Yêu Hơn Cả Bằng Trái Tim

Chương 2: Chương 2: Người yêu của Cung Dương tổng




Cung Dương Á Miên sải bước từ trên phi cơ riêng xuống, cô làm bao người ngắm nghía đến vẹo cả cổ, một thân xinh đẹp, quyến rũ, tóc nâu đỏ xoăn dài, mắt đeo kính râm, môi bóng hồng, đội chiếc mũ nồi nhỏ màu đen. Trên người là chiếc váy đen bó sát chưa tới gối. Găng tay đen dài từ khuỷu tay xuống, lộ ra phần cánh tay phía trên trắng nõn.

Cô khoác chiếc túi dáng trống màu đen, chính là bên trong thò ra hai cái đầu nhỏ của một con chó phốc trắng và một con mèo trắng.

Nhìn cô thật giống một tiểu thư quý tộc của Las Vegas.

“Chà, quả là một nữ nhân giàu có a…”

Đón cô là một chiếc Limo đen bóng, rời khỏi phi trường rộng lớn dọa người.

Trước khi đi, cô còn thoáng thấy đồi diện phi cơ của mình một ai đó, hình như đang quan sát cô thì phải.

“Tổng giám đốc, cậu định nhìn tới bao giờ?”- Lam Vũ Bằng ẩn ẩn cánh tay Nam Cung Tư Nghị, cứ thất thần nhìn theo bóng dáng cô gái kia- “Nhà chúng ta cũng có phi cơ riêng mà tổng giám đốc.”

“Không phải chuyện đó.”- Nam Cung Tư Nghị hoàn hồn. Anh nhìn về chiếc phi cơ kia- “Đó chẳng phải phi cơ riêng của Cung Dương đại thiếu gia- tổng giám đốc Thiên Kì hay sao?”

“Ý cậu là… người vừa rồi là bạn gái của Cung Dương tổng sao?”- Lam Vũ Bằng nuốt nước bọt cái ực, tin này mà đồn ra ngoài, không hiểu giới báo chí còn tung ra những tin đồn thất thiệt gì nữa?

“Cũng không chắc, tôi chưa thấy ai nói gì về bạn gái cậu ta cả. Hơn nữa cho dù là bạn gái cũng không đến mức cậu ta phải để cho trợ lý của mình và phi cơ riêng với xe riêng đưa đón.”

“Cũng phải.”- Lam Vũ Bằng nheo mắt- “Xem ra vị Cung Dương đại thiếu gia đó rất coi trọng nữ nhân này.”

Nam Cung Tư Nghị thâm tàng bất lộ xuống khỏi cầu thang phi cơ, bước đến chiếc xe riêng rời khỏi phi trường.

Nữ nhân đó, kì thực không là bạn gái của Cung Dương tổng có vẻ tốt.

“Ba tháng, là ba tháng đó, cô có còn khao khát gì cái nhà này nữa không?”- trưởng lão nhân gầm rống.

“Con cái bất hiếu.”- lão nhân phụ chèn thêm.

“Không lo chính sự.”- ai oán uống ngụm trà lớn.

“Chỉ biết la cà nơi nơi.”- lão bá than thở.

“…”- ồn ào xôn xao.

“Đủ rồi.”- Cung Dương Á Miên mắt đầy tia máu kêu lên. Sao số cô khổ vậy? Cô bị áp bức bóc lột sức lao động suốt ba năm trời, giờ chỉ nghỉ xả hơi có ba tháng mà thôi, họ làm loạn như vậy có phải hơi quá không?

“Con chịu nãy giờ đủ rồi, nếu còn nói nữa, con lập tức quay lại Hawaii kết hôn với núi lửa, được chưa?”

“Đủ…”- toàn bộ gia tộc nghe lời đanh thép như vậy không khỏi hoảng hồn. Đùa sao? Cô mà không vì gia tộc mà chiến đấu thì cơ nghiệp này đổ cho ai chứ?

Mọi người chậm rãi đưa mắt nhìn nhau, rồi dần dần lủi ra bên ngoài. Tránh kinh động nữ nhân đang tức giận.

Mà chờ đã, họ mới chính là đang tức giận cô, cớ gì thành ngược lại?

Lão cha của cô trộm ngó qua cửa sổ, nhìn vẻ mặt kia của cô là đang tức giận thật rồi.

“Mình à, làm sao bây giờ?”- lão phu nhân lay lay chồng, đằng sau mọi người hối thúc, nếu cô tức giận thật, bọn họ sẽ chịu khổ.

“Từ từ… kệ nó đi, tốt nhất lúc này đừng dây vào. Bằng không, hậu quả khó lường.”

Thế là mọi người êm đẹp chuồn đi nơi khác. ở lại nơi này sẽ làm họ lo đến điên.

Nam Cung Tư Nghị vừa nhìn thấy biệt thự to lớn và dàn xe trong sân thì không muốn quay vào nữa.

“Mau đi.”- anh hối thúc Lam Vũ Bằng, anh biết ngay mà. Ba tháng về thế nào cũng có chuyện xảy ra. Chắc giờ mọi người đang họp gia tộc bên trong, giờ nếu anh thò mặt vào, đảm bảo không có giây phút yên lành cho tới tận mấy tháng sau.

“Đại thiếu, cậu đã về.”- vú Lâm cười tươi vui vẻ, chính là muốn báo cho mọi người biết, đại thiếu gia cả gia tộc mong chờ đã trở về.

Nam Cung Tư Nghị thở dài trong lòng. Được rồi, chỉ còn một cách duy nhất: Đối đầu.

Vào sảnh, trong khi mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh, anh vẫn một bộ dạng thờ ơ.

Vì quá im lặng, đến mức ai ai đều khó chịu thì lão nhân trưởng gia tộc cũng bắt đầu đứng dậy.

“Sao không đi luôn đi? Ba tháng trời nhà ngươi không để ý chuyện gia tộc, bỏ chúng ta ở nhà lo biết bao nhiêu chuyện.”

Giơ chiếc gậy chống lên trời như nữ thần tự do, lão nhân gầm lên những tiếng khiến người ta phải nể phục.

Nam Cung Tư Nghị hờ hững ngồi xuống ghế, xung quanh nhìn mọi người quẫn bách không biết phải làm sao, anh bỗng có cảm giác buồn cười.

Để xem các người sẽ làm gì a…

“Ham mê nữ sắc bên ngoài.”- lão thúc nhìn thẳng vào anh.

Anh đáp: “Vợ thúc cũng thật đẹp.”

Lão thúc nghẹn giọng trân trối, khi xưa cũng chính là thích vẻ đẹp của bà mà lấy thôi.

“Không lo chuyện quốc sự.”- một người nói thêm.

“Đây lại không phải triều chính.”- anh nhấp một chút trà.

“Mải mê cờ bạc.”- nữ nhân chen vào.

“Khi trước không phải mạt chược là thứ chị mê hay sao?”- Nam Cung Tư Nghị thờ ơ. Vẫn chưa phải câu anh muốn nghe.

“Đồ bụng đen.”- người Ất nói thêm.

“Một bụng ý xấu.”- người Giáp chèn vào.

“Ta lại chưa hề hại ai.”- Nam Cung Tư Nghị tiếp tục uống trà.

“Phải lo lập gia đình chứ.”- thúc thúc độc thân lên tiếng.

Đây chính là điều anh cần nghe.

“Được.”- anh ngoan ngoãn vâng lời.

Trong khi mọi người ai nấy gật đầu vì đại thiếu gia đã nghe lời thì Nam Cung Tư Nghị phất tay, Lam Vũ Bằng nhanh chóng đi tới.

Trong khi mọi người còn chẳng hiểu chuyện gì thì Nam Cung Tư Nghị lấy trên tay trợ lý một xấp tài liệu.

“Ta đã giao phó tất cả công việc cho mọi người. Năm năm ta đã chịu đủ, giờ mời các người lập tức nhận việc, rồi ai về nhà nấy, tự làm việc của mình. Còn ta…”- anh nở nụ cười nham hiểm- “Đi kiếm mỹ nữ lập gia đình.”

Nói đoạn anh đứng dậy, đi lên phòng. Để lại mọi người đang nhìn ngó lẫn nhau.

Ai biết chuyện gì xảy ra không?

Họ chính là bị gài. Phải không?

“Đồ phúc hắc” (Bụng đen: Người có tâm địa xấu)

Mọi người ai oán nhìn nhau. Họ đúng là ngốc nghếch mới mắc bẫy của người này.

Lên phòng, Nam Cung Tư Nghị lập tức xem tin tức về Cung Dương Á Miên.

Theo tuyển tập thông tin các doanh nhân thì Cung Dương Á Miên được coi là nam nhân trẻ tuổi nhất, hiện mới hai mươi hai tuổi. Tiếp nhận tập đoàn Thiên Kì từ khi mới mười chín tuổi.

Tài giỏi trong kinh doanh, bất cứ dự án nào một khi nhắm thì nhất định sẽ thắng, một trong số những dự án đó là dự án xây dựng tòa tháp kinh tế ở New York, trúng 35% gói thầu.

Gật gật đầu, đối thủ đáng gờm đây. Anh nhìn qua một số tấm ảnh của vị Cung Dương Tổng giám đốc này, cảm giác chỉ có đúng một từ để diễn tả.

“Thực đồng bóng.”

Liệu có phải là nam nhi không? Tuy rằng gương mặt tuấn tú, nụ cười cũng thật đẹp, nhưng có nhất thiết phải nhiều nét giống phụ nữ như vậy không?

Da trắng, mũi nhỏ, miệng nhỏ hồng phấn. Nếu chạm vào… khoan đã... anh đang nghĩ cái quái gì thế này?

Hoàn hồn, Nam Cung Tư Nghị mở ngăn kéo ném hết tài liệu về Cung Dương Á Miên vào trong đó, thầm nguyền rủa cái suy nghĩ của mình vài câu rồi vào nhà tắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.