Yêu Hoàng Thái Tử

Chương 3: Chương 3: Già Thiên Đại Thủ Ấn




Ngang ngược, bá đạo! Đây là cảm giác duy nhất của Hổ Lực lúc này.

Hổ Lực nhìn Lục Thiếu Du vẻ mặt lãnh khốc lăng không mà đến, toàn thân tóc gáy dựng đứng

"Hổ Lực, giờ lành đã điểm." Thanh âm của Lục Thiếu Du tựa như gió lạnh đến từ Cửu U địa ngục, một thân hắc bào cổ đãng, sát khí dày đặc giống đao kiếm tề minh, boong boong rung động.

"Đừng giết ta! Đừng giết ta! Ngươi không thể giết ta!" Hổ Lực bị thanh âm của Lục Thiếu Du bừng tỉnh, nhảy dựng lên ra xa mấy thước "Ngươi đã giết Ưng Không, phụ mẫu hắn đều là tuyệt thế cường giả luyện khí thập nhị trọng thiên! Ngươi nếu thả ta, ta coi như không thấy, nếu giết ta, cha ta cũng là một vị cường giả luyện khí thập nhị trọng thiên! Ngươi không sợ bị ba vị cường giả luyện khí thập nhị trọng thiên liên hợp truy sát sao! ?" Nói đến cha của mình, Hổ Lực như có thêm dũng khí, ưỡn ngực, thanh âm cũng dần dần to lên.

Quả nhiên, Hổ Lực phát hiện Lục Thiếu Du ngừng cước bộ, trong lòng mừng thầm: ''Tiểu tử này quả nhiên đang sợ! Hừ, chờ ta tránh được một kiếp này, để ngươi chết không có chỗ chôn! Ta muốn phế tu vi của ngươi, cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!''

Con ngươi Lục Thiếu Du hơi rụt một chút, luyện khí thập nhị trọng thiên! Đây chính là tu vi tiếp cận đại yêu Trúc cơ kỳ, tu sĩ tu luyện đại đạo, chỉ vì cầu trường sinh, mà bước đầu tiên chính là luyện khí kỳ.

Luyện khí kỳ,bao gồm thập nhị trọng thiên, yêu tộc có thể hoá hình là đã bước chân vào luyện khí lục trọng thiên, đây là một đường ranh giới, nếu hắn đã vượt qua, như vậy trường sinh đại đạo, vũ hoá đăng tiên cũng chỉ cách có một bước dài.

Thế nhưng luyện khí kỳ chỉ là tu sĩ tầng dưới cùng, thậm chí còn không được xưng là tu sĩ, chỉ có thể gọi là luyện khí sĩ! Mà một khi bước vào Trúc cơ kỳ, có sự khác biệt cực lớn, bọn họ bắt đầu bỏ đi phàm thể, loại đi tạp chất, có thể coi là thượng vị tu sĩ. Mà trên Trúc cơ kỳ, còn có yêu vương cấp cường giả thuế phàm cảnh giới, về phần trên nữa đó là phiêu miểu thần thông bí cảnh, điều đó không phải một luyện khí sĩ nho nhỏ như Lục Thiếu Du có khả năng biết được, dù là Trúc cơ kỳ cũng là nhân vật mà hắn chỉ có thể ngưỡng vọng.

Lục Thiếu Du hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên bộc phát ra một trận cười điên cuồng.

"Ha ha ha " Lục Thiếu Du cười, thanh âm bén nhọn dường như cái dùi bén nhọn, làm Hổ Lực nguyên bản đang yên lòng bỗng nhiên treo đến cổ họng, trong lòng thầm nhủ, tiểu tử này sẽ không nổi điên đi nha.

"Hổ Lực, ta là nói ngươi ấu trĩ hay là nói ngươi ngu xuẩn đây?" Lục Thiếu Du ngẩng đầu lên, sát khí trên khuôn mặt tuấn mỹ bắt đầu khởi động, con ngươi màu đen giống như hàn đàm băng lãnh, Hổ Lực vừa thấy, nhất thời tâm lạnh phân nửa.

"Lục Thiếu Du ta muốn giết ai thì giết! Nếu như cả điểm ấy cũng không làm được, còn nói gì đến cầu trường sinh đại đạo!" Lục Thiếu Du gào to một tiếng, trong thanh âm trung khí mười phần, kinh sợ nhân tâm. "Hổ Lực, ngươi cả điểm này cũng không biết, còn không bằng chết đi! Chết đi cho ta !"

Ầm ầm!

Một tiếng vang thật lớn giống như sấm động, một kim sắc cự chưởng bỗng nhiên xuất hiện.

"Thiên thương thương, dã mang mang*. Già thiên đại thủ, bao phủ Càn Khôn! Già Thiên Đại Thủ Ấn!"

(*Thiên thương thương, dã mang mang: Trời xanh biếc, dã mêng mông)

Lục Thiếu Du bỗng nhiên đứng lên, huýt sáo dài nói."Một chiêu này ta vừa mới luyện thành, vừa lúc bắt ngươi luyện tay!"

"Ông” một khí thế cổ xưa, mênh mông, bá đạo, tôn quý bỗng nhiên từ trên người của Lục Thiếu Du bộc phát ra, phảng phất hắn lúc này có thể tê thiên liệt địa, nắm Càn Khôn trong tay, cho dù là thương khung mênh mông cũng có thể đục thủng!

Kim sắc cự chưởng trong suốt, không nhiễm một hạt bụi, giống như Phật Tổ trong bụi hoa, cầm lên 1 bông, cười tự tại lạnh nhạt, nhưng lại ẩn hàm một khí thế phách tuyệt chư thiên vạn giới.

Hổ Lực lúc này bị hù, mất hết can đảm, phảng phất thấy được cảnh tượng viễn cổ đại năng sống lại, tiên nhân vẫn lạc, hắn giống như kẻ điên gào thét: "Đây là công pháp gì? Tại sao có thể có lực lượng đáng sợ như vậy!"

Nói rồi cũng không quay đầu lại, bốn chân liên tục đạp đất, hóa thành một bóng trắng chạy về phương xa.

"Ngươi trốn được không!? Chết cho ta!" Lục Thiếu Du long hành hổ bộ, chân giẫm mạnh xuống, kim sắc cự chưởng che khuất bầu trời, bao phủ khắp nơi, kình khí bá đạo tựa như cự long gầm thét.

Hổ Lực vừa quay đầu lại, nhất thời sợ đến mức hồn bay phách tán, sợ hãi gầm hét lên: "Làm sao có thể! Lực lượng của ngươi làm sao có thế mạnh như thế! Cái này đã là sáu mươi bốn long mã lực! Làm sao có thể! Dù là luyện khí thất trọng thiên cường giả cũng bất quá chỉ khoảng năm mươi long mã lực!"

Cái gọi là long mã lực, chính là đơn vị đo lực lượng ở thế giới này, long mã vốn là hồng hoang dị chủng, chính là thiên long viễn cổ cùng thần mã giao hợp mà sinh ra dị chủng long mã, nhưng theo thời gian trôi qua, long mã huyết mạch càng ngày càng loãng, đến bây giờ, từ lâu đã không có phong thái của long mã đời thứ nhất, thậm chí luyện khí sĩ nho nhỏ đều có thể dễ dàng chiến thắng nó.

Ầm ầm! ——

Một tiếng vang thật lớn vọng khắp rừng cây, kim sắc cự chưởng khai sơn đoạn nhạc, có thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

"Rống, không!" Hổ Lực hét thảm một tiếng, liền bị Già Thiên Đại Thủ Ấn hung hăng băm thành thịt nát.

"Phụ thân! Báo thù cho con!"

Lục Thiếu Du huyền phù ở giữa không trung, cười lạnh nhìn thoáng qua Hổ Lực đã bị băm thành thịt vụn, cũng không quay đầu lại, phá không mà đi, kể cả tinh huyết của lưỡng yêu cũng không muốn, liền vội vàng tăng tốc hướng chỗ sâu trong rừng cây bay đi.

Vạn Nan Sơn, Lạc Vân Động.

"Cấp báo! không xong, không xong rồi!" Một lão đầu thấp bé, tướng mạo hèn mọn lảo đảo nghiêng ngã hướng Lạc Vân Động chạy tới. "Việc lớn! Việc lớn rồi! "

Hai tráng niên hán tử canh giữ ở cửa động mở hai tròng mắt, cau mày nhìn lão đầu một chút nói: "Thư lão đầu, chuyện gì quan trọng mà khiến ngươi sợ đến như vậy?"

Thư lão đầu vẻ mặt đau đớn nói: "Thiếu chủ đã xảy ra chuyện nhanh chóng thông tri động chủ! !"

Hai hán tử lười biếng vừa nghe cậu ấm gặp chuyện không may, mạnh mẽ quát: "Thiếu chủ? Ưng thiếu đã xảy ra chuyện gì! ? Nói mau!"

"Thiếu chủ đã chết!"

"Cái gì!"

"Làm sao có thể!"

"Là ai to gan như vậy! ? Chẳng lẽ là Hổ Lực! ?"

"Không phải Hổ Lực!" Thư lão đầu vẻ mặt bi thương nói. "Bởi vì Hổ Lực cũng chết ở chỗ đó! Hơn nữa từ thủ pháp mà xem, là cùng một người làm!"

"Cái gì? Làm sao có thể!" Hai người trăm miệng một lời nói.

"Nhanh bẩm báo hai vị động chủ! Thỉnh hai vị động chủ đến đây định đoạt việc này!"

Thê Phong Sơn, Hồi Đô Cốc.

"Cái gì! ? Ngươi con mẹ nó nói lại một lần!?" Một trung niên nhân ngồi ở trên ghế cao hướng phía dưới gầm hét.

"Mấy phế vật các ngươi, không bảo vệ tốt Lực Nhi! Lại để cho kẻ khác giết hắn!"

Bầy yêu quỳ gối phía dưới nhất thời câm như hến, không dám cử động, rất sợ lúc này chỉ hơi phát âm thanh cũng sẽ đưa tới họa sát thân.

"Tra, tra cho ta, vô luận là ai, sống phải thấy người, chết phải thấy xác! !"

Hổ Vương đứng ở trên ghế điên cuồng hét lên "Phế vật, còn không mau cút! "

Mọi người nhất thời như được đại xá, cả đám vội vàng chạy ra ngoài.

Hổ Vương vẻ mặt dữ tợn thấp giọng nói: "Vô luận ngươi là ai, ta đều muốn báo thù! ! Mối thù giết con, bất cộng đái thiên! Ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn! Rống!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.