Trở lại Đài Bắc, việc đầu tiên Cung Dương Á Miên làm là một mạch tới Triệu Thế Vương giải quyết công việc, cô cũng khó có thể ngờ được công việc ở đây lại chồng đống lên chỉ sau vài ngày cô về Las Vegas.
Cung Dương Á Miên bắt đầu hoài nghi rằng Dương Nhậm Vũ- trợ lý của tổng giám đốc Triệu Thế Vương có thực sự làm cái gì hay không?
“Trợ lý Dương, công việc từ hôm tôi đi dường như không xoay chuyển gì thì phải.”- cô nghiêng đầu hỏi Dương Nhậm Vũ, thực sự cô cũng không muốn băn khoăn thắc mắc nhiều, nhưng Triệu Mạn Di không phải vẫn hay nói rằng Dương Nhậm Vũ là một trợ lý rất giỏi hay sao?
Dương Nhậm Vũ nghe Cung Dương Á Miên hỏi thì đột nhiên đứng dậy khỏi ghế.
“Cung Dương tổng, tôi biết điều này là rất khó với cô, nhưng cô biết không? Suốt từ hôm đó tôi vẫn phải kiên trì giữ liên lạc với Triệu tổng, cô ấy phải lo rất nhiều chuyện bên Mĩ, tôi cũng phải lo tìm thông tin, nên công việc của Triệu Thế Vương tôi khó lòng lo được. Đó cũng là lí do tại sao cô ấy muốn cô sang đây trợ giúp điều hành tập đoàn. Nếu không có cô, mọi việc hoàn toàn không thể thực hiện được.”
Anh nói một bài diễn văn dài, giọng cũng thật truyền cảm, như thể rất tận tâm với công việc của tập đoàn.
Cung Dương Á Miên nghe xong, cô đặt tay lên trái tim mình, mạnh mẽ thở ra, ánh mắt sáng lên.
“Vậy được, tôi nhất định sẽ hoàn thành công việc thật tốt.”
Vậy là thời gian không nhanh không chậm đưa đẩy, thoắt cái đã gần một tuần nữa trôi qua, sắp tới thời gian được giải phóng của Cung Dương Á Miên.
Suốt gần một tuần nay, Nam Cung Tư Nghị cũng bận tới nỗi không có thời gian làm gì, anh cũng có để ý đến thời gian, gần tới lúc Triệu Mạn Di từ Mĩ về Đài Bắc, nhất định chuyện anh nhờ cô sẽ xong.
Dương Nhậm Vũ ở phòng trợ lý của mình, thấy điện thoại có tin nhắn tới, lập tức xuống lấy xe tới đón Triệu Mạn Di, cũng quên không nói cho Cung Dương Á Miên biết trước.
Triệu Mạn Di gọi Dương Nhậm Vũ mang xe tới đón, hai người đến Triệu Thế Vương.
Tới nơi, Triệu Mạn Di lên phòng, theo như Dương Nhậm Vũ nói thì Cung Dương Á Miên đã ở lì trong phòng tổng giám đốc của cô hơn tuần nay, cũng chẳng đi đâu, thức ăn dự trữ trong tủ lạnh, bao giờ thích thêm cái gì thì nhờ Vũ Bảo Lĩnh đi mua thêm.
“Cung Dương Á Miên, cậu định cắm rễ mãi ở đây sao?”- Triệu Mạn Di dựa vào tường, nhìn Cung Dương Á Miên đang chăm chú nhìn màn hình laptop, tay bóc ra cái kẹo dâu hình con chuột.
Cung Dương Á Miên ngẩng đầu, như nhìn thấy ánh sáng thiên đường.
“Di, cuối cùng cậu cũng đã trở lại, thật không ngờ cậu nhỏ bé như vậy mà phải làm những công việc quá nặng nề như thế a…”- Cung Dương Á Miên đứng dậy, chân trần chạy tới chỗ Triệu Mạn Di.
Cô không ngờ tập đoàn gia đình tưởng chừng thường là những công việc đơn giản như Triệu Thế Vương lại có khối lượng công việc đồ sộ như thế này. Quả đúng là nó yêu cầu Triệu Mạn Di luôn luôn phải tỉnh táo, phải tính toán thật kĩ càng. Đó cũng làm nên tính cách và con người của Triệu Mạn Di.
Triệu Mạn Di ừ hứ chẳng nói gì, không hiểu Cung Dương Á Miên làm thế nào mà có thể sống sót trong hơn một tuần mà chẳng đi bất cứ đâu.
“Cậu không thấy nhàm chán sao?”- Triệu Mạn Di xem xét đống giấy tờ trên bàn. Ừm… quả là Cung Dương Á Miên làm việc tốt lắm, làm hơn một tuần đã là khối lượng của cả tháng sau.
Xem chừng Dương Nhậm Vũ cũng biết lợi dụng nhân tài đấy chứ.
Nhìn sang Dương Nhậm Vũ đang cười tủm tỉm, lại thấy Cung Dương Á Miên đang nhìn cô với ánh mắt đồng cảm, cô thế nào cũng không dám nói với Cung Dương Á Miên là cô ấy đã bị Dương Nhậm Vũ lừa một cách đau đớn.
Nhưng cô giúp Cung Dương Á Miên một hợp đồng phi trường A, cũng phải được phúc đáp chứ.
Xem ra tháng sau cô chỉ cần thư thả mà đi làm, nghỉ vài ngày cũng không làm Dương Nhậm Vũ hận chết cô được.
Mọi người cùng nhau nói chuyện một chút, Triệu Mạn Di kể cho Cung Dương Á Miên chuyện hợp tác giữa Cố thị và Lệ Kim, cô nghe xong, nét mặt không biểu lộ cảm xúc, trực tiếp cầm điện thoại gọi tới cho Bạch Phi Hằng.
Cung Dương Á Miên nói qua về vấn đề hợp tác, nói Lệ Kim hiện giờ đang vướng bận vốn với hai công ty tại Las Vegas, đây là thông tin mật, nhưng vẫn muốn nói cho Cố tổng để đề phòng, không nên chỉ vì muốn giết thời gian mà hợp tác có hại cho chính mình.
Triệu Mạn Di nâng ly rượu lên, uống một chút, mắt nhìn qua phía cửa sổ.
“Tôi hoàn toàn điều tra được mọi thứ, bây giờ chỉ cần chúng có bất cứ một động tĩnh nào, chính là giọt nước tràn ly. Hoàn toàn chúng phải chịu mọi trách nhiệm.”
“Kể cả nếu họ tiết lộ thân phận của cậu?”- Cung Dương Á Miên nhíu mày, quả thật chính cô cũng cảm thấy khó chịu như Triệu Mạn Di. Cô cũng là cùng hoàn cảnh với Triệu Mạn Di, cô hiểu chứ.
Việc lộ thân phận với giới báo chí là vô cùng rắc rối, tuy vậy, Cung Dương Á Miên cũng cảm thấy Triệu Mạn Di còn may mắn hơn cô nhiều.
“Đương nhiên, thế nào tôi cũng ứng phó được. Cậu yên tâm.”
Nhìn Triệu Mạn Di khẳng định, Cung Dương Á Miên cũng không nói thêm gì, chỉ là trong bụng có chút chột dạ, cô biết Triệu Mạn Di hút thuốc lá, tuy dạo gần đây gặp lại không thấy cô hút nữa, nhưng vẫn là “lỡ tay” quẳng đi đống thuốc lá trong tủ kéo.
Lạy Chúa, Triệu Mạn Di đang nhìn về phía tủ kéo, cô ấy sẽ không vì căng thẳng bực tức mà hút một điếu chứ?
Nhưng rất nhanh Triệu Mạn Di đã nhìn đi chỗ khác.
Cùng nói chuyện thêm một chút, Triệu Mạn Di cũng nói về lí do cô về sớm hơn dự định vài ngày.
Chính là vì cái anh chàng kia.
Hừm, cũng không tệ, về sớm là tốt, đoạn thời gian này Cung Dương Á Miên để ý thấy mình bị sút mất ba cân rưỡi rồi.
Hoàn thành mọi thứ xong trước bốn giờ, Dương Nhậm Vũ đưa Triệu Mạn Di về biệt thự của Cố Hạo Thần. Còn Cung Dương Á Miên, vẫn thủy chung ở lại phòng tổng giám đốc của cô như khách sạn năm sao.
Cung Dương Á Miên cũng không dại gì mà đi chỗ khác, đây là một nơi ẩn nấp tuyệt vời của cô.
Nam Cung Tư Nghị ngồi làm việc trong phòng, đột nhiên anh nhận được một tin nhắn.
Triệu Mạn Di đã trở về?
Vậy tức là Cung Dương Á Miên cũng đã không còn gì vướng bận.
Tốt lắm, thật tốt lắm. Anh nhất định sẽ bắt cô về.
“Thế nào rồi? Cậu hài lòng chứ?”- Nam Cung Tư Nghị nói qua điện thoại, giọng đắc ý, trên môi là nụ cười âm hiểm.
“Cũng được, vậy giờ cậu đã chuyển hợp tác cho tôi được chưa?”- giọng nữ lạnh lùng bên kia điện thoại không có lấy nửa điểm cười cợt.
“Còn phụ thuộc khi nào tôi chính thức có được thứ tôi muốn đã.”- Nam Cung Tư Nghị cười cười, chưa nắm chắc, anh sẽ chưa thực hiện.
Triệu Mạn Di cười khẩy.
“Tôi sẽ không phải người nói mà không giữ lời. Cứ chờ lấy.”
Cúp máy, Nam Cung Tư Nghị đứng dậy, tinh thần sảng khoái chuẩn bị đồ về Đài Bắc.
Về để làm gì ư? Bắt người.