"Hỗn đản, Không thể ngờ là khi đột phá luyện khí thất trọng thiên lại hao phí nhiều điểm công lao của ta như thế!" Trên một tòa núi nhỏ, một thanh niên tuấn mỹ vẻ mặt đau lòng nhìn chằm chằm vào trữ vật giới chỉ, hắn chính là người trải qua Hoàng Tuyền Sinh Tử Lục Thiếu Du, để phá một chiêu này, Lục Thiếu Du không thể không đưa ra hạ sách này, điểm công lao của hắn hơn một vạn điểm nháy mắt cũng chỉ còn có tám nghìn bốn trăm bảy mươi bảy điểm.
Hoàn hảo Lục Thiếu Du mở túi trữ vật Ưng Văn kiểm tra thì thấy có mớ điểm công lao, cộng lại còn hơn công lao của bản thân! Tổng cộng là một vạn ba nghìn bảy trăm ba mươi hai điểm công lao!" Hoàn hảo, Ưng Văn ngu xuẩn đưa điểm công lao đến cho ta."
Lục Thiếu Du thu lại vẻ mặt vui mừng, nhìn thấy tiểu giới sinh cơ tràn trề, trong lòng Lục Thiếu Du sinh ra một cỗ thần tình lưu luyến "Nơi này nguyên khí tinh thuần như thế, mặc dù độ nồng đậm không khác biệt lắm, nhưng nơi này rõ ráng so với thế giới bên ngoài thì dễ chịu hơn. Hiện tại cách ngày truyền tống ra ngoài là tám ngày, mình lại có linh dược phong phú, điểm công lao cũng đã sớm vượt qua một ngàn điểm, chẳng thà đi xung quanh một chút, nói không chừng lại có một đại cơ duyên.
Gần đây luôn có loại cảm giác mãnh liệt, dường như có thứ gì đó mà ta cần, tấm bia đá thần bí bình thường đan điền không thể chế ngự, giờ nó đang không ngừng run nhẹ. Nhưng không giống như là sợ hãi, ngược lại có điểm giống... giống kích thích! Thật sự rất kỳ quái. Xem ra Tiểu Nguyên Giới tàn phá tìm được từ trong di tích Thái Cổ này nhất định có không ít huyền bí.
Lục Thiếu Du chân đạp cương phong, bước đi nhàn nhã trên cổ thụ chọc trời, lúc này Lục Thiếu Du đối với Đạp Thiên Bát Bộ có một bước tiến lớn, tuy rằng không thế nào bước ra đệ tam bộ, nhưng Lục Thiếu Du ngẫu nhiên phát hiện Đạp Thiên Bát Bộ có thể hóa thành một bộ pháp phiêu miễu, không những thực dụng, lại vừa dễ nhìn.
Trong lòng Lục Thiếu Du âm thầm tán thưởng cưởng giả tạo ra bộ pháp này, tuyệt đối không thua kém Thượng Cổ Đại Năng! Nói không chừng có thể là do thượng tiên sáng tạo!? Lục Thiếu Du trong lòng cảm thán một tiếng, ngẫm lại trước mắt nên làm gì trước.
Lục Thiếu Du phi hành hai canh giờ, rừng cây cổ mộc xanh um tươi tốt bắt đầu thưa thớt dần, nơi này mặc dù có hoa, có cỏ, có dây leo, có cây, bề ngoài thoạt nhìn sinh cơ tràn trề, nhưng cẩn thận quan sát lại phát hiện thực dị thường, chung quanh không có bất kỳ động vật nào. Núi to như vậy, không nghe được chim hót thú rống, nhìn không thấy dấu vết côn trùng hoạt động, yên lặng gần như tịch mịch! Lục Thiếu Du trong lòng căng thẳng, dường như nơi này cực kỳ nguy hiểm!
Lúc này, trong đan điền, thạch bia thần bí nguyên lai chỉ run nhè nhẹ, liền kịch liệt run rẩy, tuy rằng mức độ run rẩy này như trước vẫn rất nhỏ, nhưng so với trước đã mãnh liệt hơn nhiều.
"Là phương hướng nà̀y sao. . . ?" Lục Thiếu Du hai mắt nhíu lại, tinh quang chợt lóe rồi biến mất, "Xem ra không sai." Trong lòng một bên tính toán kế sách, một bên chờ đợi ứng biến." Hiện tại không biết nha đầu Thanh Âm thế nào...? Chỉ sợ Ưng Văn cùng Ngụy lão quỷ sẽ làm hại Thanh Âm, hừ. . ."
Trải qua mấy ngày ở chung, mặc dù Lục Thiếu Du đối với tiểu ma nữ có chút đau đầu, thế nhưng lại càng thêm yêu thương, sau khi Lục Thiếu Du giáng xuống thế giới này, mẫu thân của hắn đã chết, chỉ còn lại hắn, mặc dù hắn đối với mẫu thân đời này không có cảm giác gì, nhưng khi bà sắp chết ánh mắt rất lưu luyến, còn phụ thân của hắn căn bản không biết là ai, một chút manh mối đều không có, chỉ có một mảnh đá vỡ vô dụng, mặt trên khắc một chữ "Chính" !
Cho nên Lục Thiếu Du hắn đời này thân tình cực kỳ nhẹ, cái gọi là tình thương của cha mẹ đều không có cảm giác gì, nhưng từ lúc gặp Lạc Thanh Âm, Lục Thiếu Du lần đầu tiên dâng lên một cỗ xúc động muốn đi bảo vệ nàng, cảm giác ấm áp của huynh muội thân tình này ở trong lúc hai người cãi nhau đã nảy mầm trong lòng Lục Thiếu Du.
"Chỉ mong hai kẻ này thức thời, nếu không, ta sẽ bọn hắn hối hận khi được sinh ra!" Lục Thiếu Du hiện lên một tia hàn quang, hư không bốn phía cơ hồ ngưng kết.
"Hình như càng lúc càng gần. . ." Lục Thiếu Du hai mắt đảo qua, rốt cục phát hiện một ít bất đồng. "Đây là thứ gì?" Lục Thiếu Du hai mắt thần quang bắn thẳng đến, hướng phiến bụi cây quét qua quét lại, kết quả phát hiện một khối thạch bia vỡ vụn!
"Thạch bia. . ? Đây là vật gì, chẳng lẽ là vật mà khối thạch bia bên trong đan điền muốn? Hay là thạch bia trong đan điền là tàn phiến?" Các câu hỏi lần lượt từ đáy lòng Lục Thiếu Du điên cuồng nhảy múa, không đợi Lục Thiếu Du trầm ngâm suy nghĩ, tất cả liền bị Lục Thiếu Du chối bỏ.
Bởi vì hắn đối mặt là khối thạch bia vỡ vụn, thạch bia trong đan điền cũng không có một chút phản ứng!
Xem ra không phải là thứ này, Lục Thiếu Du lòng thầm nói một câu, chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên lại ngồi xổm xuống, cẩn thận xoa xoa tấm thạch bia, một tầng đất cát bị Lục Thiếu Du chậm rãi gạt ra hai bên, vài văn tự cổ xưa xuất hiện trước mắt Lục Thiếu Du, điều Lục Thiếu Du kỳ quái chính là văn tự không ngờ là chữ Hán cổ! Dường như là cổ đại tiên Tần văn chung đỉnh*, Lục Thiếu Du đời trước tuy chỉ là một sinh viên bình thường, nhưng hắn chuyên tu khảo cổ học, tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không dùng đến, không thể tưởng hiện tại lại dùng tới!
(*Tiên Tần văn chung đỉnh: văn tự khắc trên đồ đồng thời trước thời Tần)
"Yêu. . . Hoàng. . . Tuyệt. . . Vực. . . ! Hậu. . Bối. . . Thận. . . Nhập! Thái. . . Huyền. . . Đạo. . Nhân. . Lưu. ." Lục Thiếu Du đọc từng chữ một, lông mày nhăn lại, Yêu Hoàng Tuyệt Vực! ? Đây là địa phương nào? Vì sao lại có loại đồ vật này? Nhưng làm Lục Thiếu Du khó hiểu nhất chính là, vì cái gì kim văn trước thời Tần của Địa Cầu lại xuất hiện ở đây! Người lưu lại nét bút có lẽ là Thái Huyền đạo nhân, hình như hắn cũng không phải là chủ nhân Yêu Hoàng Tuyệt Vực, nhưng dường như là do quá nguy hiểm, nên để thứ này lại đây cho người sau kế thừa.
Yêu Hoàng Tuyệt Vực? Có vẻ rất nguy hiểm. Mỗi lần Lục Thiếu Du nhìn chữ Tuyệt Vực, Lục Thiếu Du liền sinh ra một cảm giác muốn tìm tòi đến cùng, thạch bia trong đan điền vẫn không ngừng run rẩy, không ngừng thúc giục hắn tiến lên!
Lục Thiếu Du cắn răng một cái, tăng thêm can đảm, liền bước chân vào mảnh Tuyệt Vực. Sau khi thân ảnh Lục Thiếu Du biến mất, khối thạch bia vỡ vụn đột nhiên run rẩy một cái, một tia hoàng sắc quang mang lộ ra, hóa thành một đạo nhân mặc thổ hoàng sắc đạo bào. Đạo nhân khuôn mặt khô héo, thổ hoàng sắc trước mặt khiến người ta vừa nhìn liền liên tưởng đến dược quán tử*, nhưng nếu nhìn hai mắt đạo nhân, liền phát hiện hai mắt đạo nhân tinh thần vô cùng, thần quang súc tích, tu vi thâm hậu, tuyệt đối không phải nơi phàm trần có thể thấy bóng dáng!
(*Dược quán tử: ấm sắc thuốc)
Hai mắt của hắn, tầm thường nhưng lại có mị lực độc đáo, dường như khắp Thiên Địa đều tiêu tan, vạn vật cũng tan vỡ! Đạo bào thần bí phù văn cao quý, thần thánh, trang nghiêm, đạo nhân nhìn Yêu Hoàng Tuyệt Vực, lại cúi đầu trầm tư một chút, cuối cùng cúi đầu thở dài một tiếng.
"Duyên dã mệnh dã! Vận mệnh chí cao a, đã bắt đầu rồi sao. . . ?" Khóe miệng đạo nhân lộ ra một tia chua xót. "Nhanh như vậy lại muốn đến sao. . . ? Thôi thôi, trần về trần, đất về đất, từ đâu tới đây, hay là muốn quay về nơi nào." Đạo nhân vẫy tay, thạch bia vỡ vụn liền hóa thành tro bụi.
Một trận gió thổi tới, cả tro bụi cũng không còn. Còn đạo nhân mặc thổ hoàng sắc đạo bào (đạo nhân áo vàng cho kiểu việt nam @@ ) hóa thành quang vũ tiêu tán giữa không trung, tựa hồ chưa bao giờ xuất hiện.
Rừng cây lại yên tĩnh một lần nữa.
Tối nay ta bia rượu xong rồi nhé!