Yêu Hơn Cả Bằng Trái Tim

Chương 1: Chương 1: Đại chiến gia tộc




Lời mở đầu

Xuyên suốt câu chuyện là cuộc rượt đuổi không ngừng nghỉ, người trốn không được, người tìm không ra.

Anh từng nhàn nhã nói: “Cứ chạy đi, đến đâu cũng là nhà.”

Cô lẩm bẩm: “Sao không nói là giường luôn đi, còn nhà cái nỗi gì?”

Anh nhàn nhã đáp lại: “Đã thích giường như vậy, chúng ta liền tổ chức đám cưới trên giường luôn đi…”

Cô không chịu thua kém: “Ta quyết trốn cho bằng được.”

Anh vẫn duy trì vẻ nhàn nhã, mắt vẫn nhìn tờ báo: “Cứ việc chạy đi, nhưng đừng nhanh quá kẻo đụng chạm đến thai nhi.”

Trói buộc cô như vậy. Có lẽ cũng không phải một ý tồi.

************************************************

Vào những năm gì gì đó của một thế kỉ nào đó thuộc hiện tại, nổi lên trận chiến giữa các gia tộc lớn, cơ hồ khiến giới báo chí điên tiết lên bởi các gia tộc cơ hồ không quan tâm đến nó lắm.

Không quan tâm cũng đúng, bởi căn bản trận chiến này do chính giới báo chí bày ra để bán cho được báo mà thôi.

Sau những hồi cãi vã khốc liệt đến nghiêng bút đổ mực, báo chí đưa ra thứ kết quả mà hầu như các gia tộc chẳng ai quan tâm.

Thắng vinh quang đã thuộc về hai gia tộc ngang tài ngang sức đặt tại Las Vegas. Đó là gia tộc Nam Cung và gia tộc Cung Dương.

Mà những kẻ để ý đến thứ tin tức này, cũng chỉ là những kẻ nhà giàu mới nổi. Còn sự thật thì đã luôn luôn rõ ràng, chẳng cần ai nói thêm gì hết.

Đứng đầu thế hệ cuối của gia tộc Nam Cung là nam doanh nhân trẻ tuổi, hào hoa Nam Cung Tư Nghị. Còn bên kia, đứng đầu là nam doanh nhân trẻ tuổi, hào hoa và thành đạt không kém Cung Dương Á Miên.

Báo chí vin vào đó mà tung hô đến ù tai mọi người. Mà hai người được bọn họ tung hô thì lại không hay biết, người biết thì thờ ơ về việc này.

Điều đáng buồn cho giới báo chí đó là nam nhân gia tộc Cung Dương còn đang mải mê nghỉ mát ở Hawaii. Còn nam nhân gia tộc Nam Cung lại đang mải mê chơi bài ở Macao.

“Cung Dương tiểu thư.”- Vũ Bảo Lĩnh khẽ gọi nữ nhân xinh đẹp mặc bikini đang nằm sấp phơi nắng trên bãi biển Hawaii đầy nắng. Mà anh ta lại nguyên một bộ tây trang Armani nóng nực nhìn phát ngốt.

“Chuyện gì?”- mắt nữ nhân xinh đẹp vẫn nhắm nghiền- Cung Dương Á Miên thều thào- “Có chuyện gì ra sau nói, anh đứng trước mặt che hết ánh nắng của tôi.”

Vũ Bảo Lĩnh lặng người nhìn cô trân trối.

“Tiểu thư, cô là đang ở bãi biển nha. Cũng không sợ thiếu nắng, mà ánh nắng lại chiếu từ sau lưng cô tới mà.”

Cung Dương Á Miên lại tiếp tục thều thào đến đáng thương.

“Vậy là có chuyện gì?”

“Báo đăng về gia tộc Cung Dương của chúng ta đó. Phu nhân muốn chúng ta quay về.”

“Chúng ta?”

“À…”- Vũ Bảo Lĩnh cứng họng- “Là Cung Dương của cô.”

“Tin xấu sao?”

“Không, tin tốt a…”

“Vậy kệ đi, báo chí chính là lắm điều cùng khó hiểu như nữ nhân a.”- Cung Dương Á Miên giọng ngày càng nhỏ.

“Nhưng chẳng phải nữ nhân cần được quan tâm và che chở sao?”- Vũ Bảo Lĩnh nói như điều bình thường.

Im lặng.

Trong vòng một phút.

“Anh có muốn cùng phơi nắng không?”- Cung Dương Á Miên đánh đòn cuối.

Vậy là chưa đầy năm phút sau, bên cạnh ghế của cô xuất hiện thêm một chiếc ghế dài màu be, trên đó là một người đàn ông đeo kính râm, đã thoát khỏi bộ tây trang nóng nực để cởi trần và mặc một chiếc quần màu cam in hình năm cây dừa “Made in Hawaii”.

Đến cũng đã đến, cầu cũng đã cầu, cầu không được, thì chính là ở lại hưởng thụ thôi.

“Tổng giám đốc, không phải đã ba tháng cậu ở đây rồi sao? Nên về rồi.”- Lam Vũ Bằng nói nhỏ bên tai nam nhân đang cầm những lá bài trên tay.

Nam Cung Tư Nghị vẫn điềm nhiên nhìn lá bài bên đối phương, rồi rất nhanh và chắc chắn hạ bài xuống.

“Ồ, quả nhiên lại thắng.”- Lam Vũ Bằng khá phấn khởi ngó vào, nãy giờ tổng giám đốc của anh cũng thắng kha khá rồi đấy.

Người đàn ông vẻ mặt băng lãnh mà chợt nở nụ cười nhẹ, xung quanh bao tuấn nam mỹ nữ trầm trồ. Anh quay lại một chút với trợ lý của mình.

“Nghe nói cậu chơi cũng không tồi. Muốn thử không? Thắng cậu ăn, thua tôi chịu.”

Vậy cũng chưa tới mười giây, Lam Vũ Bằng từ đằng sau đã thành đứng ngay bên cạnh Nam Cung Tư Nghị, trên tay đã cầm đầy những đồng tiền để đặt.

Hai vị lão nhân gia tộc Cung Dương uất hận chỉ tay lên trời thề sẽ sa thải tên trợ lý vô dụng kia.

Mà hai vị lão nhân gia tộc Nam Cung cũng nghiến răng nghiến lợi ken két. Phen này kẻ trợ lý kia sẽ một phát sang Nam Cực làm bạn với chim cánh cụt luôn.

Nhưng rốt cục thì cuối ngày hôm đó, sau những hồi thuyết phục của hai trợ lý, hai kẻ đại danh đỉnh đỉnh đã chấp nhận quay trở về đất mẹ thương yêu tiếp tục hoàn thành sứ mệnh của các lão nhân giao phó.

Cả hai gia tộc đều có đặc điểm đùn đẩy trách nhiệm hết cho một người, còn mình thì thảnh thơi ngồi một chỗ, làm mấy việc vặt sống qua ngày. Thà khổ sở còn hơn làm người đứng đầu.

Ở gia tộc Nam Cung, đó không phải điều khó, bởi căn bản người đó là nam nhân. Còn ở gia tộc Cung Dương thì khác, người đó lại là một nữ nhân. Chính vì vậy, họ đã thật quá đáng khi “biến” cô thành một nam nhân với tóc giả ngắn cùng veston nam và giầy da. Vì nếu là nữ nhân, bàn chuyện hợp tác thật bất tiện.

“Da tôi còn chưa có đủ rám nắng. Tôi không muốn về. Không muốn một chút nào.”- Cung Dương Á Miên hậm hực- “Đùa sao chứ? Cái gia tộc này sao toàn người ác vậy? Mà ác vậy cũng không lên mà làm kẻ độc tài đi.”

Cô đối với gia tộc hòa bình thái quá của mình thì thấy vô cùng bực bội. Đẩy hết mọi công việc cho cô trong khi cả nam lẫn nữ đều có, thậm chí là rất nhiều. Nhưng thật sự họ chẳng có chút chí tiến thủ. Đại đa số rải rác ở mấy phòng hành chính, nhân sự. Làm mấy công việc vặt vãnh. Thậm chí bưng bê trà, hoặc tệ hơn là chỉ đi ngó quanh xem nơi nào có rác rồi nhặt bỏ vào thùng. Có kẻ tệ nhất thì đi hết phòng nọ đến phòng kia tán tỉnh linh tinh.

Đùa sao? Có vài kẻ bị cô hành tả tơi, mới chịu lết lên cái chức giám đốc, mà một tuần bảy ngày thì nghỉ đến ba ngày, rốt cục xin xuống làm trưởng phòng.

Đời cô thực khổ, gia tộc lớn, lại chỉ chứa mấy kẻ thích nhàn rỗi, thích an phận, cũng may, họ cũng không phải dạng đục nước béo cò, thích lợi dụng chung để kiếm riêng, nên cô cảm thấy mình còn may chán.

Vũ Bảo Lĩnh biết những lúc cô đang than thở thì không nên nói thêm gì, cô sẽ nhất thời xúc động mà ở lại Hawaii đu dừa.

“Công việc thật nặng nhọc.”- Nam Cung Tư Nghị xoa trán, ba tháng không đụng đến là y rằng chồng chất lên. Nhưng trợ lý vì sợ hãi chuyện bị bắt đến Nam Cực làm bạn với chim cánh cụt, nên anh đã thương tình mà cân nhắc. Ở Ma Cao thực sự tốt lắm. Tối ngày bài bạc, mà qua vụ vừa rồi, anh cũng mang về được một khoản kha khá, còn giờ về nhà, anh sẽ phải lo kinh doanh và làm chủ cả một tập đoàn gia tộc toàn những kẻ lười như hủi.

Nghe tin gia tộc mình được tung hô, anh bất mãn muốn nhảy từ trên phi cơ xuống, nhưng phi cơ đã hạ cánh được một lúc, anh có cắm đầu phi xuống thì chết cũng là điều không thể a...

“Thật tình thà tôi ở lại Hawaii đu dừa còn hơn quay trở về làm việc. Mau cho máy bay quay đầu.”- Cung Dương Á Miên đang bình thường bỗng nhăn nhó mặt mày vùng dậy.

“Kìa tiểu thư, nếu cô quay lại, tôi sẽ sớm bị hai lão gia và lão phu nhân bóp cổ chết a…”- Vũ Bảo Lĩnh gần như chắp tay xuống van xin cô, làm cô xùy một tiếng. Hai bé Tina và Cross trong túi bị cô làm cho mở mắt.

Cung Dương Á Miên bực bội bước ra, qua kính râm nhìn vào cánh tay trắng bóc của mình mà bất mãn- “Đã hơn hai tháng, sao còn không đen đi?”. Ai đời “nam nhân” đi đàm phán với đối tác thì bị ăn luôn một câu.

“Cung Dương tổng giám đốc có làn da còn trắng đẹp hơn cả nữ nhân a…”- làm cô tức nghẹn cổ mà vẫn phải cố gượng cười. Cô chính là nữ nhân được không?

Vũ Bảo Lĩnh thầm nghĩ, tổng giám đốc tiểu thư, người ta muốn trắng không được, cô lại muốn đen, da cô thì khó bắt nắng, muốn đen là chuyện không dễ dàng gì.

Thế nhưng vào cái ngày mà hai con người đại danh đỉnh đỉnh trở về này, trong khi trong đầu họ đầy ý niệm bất mãn, thì họ cũng không thể ngờ được điều gì sẽ ở phía trước khi họ bước từ trên phi cơ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.