Yêu Hoàng Tuyệt Vực.
Lục Thiếu Du xuyên qua những cổ mộc xanh tươi, tuy rằng những cổ mộc khiến cho Lục Thiếu Du có một loại cảm giác quỷ dị, nhưng Lục Thiếu Du như trước vẫn can đảm hướng về chỗ sâu bên trong bước đi. Từ lúc bước vào nơi này, Lục Thiếu Du luôn luôn để ý cẩn thận nên liền phát hiện một vài điểm không giống với ngoại giới, không khí nơi này tựa hồ tràn ngập một loại hơi khói. Màu trắng, cực kỳ loãng, nhàn nhạt trôi ở trong không trung, thế nhưng hiện tượng phản vật lý này cũng không khiến Lục Thiếu Du ngạc nhiên, bởi vì từ khi đi tới thế giới này, lý luận vô thần của Lục Thiếu Du đã sớm biến mất rồi.
So sánh với thế giới bên ngoài, ở đây tựa hồ làm người ta có cảm giác hỗn loạn không rõ ràng, có điểm tương tự với bi tráng, nhưng lại có chút thê lương. Lục Thiếu Du liền gọi nó là "Hoang", tựa như là một loại cảm giác, lại tựa như là một loại vật chất kỳ dị. Từng bước đi tới, Lục Thiếu Du cũng không thấy qua linh dược gì, thiên tài địa bảo càng là lông phượng sừng lân. Nếu như là ở Tiểu Thứ Nguyên giới, hắn đã sớm tìm được rất nhiều linh dược, tuy rằng những linh dược này đều có mãnh thú cường đại thủ hộ, nhưng chí ít cũng là có, Còn ở đây lại không hề giống, nơi này mỗi một sinh mệnh đều tràn đầy một loại khí tức hoang vu, thảm thực vật ở đây thoạt nhìn như sinh cơ bừng bừng nhưng trong cặp mắt của Lục Thiếu Du lại thấy héo rũ, tàn úa, hầu như đoạn tuyệt tất cả sinh cơ.
"Không có gì cả! ?" Hai hàng kiếm màymcủa Lục Thiếu Du nhăn lại thật chặt thành chữ xuyên nhàn nhạt. "Khác thường! Thật sự là quá khác thường! Vị sự khác thường tất có yêu tà, tức là càng khác thường, thì chỗ đó lại càng nguy hiểm." Lục Thiếu Du đi ước chừng nửa canh giờ, cũng không phát hiện một sinh vật nào! Xà, trùng, thử (chuột) như nhau đều không có!
Lục Thiếu Du cảm thấy tựa hồ có một tia tử khí âm lãnh quấn quanh mình, tâm trạng không khỏi phải đổ mồ hôi hột (đã bảo tên này yếu tờ r*m mà ^^).
"Ân. . Rốt cục cũng đến khu vực trung tâm rồi sao! Di. . ? Đó là cái lol gì.?" Lục Thiếu Du tốc độ phi hành bỗng chốc tăng lên, cùng lúc đó hắn vận chuyện bộ Cổ Kinh vô danh tới cực hạn, quanh thân một đạo tiên quang nhàn nhạt lượn lờ xung quanh, phòng ngừa vạn nhất, đột nhiên trước mắt xuất hiện một trận cường quang gai mắt (*ánh sáng lớn làm chói mắt), Lục Thiếu Du miễn cưỡng nheo mắt quan sát bốn phía, đồng thời thần thức Trúc Cơ kỳ tràn ra !
Sa mạc! Tất cả dĩ nhiên đều là sa mạc! trung tâm cánh rừng lớn tự nhiên lại là một mảnh lưu sa (*cát sa mạc)! Ngay lúc Lục Thiếu Du còn đang khiếp sợ, thần trí của hắn bỗng nhiên bị một đạo tường đồng vách sắt hung hăng đập vào!
Đương ——
Một trận mãnh liệt nổ vang, Lục Thiếu Du chỉ cảm thấy một lực lượng kinh khủng hướng thần trí của mình nghiền ép mà đến! Đại Lữ Hồng Chung (*tưởng tượng như cái chuông lớn) vây nổ ở trong óc Lục Thiếu Du nhấc lên một cơn lốc kịch liệt trong tinh thần! Lục Thiếu Du không kịp phản ứng, cả người liền lâm vào trong vô biên ảo giác. Cùng lúc đó, ở những cây cổ thụ im ắng xung quanh bỗng chốc vô tận bạch sắc khí thể (*hơi nước màu trắng) bỗng nhiên sôi trào, hướng Lục Thiếu Du vọt tới, tạo thành một vòng xoáy tinh vân!
Mà bản thân hắn, Lục Thiếu Du chỉ cảm nhận được một tia khí tức thiết huyết, chinh chiến, sát phạt quấn trong một bức họa sát lục tứ phương (*bức tranh giết chóc), trong bức họa, một bên là một đám đại hán cơ bắp vạm vỡ như ma thần huy vũ chiến phủ, chiến khí kinh khủng từ bọn họ phát ra, Lục Thiếu Du rõ ràng cảm thụ được những chiến khí, cho dù là một phần ức vạn (1/10000x1tỷ)? đều có thể trực tiếp nghiền chết mình! Bên còn lại là một sư đoàn tiên nhân tinh nhuệ, hai bên dường như đang giao chiến với nhau, nhưng là bởi vì là hỗn chiến, Lục Thiếu Du cũng thấy không rõ ràng lắm, chỉ có cảm giác rằng những thần ma hoặc là tiên nhân này đạo hạnh tuyệt đối là vang dội cổ kim! Lúc này Lục Thiếu Du bỗng cảm thụ được máu toàn thân đều sôi trào lên, phảng phất như một khinh khí cầu bành trướng. Lục Thiếu Du sửng sốt hô to: "Dừng lại! Dừng lại!" Thế nhưng rất nhanh Lục Thiếu Du liền bi ai phát hiện bản thân căn bản là không cách nào khống chế thân thể của mình! Ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao! ? Ngay lúc thân thể Lục Thiếu Du sắp nổ tới nơi (*BÙM), một đạo kim sắc thần kiếm ngang trời chém xuống, tựa như vượt qua thiên cổ muôn đời, vừa tựa như gần trong gang tấc, một kiếm này mang theo một bóng mờ to lớn từ phía chân trời lướt qua, nơi đi qua không gian bạo liệt, thời gian sụp đổ, đại lục trầm luân, tinh thần rơi xuống và bị thiêu cháy, lực lượng kinh khủng trực tiếp cắn nát tất cả công kích, hướng Lục Thiếu Du chém tới!
"Ầm ——" ngay cự kiếm sắp chém trúng trên người Lục Thiếu Du thì, đột nhiên nó lệch đi, hướng ngay bên cạnh, đâm vào một điểm thần bí trong hư không, trong hư không một trận nổ mạnh, một tiếng kêu rên truyền đến, trong nháy mắt tan đi. Thân thể Lục Thiếu Du bắt đầu trở lại bình thường, thế nhưng nhưng trong lòng khó chịu vô cùng, bản thân đang trong trạng thái có ý thức liền bị người khác mưu hại! Nhưng cũng một chút xíu phản ứng cũng không có.
"Di. . ? Đây là có chuyện gì! ?" Lục Thiếu Du trở mình đứng dậy, miệng thổ một ngụm máu tươi, toàn thân một trận co rút, từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trán Lục Thiếu Du lăn xuống."Đây là vật gì. . ? Cư nhiên có thể khắc chế thần thức của tu sĩ! Cư nhiên làm thần thức sánh ngang Trúc Cơ kỳ của ta gần như tan vỡ! Quá kinh khủng! Quả nhiên là rất yêu tà. Nghĩ không ra ở chỗ này còn có cấm chế như vậy! Rõ ràng đã được tính toán có người sẽ phát động cấm chế, mới có thể dẫn phát tràng diện này. Thế nhưng có thể có bậc tu vi này, đó là những ai. ! ? Loại đại nhân vật này căn bản cũng không cần đối phó ta như vậy, trực tiếp một ngón tay có thể nghiền chết ta nghìn vạn lần, lại hết lần này tới lần khác dùng trò mèo này, thật sự là. . . Làm cho hắn nghi hoặc a."
Ngay Lục Thiếu Du vẫn còn đang suy tư, một trận cảm giác kỳ dị sâu tận xương tủy xông thẳng lên đầu, Lục Thiếu Du có điều cảm giác chợt ngẩng đầu lên, kim sắc thánh kiếm từ lâu đã không thấy bóng dáng, những bóng dáng Thần Ma, tiên nhân sát phạt lẫn nhau dường như cũng đều nhất nhất tiêu tán, tất cả bắt đầu khôi phục bình tĩnh, thế nhưng Lục Thiếu Du lại có thể rõ ràng cảm thụ được có một đôi mắt xuyên qua vũ trụ Hồng Hoang, muôn đời luân hồi đang cùng mình nhẹ nhàng nhìn nhau.
Lục Thiếu Du từ cặp mắt kia cảm nhận được sự rộng lớn, sâu xa, mênh mông, cao quý, xa xưa, mang theo tang thương, các loại khí tức bất đồng, trọng yếu hơn hắn cảm thấy có một loại từ ái! Đối với loại từ ái này! Có điểm tương tự với ánh mắt của mẫu thân nhìn mình trước khi chết, thế nhưng cái loại này khí phách này so với mẫu thân của mình càng vĩ đại! Càng thương xót, có một loại ý vị giáo hóa chúng sinh ở bên trong.
"Ngươi, không, tiền bối ngài. . . Đến tột cùng là ai. . . ?" Lục Thiếu Du nhẹ giọng nói, hắn vẫn cảm nhận được đạo ánh mắt kia vẫn tồn tại như cũ. Lúc này nếu có người ở hai bên trái phải Lục Thiếu Du quan sát, nhất định sẽ mục trừng khẩu ngốc (*trừng mắt há mồm), lúc này Lục Thiếu Du cả người dĩ nhiên đắm chìm trong một loại kim quang nhàn nhạt, thần thánh mà rất đoan trang, thế nhưng hắn trên hư không vẫn không hề nhúc nhích, sợ phá hủy cảm giác thần thánh này, hắn mọc lên một loại cảm giác hoang đường, giống như một kẻ ngu si ngồi ngay ngắn, cảm thụ hơi ấm thần thánh.
Lục Thiếu Du bình tĩnh nhìn cặp mắt kia trong hư không, chờ đợi câu trả lời, nhưng không có kết quả. Cặp mắt kia như trước vẫn như vậy, nhàn nhạt nhìn mình.
"Tiểu tử, ngươi không cần nhìn nữa, những gì ngươi ở đây nhìn thấy, ngoại trừ tình cảm đồng tộc ra cái gì cũng không nhìn được." Một đạo thanh âm lười biếng từ phía sau Lục Thiếu Du bỗng nhiên vang lên.