Tô Đát Kỷ không chỉ rút đi bộ dáng thanh lãnh như trong bức họa, dung
mạo xinh đẹp lộ ra từ trong xương càng khiến Đế Tân tâm động, cộng thêm
sắc đẹp tuyệt mỹ, rất nhanh, Tô Đát Kỷ thành độc sủng hậu cung, không
người nào bằng.
Lão Tử và Thông Thiên đã bố trí mọi chuyện xong
xuôi, những người có thiên tư bất phàm đều được thu làm đệ tử, trong lúc cả hai vị Thánh nhân không chú ý, Thái Ất – đồ đệ của Nguyên Thủy lặng
lẽ đi đến Trần Đường Quan.
Tổng binh Lí Tĩnh có hai người con
trai, theo thứ tự gọi Kim Trá và Mộc Trá, nhưng lúc này hắn vẫn cùng phu nhân nùng tình mật ý như cũ, Thái Ất lấy danh nghĩa vấn an Lí Tĩnh đi
đến, nhưng lại không gặp Lí Tĩnh, hắn lấy ra một hạt châu mày xanh lục.
Đây chính là hạt sen còn được giữ lại lúc Nguyên Thủy tự bạo.
Tuy Thái Ất sinh ra từ nhân tộc, nhưng sau khi hắn được sáng tạo ra đã được Nguyên Thủy mang về Côn Lôn sơn thu làm đồ đệ, suốt mấy ngàn vạn năm,
hắn đều sống cùng Nguyên Thủy và các sư huynh đệ của mình.
Nguyên Thủy đối xử với hắn không kém, cho dù giảng đạo hoặc giải thích những
nghi hoặc đều vô cùng kiên nhẫn, đối với việc cho linh bảo lại vô cùng
hào phóng, nhiều năm như thế, cho dù là một con chó con mèo cũng có tình cảm thâm hậu, huống chi đây là sư phụ có ân dưỡng dục thụ nghiệp có hắn đâu?
Tình cảm Thái Ất đối với Nguyên Thủy vô cùng thâm hậu.
Hơn nữa đối với Ngọc Đỉnh tương đối đơn thuần, Quảng Thành Tử không thể
chịu nổi sỉ nhục và Vân Trung Tử khó lường, Thái Ất vẫn quyết định chính bản thân mình làm việc này thì tốt hơn.
Chớp mắt, lục quang lóe
lên, hạt lục châu liền đi vào cơ thể phu nhân Lí Tĩnh, cùng lúc đó, cả
hai đạt đỉnh điểm, ngay lập tức lục châu biến mất, chỉ để lại một tầng
huyết nhục bao trùm.
Sau đó, Thái Ất báo mộng cho Lí Tĩnh, có một người bất phàm gửi hồn và sẽ sống trong nhà hắn, hãy sinh và chăm sóc thật tốt.
Mà lần chờ sinh này, kéo dài đến ba năm lẻ sáu tháng.
Trong ba năm lẽ sáu tháng, Tô Đát Kỷ tác uy tác phúc (làm mưa làm gió) trong
Triều Ca, mượn tay Trụ Vương bức tử Khương Hậu (vợ của Trụ Vương), sau
đó cũng dồn ép giết chết hai con trai trưởng bà, sáng tạo ra rất nhiều
hình phạt nghe rợn cả người, bởi vì có rất nhiều trung thần khuyên can,
hơn nữa những đứa con của Khương Hậu được tướng lãnh hỗ trợ, Trụ Vương
đem hết những kẻ đó sát hại tàn nhẫn, cho gì đủ loại quan loại đập đầu
vào thềm ngọc dùng cái chết để khuyên can cũng không thể chuyển hồi tâm ý của Trụ Vương.
Việc làm không kiên nể của Trụ Vương khiến thái
miếu cháy, đây là điềm báo của trời, Cơ Xương mừng rỡ, khi đi trên đường lại gặp một tiểu hài tử có khả năng dùng sấm sét, vì vậy gọi nhóc là
Lôi Chấn, làm một trong một trăm đứa con của hắn.
Cùng lúc đó, ở Trần Đường Quan, trong nhà Lí Tĩnh, vị phu nhân đã mang thai ba năm lẻ sáu tháng, cuối cùng đã chuyển dạ.
Lúc đầu, Lí Tĩnh bởi vì báo mộng của Thái Ất mà vô cùng chờ mong với đứa
trẻ sắp ra đời này, nhưng phần chờ mong trong cái nhìn quái dị của đại
phu và sự nghi hoặc sau mười tháng vẫn chưa chịu ra đời của đức con nằm
trong bụng phu nhân mà biến thành lo lắng, rồi lại một năm một năm trôi
qua, hài tử vẫn sống rất tốt trong bụng mẹ, vì thế liền có lời đồn đãi
đây là con của yêu quái, không phải là người, cũng có người nói Lí Tĩnh
bị phu nhân của hắn cắm sừng, sự chờ mong trước đó trong những lời đồn
này từ từ hao mòn.
Huống chi ba năm lẽ sáu tháng không nếm được
vị thịt, đối với một tên nam nhân huyết khí phương cương mà nói còn đau
đớn hơn cả khổ hình.
Vì thế khi Lí phu nhân sinh, Lí Tĩnh một chút cao hứng cũng không dậy nổi, không còn chút chờ mong nào với đứa trẻ này.
Sau khi Lí phu nhân sinh hài tử xong, tiếng hét thảm của bà đỡ đẻ vang ra
từ bên trong, trong lòng Lí Tĩnh có dự cảm không tốt, đến khi nhìn thấy
quả cầu thịt đang nhảy tưng tưng trong phòng sinh, trong lòng trống
rỗng, hóa ra, cái thai này quả thật là yêu quái.
Hăt rút kiếm
chém xuống, nói cũng lạ, tuy thanh kiếm bổ quả cầu thịt ra làm hai, lại
xé rách một tầng nhau thai, để lộ ra đứa trẻ đang nằm bên trong, tóc đen mọc cả đầu, vừa sinh đã có răng nhọn, cổ mang vòng Càn Khôn và dây Hỗn
Thiên.
Lí Tĩnh thấy đó là một hài tử, tuy hình dạng khác thường, nhưng không hạ thủ được, vì vậy dừng tay.
Đúng lúc này, Thái Ất chân nhân xuất hiện, nhìn thấy tiểu hài tử vô cùng vui vẻ, nói Lí Tĩnh phải thu hài tử này là đồ đệ của Nguyên Thủy, đặt tên
cho hài tử là Na Trá, Lí Tĩnh tất nhiên đồng ý.
Có sự dạy dỗ của
Thái Ất, tuổi còn nhỏ Na Trá vô cùng khó lường, đã vậy lại có cha mẹ
sủng ái, Na Trá không sợ trời không sợ đất, khi hóng mát ngoài biển, cầm dây Hỗn Thiên đảo loạn nước dưới chân.
Na Trá ham chơi không để
tâm xung quanh, làm long cung rung chuyển ngã trái ngã phải, long vương
phái quỷ dạ xoa đi lên xem xét, lại bị Na Trá giết chết, sau đó lại gọi
con thứ ba lên xem.
Cùng lúc dó, bên trong thiên đình, Thường Hi
nhìn thấy Nguyên Thủy chuyển thế thành Na Trá, trong lòng có cảm giác
không thể nói thành lời.
Mặc ai nhìn từ một ông già biến thành
một đứa bé cởi trần chơi bùn, ngươi có muốn cười không, huống chi khuôn
mặt Na Tra lại có vài phần tương tự Nguyên Thủy, đã vậy còn mang thêm
cái yếm hồng hồng kia, Thường Hi cười sặc sụa gần chết.
Hắn cầm một viên thạch lưu ảnh quay hết toàn bộ cảnh này, nếu sau khi
Nguyên Thủy khôi phục trí nhớ cũng có thể đem thứ này ra cười vào mặt
hắn cũng được.
Vui vẻ quyết định, Thường Hi vô cùng vui sướng chia sẻ điều này cho Đế Tuấn.
Bất quá nếu Nguyên Thủy đã chuyển kiếp thành Na Trá, Thường Hi cũng không
định để hắn ‘rọc thịt cho mẹ, rút cốt cho cha’ sớm, để hắn biến thành
thân thể hoa sen một lần nữa, khôi phục thần trí bản thân, nếu có thể
kéo dài liền kéo, có huyết nhục cản trở, cho dù là Nguyên Thủy cũng phải trả hết ân tình này rồi hẳn nói.
Thường Hi nhìn mỗ hùng hài tử
kia chuẩn bị lột da rút gân long vương tam thái tử, miệng sách một
tiếng, lập tức búng một ngón tay về hướng Hồng Hoang, một cơn sóng lớn
đánh tới nơi Na Trá đang đứng, trực tiếp vứt Na Trá về Trần Đường Quan.
Tam thái tử nhặt về một mạng, không còn dám thò đầu ra nữa, Thường Hi mỉm
cười nhìn Na Trá hương trí bừng bừng cầm cung Càn Khôn và Chấn Thiên
tiễn do Hiên Viên lưu lại, sau đó bắn ra một tên, mũi tên nhẹ nhàng lệch quỹ đạo, không bắn trúng con trai của Thạch Ki nương nương, mà bắn chết Thạch Ki nương nương.
Chọc trúng tổ ong vò vẻ, tuy thanh danh
Thạch Ki nương nương không nổi, nhưng nàng lại là nhị đại đệ tử của Tiệt giáo, còn Na Trá lại chỉ là Tam đại đệ tử của Xiển giáo đã suy bại, sao có thể mạo phạm?
Huống chi Thông Thiên tự hỏi khi Nguyên Thủy
thân vẫn hắn đã hết lòng quan tâm giúp đỡ đệ tử của đối phương, ai ngờ
Xiển giáo lại làm như vậy, phong thần phong thần, còn chưa hãm hại yêu
tộc xong, kết quả đồ đệ nhà mình lại là người đầu tiên đề bảng, Thông
Thiên nổi giận bừng bừng.
Nhưng khi mệnh cho Thái Ất mang Na Trá về xử lý, lại nhân được sự từ chối.
Sau đó, Xiển giáo chỉ còn lại bốn tiểu ngư tiểu tôm và Tiệt giáo có vô số
kể đệ tử cứ như vậy và cắt đứt, Thái Ất, Ngọc Đỉnh, Vân Trung Tử không
biết đi đâu, mất tung tích, chỉ còn Quảng Thành Tử bị Tiệt giáo bắt
được, thành một tế phẩm in lên bảng phong thần.
Thường Hi vô cùng vừa lòng với kết quả này, không phải Lão Tử và Thông Thiên châm ngòi
quan hệ của họ và Nữ Oa sao? Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân, không biết
loại tư vị này, hai người họ nếm ra sao nhỉ?
Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân ( 以彼之道还施彼身): Ngươi dùng cách gì đối phó ta, ta dùng cách đó trả lại ngươi.
Thật đúng là phải cảm ơn Nguyên Thủy một chút, hắn cho dù thay đổi thân thể vẩn không thể đổi được tính cách trẻ con.
Thường Hi nhìn Phong Thần bảng, mỉm cười.
Trong khi đó, đồ đệ Khương Tử Nha được Ngọc Đỉnh đại sư thu nhận đang xuống
núi Côn Lôn, trong vài thập niên này, tuy tiên pháp của Khương Tử Nha
không tiếnbộ bao nhiêu, nhưng về phương diện khác lại rất giỏi, thầy
tướng số bói toán, coi tinh tượng thiên địa….. A không, đếm một cách
trừu tượng đi, sao nhiều quá hắn không thể đếm hết, còn những thành tựu
về văn và võ đều không tệ lắm.
Đương nhiên, dưới sự dạy dỗ của
Ngọc Đỉnh, hắn cũng tiếp nhận rất nhiều sự căm hận đối với yêu tộc, vì
vậy khi vừa xuống núi gặp tỳ bà tinh đã muốn giết chết.
Bởi vì
trên đường hắn không có lộ phí, đành phải sống nhờ ngề bói toán, do bói
quẻ rất chuẩn, rất nhanh đã mời gọi được một ít khách, tỳ bà tinh mới
vào nhân gian, không nghĩ tới còn có người như vậy, liền chạy vào giúp
vui, kết quả bị Khương Tử Nha phái hiện yêu khí – lập tức muốn giết tỳ
bà tinh.
Hắn không chỉ muốn đập vỡ nó đến chết (vì là đàn) mà còn muốn dùng tam muội chân hỏa đốt cháy.
Thường Hi im lặng không nói, hừ, ngươi vẫn nghĩ đây vẫn là tỳ bà tinh yếu ớt như trong nguyên tác hả?
Tỳ bà tinh đã sớm đạt đến kim tiên tu vi, nói thật cho dù là tam muội chân hỏa nàng cũng có nữa là, có chừng đó mà muốn tổn thương đến nàng hả?
Ngay sau đó, tỳ bà tinh liền tạo ra phép thuật giết chết Khương Tử Nha
rồi bay lên, rời đi trong tiếng kinh hô của mọi người.
Ngay cửa
thứ nhất Khương Tử Nha liền chiết kích trầm sa, thân vẫn đạo tiêu, đáng
tiếc nguyên thần của hắn quá mức mỏng manh, chẳng qua chỉ là một kẻ phàm nhân, cho dù chết, cũng không thể vào bảng phong thần.
Chiết
kích trầm sa ( 折戟沉沙): chiếc kích chìm trong bùn cát, hóa thành sắt vun,
miêu tả một thất bại vô cùng thảm trọng, chiết kích: một loại binh khí
thời cổ đại.
Mà không có Khương Tử Nha, vậy thì Cơ Xương còn có thể thuận lợi đạt được gian sơn?
Thường Hi mỉm cười, suy nghĩ.