"Oanh ——" Một cỗ lực lượng ngập trời từ hai xỉ luân bạo phát ra ngoài, hai cái xỉ luân run rẩy đình chỉ chuyển động, một cánh cửa hư huyễn từ hư không xuất hiện, mang theo khí tức khủng bố, âm u đến cực điểm.
Lục Thiếu Du cảm thấy kinh hãi, huyền pháp chiến kĩ có lực lượng khủng bố như thế này không phải là tu sĩ bình thường có thể sử dụng! Lục Thiếu Du không dám khinh thường, toàn thân Cổ Kinh lôi minh, từng luồng lực lượng tối tăm thần bí gia trì trên người Lục Thiếu Du, giữa trán mơ hồ lộ ra thần quang, cái trán dấy lên như Lưu Hải, dường như có một đạo thần minh hư ảnh ngồi ngay ngắn trong cơ thể Lục Thiếu Du, làm cho xỉ luân mơ hồ chấn động.
Trong lòng Ngụy lão quỷ hoảng hốt, huyền pháp chiến kỹ này hắn phát hiện từ trong một di tích cổ xưa, tuy là tàn khuyết, nhưng vẫn kinh thiên động địa, theo như ghi lại thì do một vị đại năng thời Thượng Cổ lưu lại, lúc đó tu vi của hắn rất thấp, cho nên hắn không dám xâm nhập di tích cổ xưa, chỉ có thể ở ngoại vi tìm tòi, dù là vậy nhưng vẫn suýt chút nữa thân tử đạo tiêu, cho nên bây giờ mới có bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này.
Bình thường Ngụy lão quỷ chỉ cần thi triển ra chiêu này —— Hoàng Tuyền Sinh Tử, vô luận là ai, chỉ cần tu sĩ dưới Trúc Cơ kỳ thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng phải chịu trọng thương. Lúc này chứng kiến công pháp của Lục Thiếu Du dường như có thể khắc chế chiến kỹ này của mình, hắn hầu như kinh hãi muốn chết. Ngụy lão quỷ hung hăng nhìn Lục Thiếu Du, toàn thân cuồn cuộn nổi lên một trận yêu phong, đem Ưng Văn hôn mê trên đất cuộn lên, hóa thành một đạo hắc sắc cầu vồng kinh thiên bay đi cực nhanh.
Lúc này Lục Thiếu Du đã sớm mặc kệ Ngụy lão đầu cùng Ưng Văn, vì Lục Thiếu Du có loại cảm giác bị tỏa định, cánh cửa hư không dường như có ý thức, Lục Thiếu Du lẳng lặng đứng ở giữa hư không, toàn thân yêu nguyên vận chuyển, súc thế nhìn chằm chằm vào hư không đại môn.
"Ông ——" Cánh cửa hư không lay động, đại môn mở ra một chút, một cỗ âm khí ngập trời từ trong phọt ra ngoài, mùi hôi thối phát ra nồng nặc, như muốn hủ thực hết thảy. Lục Thiếu Du ngửi một chút, liền cảm thấy nguyên thần chấn động, thậm chí có dấu hiệu tan vỡ! May mắn tấm bia đá thần bí phóng xuất ra một quang mang nhàn nhạt, làm cho nguyên thần hắn có thể bảo trụ.
"Hảo gia hỏa, đám gia hỏa kia không người nào là người đơn giản." Lục Thiếu Du tâm niệm cấp chuyển, hơn mười loại ý niệm hiện lên trong đầu Lục Thiếu Du, nhất nhất tính toán, lại vừa nhất nhất phủ định. "Phương pháp tốt nhất ở hiện tại là yên lặng theo dõi kỳ biến, chỉ cần vượt qua kiếp nạn lần này, nhất định phải đem hai tên hỗn đản kia giết chết, còn có bộ công pháp chiến kỹ của Ngụy lão quỷ cũng phải đạt được, nếu không quá đáng tiếc!"
"Ầm vang ——" Một trận lôi minh giống như tiếng gầm rú vang lên, đại môn cuối cùng mở ra, khí tức nồng đậm hơn gấp trăm lần lúc nãy từ bên trong truyền đến, một khi bị hủ khí đó tiếp xúc thì bất kể là vật gì cũng sẽ bị hủ thực trong nháy mắt, nơi hủ khí đi qua mọi thứ đều thành bột phấn. Hai mắt Lục Thiếu Du co rút lại, còn chưa kịp giật mình, một đạo hư ảo Trường Hà từ cánh cửa hư huyễn oanh ra, giống như Thiên Hà từ cửu thiên ào ạt đổ xuống, Lục Thiếu Du đo đếm thấy cũng phải mấy ngàn trượng! Ba động khủng bố từ trong sóng lớn lao nhanh ra, mặc dù Trường Hà là hư ảo, nhưng Lục Thiếu Du lại cảm thụ được nó là tồn tại chân thực, sóng lớn màu vàng đất từ cánh cửa to lớn phi nhanh mà đến, giống như một đầu thổ hoàng sắc cự long, hướng Lục Thiếu Du oanh kích.
Âm ba khủng bố mang theo từng trận uế khí hướng Lục Thiếu Du đánh úp lại, trong nháy mắt, Lục Thiếu Du nắm thời cơ, quyết đoán cước đạp Đạp Thiên Bát Bộ, toàn thân Cổ Kinh vận chuyển tới cực hạn, giống như thiên cổ lôi âm nổ vang, đem hoàng sắc tuyền thủy* quanh thân bốc hơi, mãnh liệt lui về sau mấy trăm trượng, khó khăn lắm mới tránh được đợt công kích đầu tiên.
(*Hoàng sắc tuyền thủy: nước suối màu vàng)
Đáy lòng Lục Thiếu Du kinh hãi muốn chết, công pháp này dám gọi là Hoàng Tuyền Sinh Tử, chẳng lẽ hoàng sắc tuyền thủy là Hoàng Tuyền Chi Thủy! ? Đây vẻn vẹn chỉ là hư ảnh Hoàng Tuyền Chi Thủy! Nếu tế lên hoàng tuyền chi thủy thực thụ thì mạnh bao nhiêu! ? Chỉ sợ trăm ngàn người như mình cộng lại cũng trực tiếp bị diệt sát!
Không để Lục Thiếu Du tiếp tục sợ hãi, hư ảnh Hoàng Tuyền Chi Thủy tựa hồ tỏa định bản thân, lần thứ hai hướng Lục Thiếu Du đánh úp lại.
Toàn thân Lục Thiếu Du lông tơ dựng đứng, bất động như chung, vận chuyển pháp môn Kim Cương Bất Động Minh Vương Thiền, đáy lòng không ngừng mặc niệm. "Kim Cương yết đế, Bồ Đề quả vị, tu Bồ Đề! Bất động bất động, vô lậu chân thân! Minh vương bất động, Kim Cương bất diệt!" Một đoạn pháp quyết chảy qua trong lòng, Lục Thiếu Du cảm giác được thứ công pháp này có thể lắng đọng tâm cảnh của mình xuống.
"Ai mà ngờ được môn Phật môn thần thông này lại bị một Yêu Tộc đoạt được, nhìn đến thì quả thực đã có một chút thành tựu." Bất quá lúc này không phải là lúc thảo luận, toàn thân Lục Thiếu Du phóng ra kim mang nhàn nhạt, khí tức thần thánh cùng với thanh âm tiên phật phạm xướng từ sau lưng Lục Thiếu Du phát ra, môn pháp quyết này làm cho hư ảnh phía sau Lục Thiếu Du cô đọng lại một chút. Hoàng Tuyền Chi Thủy cuồn cuộn chảy đến, tinh thần Lục Thiếu Du tập trung cao độ, nhât cử phân thắng bại!
Ư —— Từng đợt sóng lớn xé gió chảy qua bên người Lục Thiếu Du.
Như là tiếng quỷ thần từ nơi u ám gào thét bên tai, Lục Thiếu Du bất động như chung, ngồi ngay ngắn ở giữa, mặc cho Hoàng Tuyền Chi Thủy cọ rửa thân mình, kim sắc trên người Lục Thiếu Du dần dần biến thành ám kim sắc. Trán Lục Thiếu Du bây giờ nhiễm phải thần quang, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống, đây là khoảnh khắc sinh tử! Cho dù sử dụng Phật môn thần thông, hắn cũng cảm thấy có chút chống đỡ không nổi. Trong lòng Lục Thiếu Du dâng lên một luồng ý niệm muốn sống, phải mạnh hơn nữa! Muốn vượt qua tuyệt sát đại thuật Hoàng Tuyền Sinh Tử này, phương pháp khả thi nhất là đột phá! Chỉ có đột phá, Lục Thiếu Du mới có thể tiến thêm một bước, phát huy ra uy lực Kim Cương Bất Động Minh Vương Thiền!
Sau thời gian một chén trà nhỏ.
Toàn thân Lục Thiếu Du ướt đẫm từ không trung rơi xuống, hung hăng nằm trên mặt đất, cho dù có Phật môn thần thông, nhưng môn thần thông này cấp bậc vẫn không đủ, huống hồ tu vi của hắn thật sự quá thấp! Hiện tại, khó khăn lắm mới bảo trụ được tính mệnh, tuy chỉ là thời gian một chung trà nhỏ, nhưng làm cho Lục Thiếu Du cảm thấy như đã trải qua vài năm. Song thủ Lục Thiếu Du vừa đảo, đủ loại thiên tài địa bảo từ trong túi trữ vật nhao nhao bay ra.
"Những linh dược này, tất cả đều thiêu đốt cho ta, tất cả tinh nguyên toàn bộ dung nhập vào thân thể của ta! Giúp ta một tay! Bước vào cảnh giới luyện khí thất trọng thiên!" Trong lòng Lục Thiếu Du nổi giận gầm lên một tiếng, lấy ra một bó linh dược rõ to trực tiếp vứt vào trong miệng. "Lúc này đành phải mạnh mẽ đột phá! Nếu không chỉ có đường chết!"
"Thần minh tự tại, bất động như chung! . . . Huyền chi hựu huyền, chúng diệu chi môn! Cấp ngã khai!" Lục Thiếu Du dường như thấy được cánh cửa thần bí chắn ngang trước mặt mình, Lục Thiếu Du nổi giận gầm lên một tiếng, nguyên khí cuồn cuộn nghe theo ý niệm Lục Thiếu Du điên cuồng vọt tới cánh cửa kia.
"Lạch cạch" giống như có vật gì đó vỡ vụn, Lục Thiếu Du nhất thời cảm thấy cả người một trận khoan khoái, một cảm giác nói không nên lời dâng lên ở trong lòng. "Đây là cảm giác khi phá vỡ ràng buộc sao? Quả nhiên cực kỳ sảng khoái, khó trách một đám đạo sĩ đều bỏ bê nhà cửa vợ con, tình nguyện làm bạn với cây khô sống nốt quãng đời còn lại, cũng muốn tu tiên vấn đạo, quả nhiên không phải là cảm giác mà thế tục có thể so sánh!"
Đinh —— Lục Thiếu Du mở hai tròng mắt, giống như Phật Đà nhập định bỗng mở hai mắt ra, đó là nhất song nhãn tình?
Trí tuệ, dũng khí và lực lượng, quyết đoán, phi phàm. . . Hai mắt Lục Thiếu Du tựa như một tinh vực, xoay quanh không ngừng, kẻ khác một khi không chú ý liền sẽ hãm sâu trong đó.
"Bất động bất động, vô lậu chân thân! Minh vương bất động, kim cương bất diệt!" Lục Thiếu Du khẽ quát một tiếng, quang mang trí tuệ toàn thân đột nhiên nở rộ, giống như đắc đạo. Ám kim sắc vô lậu chân thân, như là một cái kim sắc lưu ly, vững vàng sừng sững ở trong Hoàng Tuyền Chi Thủy!