nếu không nóng cực nóng, liền càng
giống Đế Tuấn.
Hai người từ sau phòng khách đi vào tiền thính,
tân khách đã ngồi trên vị chí được chỉ định, ngọc án trải dài, phía trên dọn đầy rượu thủy thức ăn nhẹ đủ thứ bày la liệt, rất nhiều thị nữ y
phục phức tạp minh diễm (minh: sáng diễm: đẹp) qua lại trong đại sảnh,
khi chúng tân khách nhìn Đế Tuấn nắm tay Thường Hi đi ra, đều nói một
tiếng chúc mừng.
Đế Tuấn và Thường Hi đồng thời đi vào nơi vừa
hiến tế thiên địa, lúc này những trang sức linh bảo quá mức trang trọng
nghiêm túc đều bị bỏ đi hết, chỉ còn lại bức Bàn Cổ khai thiên đồ (bức
vẽ), đó là nhờ vào lực của ba người Đế Tuấn, Thái Nhất cùng Thường Hi
hợp lực vẽ xuống, tuy không thể mô tả hết Bàn Cổ phụ thần thần vận,
nhưng tâm thành tắc linh, cũng đại biểu tâm ý của bọn họ.
Tâm
thành tắc linh: chỉ cần có thành tâm, có thể sinh ra linh nghiệm, tín
niệm kiên định, tâm tính vững chắc, nguyện vọng sẽ được thực hiện.
Tiệc cưới so với hiến tế thiên địa trước đó thoải mái hơn nhiều, thần sắc
ngưng trọng của mọi người chuyển thành thanh thản, ngay lúc Thường Hi và Đế Tuấn đứng trước đài thờ cúng, sắp sửa thề với trời, thời điểm vĩnh
viễn kết thành đạo lữ, một tiểu điểu màu vàng ngậm một quả tú cầu màu đỏ lại đột nhiên xâm nhập.
“Chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp ”
Tiếng chim non nớt, trong vắt dễ nghe, nhưng ánh mắt tân khách lại không có
tâm mà chú ý đến âm thanh của tiểu điểu như thế nào, tầm mắt của bọn họ
đều tập trung dưới bụng nó – chân, cư nhiên lại có ba chiếc!
Tam Túc Kim Ô?!
Tầm mắt mọi người thẳng tắp nhìn Thường Hi và Đế Tuấn, thậm chí vài người
tâm lý âm u còn muốn đứng xem trò cười nhưng khi nhìn đến vẻ mặt kinh hỉ của Thường Hi giơ tay hướng về Tiểu Kim Ô, mà Tiểu Kim Ô củng nhào vào
lòng ngực bọn họ, mới nhớ lại, lúc trước Thường Hi….. Hình như có thai?
Chẳng lẽ là con này?
Đế Tuấn cũng có chút kinh hỉ, kỳ thật lúc nhi tử thứ mười của mình bị giữ
lại Tử Tiêu Cung, Đế Tuấn đã chuẩn bị tâm lý, vô luận là mệnh số mà
Thường Hi nói hay là thân phận của Đạo Tổ, đối với đứa thứ mười này là
vô hại, mà giờ phút này, mấu chốt thành lập yêu tộc này đã đến, thiên
cùng không lấy, phản chịu này cữu, cho nên Đế Tuấn đưa thiệp mời tới Tử
Tiêu Cung, kỳ thực đối với việc trở về của thập nhi tử không ôm quá
nhiều hi vọng.
Phản chịu này cữu: lên trời được ban thưởng gì đó
mà không nhận, ngược lại sẽ bị trời phạt thời cơ tới nhưng không động,
ngược lại sẽ gặp tai họa.
Thế nhưng thập nhi tử cư nhiên trở lại.
Đế Tuấn đối với kết quả này vô cùng vui sướng, nói với các vị tân khách: “Đây là thái tử yêu tộc, danh Lục Áp.”
Tiểu điểu phối hợp ‘chiêm chiếp’ hai tiếng, thấy bộ dáng ra oai vênh mặt
nhìn quanh làm Thường Hi âm thầm cười trộm, đại đa số người ở đây chắc
nghe không hiểu hai tiếng chiêm chiếp này thực ra là nói ‘gặp qua chư
vị’.
Quả nhiên bọn họ nghe không hiểu tiểu thái tử mới xuất hiện
này nói cái gì, lại không hẹn cùng nhau tiếp tục chúc mừng Thường Hi và
Đế Tuấn.
Nghi lễ tiếp tục, Tiểu Kim Ô chiêm chiếp hai tiếng, đạp
trên vai Đế Tuấn mổ mổ tai hắn, đợi đến khi Đế Tuấn quay đầu lại, mới
hướng về Đế Tuấn giơ giơ minh quyển màu vàng trong móng vuốt.
Đế
Tuấn nghi hoặc tiếp nhận hoàng quyên (nói chung là một quyển màu vàng,
giống mấy cái để viết chiếu chỉ của vua ấy), trong nháy mắt ngay lúc
hoàng quyên chạm vào tay Đế Tuấn, những đường văn kì dị trên tấm lụa
hiện lên trên không trung, phát ra quang mang chói mắt, cùng lúc đó,
thanh âm của Đạo Tổ vang vọng trong phủ điện.
“Đây là linh bảo
hồng tú cầu, hạ lễ (quà mừng) của ta, xác định hôn nhân này tồn tại, âm
dương tương hợp, vì hai người các ngươi chủ hôn.”
Mọi người nhớ mấy trái cầu màu đỏ trong lễ thành hôn của người TQ cổ đại tân lang và tân nương hay cầm hông, chính nó đó.
Nói xong, Tiểu Kim Ô đem hồng tú cầu ngậm trong miệng đặt vào tay Thường Hi.
Hồng Quân Đạo Tổ dù không tự mình tiến đến, nhưng chuyện tự tay đưa lên hạ
lễ đã đủ khiến mọi người chấn động người ngã ngựa đổ, khinh thị trong
mắt tân khách lúc này đã mất hết, hôn nhân Đạo Tổ thừa nhận, bọn họ có
tư cách gì nghi ngờ, vậy chẳng phải nghi ngờ Đạo Tổ sao?
Cho dù
trên Hồng Hoang nhiều năm qua đều là đực cái kết hợp thì thế nào? Đực
cái tương hợp sở dĩ được thiên đạo che chở bởi vì sinh sản là đại sự, mà hiện giờ Thường Hi và Đế Tuấn âm dương tương hợp, tự bản thân cũng có
thể sinh sản, làm sao để bọn họ xen vào.
Miệng tân khách tươi cười càng thêm nhiệt tình, Thường Hi nhìn hồng tú cầu trong tay, kìm lòng không đậu mà kêu rên.
Sau khi đoạt bồ đoàn của Côn Bằng, cậu lại cầm hồng tú cầu của Nữ Oa, chẳng qua cậu là nam đó, cái ngoạn ý này đưa cho cậu thật sự thích hợp hả?
Nhưng đây là ý tứ của Đạo Tổ, Thường Hi không thụ được cũng phải nhận,
nhìn Tiểu Kim Ô kêu chiêm chiếp trên vai mình, Thường Hi không kiềm được cười cười, cọ cọ hai má nhi tử.
Đây là con của cậu, là con của cậu cùng Đế Tuấn.
Ngày hôm nay có thể có nhi tử chứng kiến, rất hạnh phúc.
Thường Hi và Đế Tuấn mỗi người nắm một bên hồng tú cầu, vào giờ khắc cuối cùng đi đến đứng trước tê đàn trang nghiêm đằng trước.
“Ngô Đế Tuấn.”
“Ngô Thường Hi.”
“Lấy Bàn Cổ phụ thần làm người chứng kiến, lấy ngôi sao trên trời làm lời
thề, ký kết hôn ước, làm đạo lữ vĩnh viễn, phu thê nhất thể, cùng vinh
cùng nhục, thiên đạo giám chi.”
Ngay tại lúc vừa dứt lời, cột
sáng màu vàng lại một lần nữa rơi xuống từ hư không, vọt hướng Đế Tuấn
và Thường Hi, dị hương và thụy quang của công đức tràn ngập đại điện,
Thường Hi Đế Tuấn nhận được tám phần, hồng tú cầu một mình nhận hai
phần.
Trong một thời gian ngắn, không chỉ trải qua việc thành lập thiên đình, lập ra yêu tộc, lại hai lần tiếp xúc gần với công đức kim
quang, cho dù là người có kiến thức rộng rãi, giờ phút này cũng không
thể không trợn mắt há mồm, cho dù là người có tâm tính bình thường,
trong lúc này củng không khỏi hâm mộ.
Bất quá cho dù hâm mộ trong lòng, việc này cũng không thể với tới, không nói yêu tộc đông người,
phải thu phục đám sinh linh kiệt ngạo bất tuân này cũng không phải
chuyện dễ, hoàn toàn bị thân phận áp chế, vũ lực áp chế và ắt không thể
thiếu tính cách và sức hấp dẫn, đã nói chuyện này là thứ hai, cho dù bọn họ có tâm đoạt công đức hôn nhân hôm nay, nhưng cũng muốn có một đối
tượng kết hôn, hơn nữa còn phải là đối tượng được ông trời tác hợp cơ.
Phải biết rằng… Sinh linh trên Hồng Hoang, ngoại trừ yêu tộc cùng vu tộc mới trỗi dậy sinh sản con nối dõi, vui vẻ với tình ái, các sinh linh khác,
như Tu Hành, còn chưa bao giờ nghĩ ngợi qua đạo lữ nữa đó được chưa?
Một lòng bọn họ hướng đạo, đạo lữ dùng để làm gì?
Hiện giờ quang côn (FA) còn chưa tu ra cái bộ dáng gì, mà một lòng hồng trần lại được thiên đạo khen thưởng, quả nhiên là…. Được rồi, quả nhiên là
tam thiên đại đạo, đều có thề thành Thánh.
Bọn họ không dám bảo thiên đạo nói bậy, đành phải quanh co lòng vòng mà oán thầm.
Thường Hi và Đế Tuấn hiện tại đều không biết suy nghĩ của chúng tân khách, sau khi hiến tế thiên địa hoàn thành, đại điện liền náo nhiệt lên, chúng
yêu liều mạng uống rượu, cường giả thì bắt chuyện với nhau, còn có một
ít thì mở miệng dò hỏi thực hư, mấy thứ này đều bị Đế Tuấn giao cho Thái Nhất.
Đế Tuấn nói như thế này: “Thái Nhất, yêu tộc không chỉ có
ta là Yêu Hoàng, ngươi cũng là, bây giờ ca cưới vợ, say rượu, việc này
liền giao cho ngươi lịch lãm.”
Vì thế Thái Nhất – đơn thuần lạc
quan lập tức tin ngay, đối với gánh nặng đại ca của hắn nhường lại không chối từ, xốc lại tinh thần đi ứng đối mọi người, thậm chí còn đem Bạch
Trạch kêu lên trợ trận.
Thường Hi nhìn Thái Nhất nghe Đế Tuấn nói hai ba câu đã bị lừa đi làm trâu làm ngựa, không kiềm lòng được đốt cho hắn một ngọn nến, Thái Nhất ngươi cứ lót dạ nhiều nhiều đi, ca ngươi
hắn đang muốn làm biến làm biến làm biến đó, ngươi tại sao dễ lừa như
vậy!
Hiển nhiên Thái Nhất không nghe được tiếng lòng của Thường
Hi, khi nhìn tới cái liếc mắt tà tà của Đế Tuấn, Thường Hi lập tức
ngoan ngoãn cười với hắn.
Xem hiểu cũng phải giả vờ không hiểu, boss không dễ chọc đâu.
Đế Tuấn vô cùng vừa lòng, nhìn dung mạo nhu thuận tinh xảo của lão bà nhà
mình, dưới hỉ phục đỏ thẫm lại càng làm nổi bật thêm vài phần xinh đẹp,
ánh mắt không kiềm chế được tăm tối lại.
Đây là lão bà của hắn,
là duy nhất của cả cuộc đời hắn, từng hình ảnh từ trước tới giờ chảy qua lòng, từ đầu nhìn lén mình tới của bái phỏng, sau đó du lịch Hồng Hoang ngoài ý muốn gặp tiên thiên mập hợp khí, tiếp theo mang Tiểu Kim Ô tới
Tử Tiêu Cung nghe giảng sinh con…. Một con đường này, từng có bất an,
từng có khổ sở, từng có tức giận, từng có ghen tị, từng có lo lắng, từng có thương tiếc,…. Nhưng càng nhiều, lại là cảm giác vui vẻ nhảy nhót
không thể tẩy sạch được.
Mà ngày hôm nay, cuối cùng cũng thành đạo lữ của hắn.
Đây là thiên đạo sở định, bất luận kẻ nào, cũng không thể tách bọn họ.
Là hắn.
Chính là hắn.
Là Thỏ ngọc của Đế Tuấn ta.