Yêu Hơn Cả Bằng Trái Tim

Chương 3: Chương 3: Bữa tiệc gia tộc Đường Hoa




“Sao con phải đi?”- Cung Dương Á Miên đang gặm bánh bất mãn nhảy lên.

“Vì con là Cũng Dương tổng giám đốc a…”- Cung Dương phu nhân mở tủ lấy ra bộ tuxedo đen, cùng sơ mi trắng và giầy da. Túm lấy bộ tóc giả trên bàn, bà vội vã giục.

“Mau lên mau lên a…”

Cung Dương Á Miên mặt nhăn đến không thể nhăn hơn lấy túi đồ thật chậm mang vào phòng thay đồ. Với tay lên cầm lấy áo nịt ngực- kẻ thù lớn nhất cuộc đời cô.

Cô nén thở buộc mình trong tình trạng ngực không nở đến độ tưởng tượng chỉ cần thở ra, chiếc áo có thể bị xé toạc.

Cả gia đình bốn người gồm ông bà nội và cha mẹ cô đang ngồi trên sofa nói chuyện vui vẻ, một thân “nam nhân” đi từ cầu thang xuống khiến họ muốn rớt tròng mắt.

“Oa… đẹp trai quá a Miên Miên.”- mẹ cô cười vui vẻ.

“Đừng gọi con bằng cái tên đó.”- thực sự khó nghe muốn chết, cô đang là nam nhân nha.

Ba người còn lại thì thầm nhủ cho Cung Dương Á Miên giả trai là vô cùng chính xác.

Cung Dương Á Miên bị bức đến xém ngạt thở, cũng suýt nữa thì theo thói quen lồng giầy cao gót. Thật may cô để ý lại.

Bao nhiêu gia nhân trong nhà đều tròn mắt ngắm nhìn tiểu thư. Thật sự nếu tiểu thư thật sự là con trai, bọn họ cũng được thơm lây nha…

Cô chán không muốn nói thêm gì, chỉ khoát tay gọi Vũ Bảo Lĩnh đi ngay. Càng kéo dài thời gian ở đây, cô sẽ nổi cả da gà trên mặt mất.

Chiếc Maybach lăn bánh tới biệt thự Đường gia, xuống xe, Cung Dương Á Miên làm tất cả nữ nhân phát cuồng lên vì nụ cười nhẹ nhàng mà lạnh lùng bên khóe môi. Sải bước vào bên trong, Vũ Bảo Lĩnh thầm nghĩ chẳng lẽ tổng giám đốc đã quên ngài là một nữ nhân?

Nói chuyện với Đường tổng một lúc làm cô lạnh hết cả sống lưng, người này dường như muốn con gái của mình tiếp cận cô vậy.

“Cung Dương tổng, Đường Yến Nhi thực sự đáng yêu, lại hay ngại ngùng…”

“Cung Dương tổng, con bé nó rất thần tượng cậu.”

“Cung Dương tổng, lần trước tôi hỏi nó hình mẫu người chồng lý tưởng, nó chẳng suy nghĩ mà nói ra tên cậu.”

“Cung Dương tổng…”

Cô gái kia diện mạo xinh đẹp, cô nếu có thích nữ nhân cũng chỉ chọn Triệu Mạn Di bạn cô nha. Không đúng, cô chính là yêu thích nam nhân có được không? Cô là nữ nhân chân chính mà…

Tất cả rốt cục cũng chỉ tại cái gia tộc độc ác này mà cô bị biến tính trong mắt người khác. Nữ thì tất nhiên mọi người nói không phải, nhưng là nam cũng chẳng ai tin, bởi cô có quá nhiều nét giống nữ nhân.

Chung quy, cô bị liệt vào dạng nửa nam nửa nữ.

Nhưng tại sao vẫn có quá nhiều nữ nhân bám cô vậy? Cô đâu có ra dáng soái ca như trong tưởng tượng của họ?

Đang mải mê suy nghĩ, chợt đằng sau một trận ồn ào.

Một người đàn ông tây trang đen xuất hiện, trên môi là nụ cười như có như không, hướng cô đi tới. Nhìn anh ta cũng đẹp trai vô cùng.

Đó mới chính xác là một soái ca a…

Những cô gái xung quanh dán mắt vào nam nhân ấy, miệng há ra đến nỗi tưởng chừng có thể nhét vào cả một quả trứng đà điểu.

Anh chợt mở lời trước.

“Cũng Dương tổng, không ngờ lại gặp cậu ở đây, cậu chính là đại long thấy đầu không thấy đuôi đấy.”

Thực ra mà nói chính là như vậy, cô chỉ xuất hiện trên các bàn đàm phán, các vụ ngoại giao, những yến tiệc thường là Vũ Bảo Lĩnh đi thay. Chỉ có những yến tiệc lớn của các gai tộc cô mới lộ diện.

Những lần gặp Nam Cung Tư Nghị, cô nhớ ra hai người chỉ gật đầu chào nhau, chứ cũng chưa nói chuyện bao giờ, đây là lần đầu tiên hai người chính thức nói chuyện.

“Nam Cung tổng, không dám. Tôi bất quá chỉ là làm cho tròn trách nhiệm với gia tộc mình thôi.”

Cô nâng lên ly rượu, cũng hướng Đường tổng mời, ba người đang cùng nhau uống rượu, Đường Yến Nhi từ phía sau đi tới.

Lúc mà Cung Dương Á Miên tưởng chừng cô ta sẽ hướng Nam Cung Tư Nghị mà chào hỏi, thì cô ta lại ra đứng cạnh cô.

“Cung Dương tổng giám đốc, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau.”- cô ta thậm chí còn hơi ngả người về phía cô, bộ ngực kia còn chạm cả vào cánh tay cô nữa.

Thật… đáng sợ…

Cung Dương Á Miên cười gượng, giọng ngập ngừng.

“Đường tiểu thư, thật ngại quá, thời gian vừa rồi tôi cũng rất bận.”- rồi cô hơi gỡ tay mình khỏi móng vuốt kia mà quay sang bắt chuyện cùng Nam Cung Tư Nghị.

Nam Cung Tư Nghị cũng rất bất ngờ vì thứ kết quả kia. Anh tuy không nhận mình là người được nhất trên Thế Giới, nhưng chí ít so với Cung Dương Á Miên thì anh vẫn ra dáng đàn ông hơn chứ?

Đường Yến Nhi cũng không hề bỏ cuộc, lại thấy cha nhìn mình ra kí hiệu, vội kéo cánh tay Cung Dương Á Miên.

“Cung Dương tổng, lát nữa có thể cùng em nhảy một bài không?”

Cung Dương Á Miên ấp úng.

“Tôi… thật ra…”

Nam Cung Tư Nghị nói chen vào.

“Cung Dương tổng, cậu có bạn gái rồi cũng không ra mắt báo giới sao?”

Cung Dương Á Miên trợn mắt há mồm.

“Bạn gái?”

Vũ Bảo Lĩnh đằng sau cười khục một tiếng. Bạn gái nào ở đây chứ?

Đường Yến Nhi thấy thế, tưởng nói mình là bạn gái của Cung Dương Á Miên thì mỉm cười.

“Nam Cung tổng, chúng tôi vẫn chưa chính thức mà.”

“Không.”- Nam Cung Tư Nghị mỉm cười nhìn Cung Dương Á Miên vẫn đang không hiểu chuyện gì- “Cô gái khác, không phải cô.”

Đường tổng cùng Đường Yến Nhi cùng trợn mắt ngạc nhiên. Thông tin này cũng thật mới đi.

Cung Dương Á Miên mới là người ngạc nhiên nhất, cô có bạn gái từ bao giờ chính mình còn không biết, sao đến lượt người này nói cho cô.

“Nam Cung tổng, tôi có thể nói chuyện riêng với anh một lát không?”

Cung Dương Á Miên kéo cánh tay Nam Cung Tư Nghị đi về phía vườn hoa đằng sau. Để lại Vũ Bảo Lĩnh cùng hai cha con Đường gia.

“Nam Cung tổng giám đốc, anh khi nào nghe thấy tôi có bạn gái?”- cô nheo mắt nhìn anh, lúc này trong đây cũng chỉ có họ mà thôi.

Nam Cung Tư Nghị nhún vai.

“Tôi là nhìn thấy tận mắt, sao có thể lầm?”

“Tôi không có bạn gái, tôi không có yêu nữ nhân.”- Cung Dương Á Miên gân giọng lên giải thích.

Nam Cung Tư Nghị tròn mắt. Làm cô thấy rõ hơn cặp mắt xanh đẹp đẽ của anh.

“Không yêu nữ nhân?”

Cung Dương Á Miên bỗng nhận ra mình bị hớ, cô vội sửa.

“Ý tôi là… hiện tại tôi không có yêu nữ nhân.”

“Vậy tức là hiện tại cậu yêu nam nhân sao?”- Nam Cung Tư Nghị khoanh tay trước ngực.

“Đúng… à không. Ý tôi là…”- Cung Dương Á Miên cảm thấy càng giải thích thì cảm thấy mình càng trở nên ngu ngốc.

Cô cố gắng bình tĩnh hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

“Nam Cung tổng, cho hỏi, chính xác anh thấy bạn gái tôi lúc nào?”

Nam Cung Tư Nghị bật cười, anh lại nhớ về nữ nhân đó.

“Chính xác là cách đây một tuần, trên phi trường, trợ lý của cậu đi đón cô ấy bằng phi cơ riêng cùng xe riêng.

Cung Dương Á Miên nghĩ một lúc, mới gật đầu như hiểu rồi.

“A… ra vậy…”- cô cười cười- “Nam Cung tổng thật tinh mắt. Đúng vậy, cô ấy là bạn gái tôi.”

Cô cười rộ lên, trong mắt Nam Cung Tư Nghị thế nào cũng thấy hài hòa, bờ môi nhỏ nhắn kia, khuôn mặt này cũng thật đáng yêu. Thứ da mặt nam nhân so với nữ nhân còn đẹp hơn sao?

Anh nhìn chằm chằm khiến cô mất tự nhiên, theo thói quen vén tóc ra sau tai.

Chợt nhớ, cô bây giờ đang đeo tóc giả.

Thật… cô điên rồi.

Nam Cung Tư Nghị vì một động tác này của cô mà cảm thấy khó hiểu, nhưng anh cũng không hỏi thêm, chỉ mím môi gật gật đầu.

Vậy hi vọng một ngày nào đó được đến tiệc mừng của hai người.

Trong lòng có chút tiếc nuối nữ nhân kia, nhưng anh lại cảm thấy, Cung Dương Á Miên có phải hơi nữ tính quá không?

Hai người cũng không chần chừ nhiều ở trong này, cũng đi ra bên ngoài. Mà khi đi ra, hai người lại trở thành trung tâm cho mọi người nhìn ngắm.

Hai nam nhân tuấn mỹ lại cùng nhau vào vườn hoa tối đen làm gì? Bàn chuyện hợp tác sao? Không đúng nha… trợ lý hai người còn bị bỏ bên ngoài kìa.

Vậy… chính là JQ* sao? (JQ*: gian tình )

Dù sao không khí còn lại của buổi tiệc cũng khá suôn sẻ, ngoại trừ có một cặp nam nữ nào đó náo loạn. Nói cái gì mà “Sao không quay lại nhìn em” với cả “Học trưởng, đứng lại.”

Ngoài ra, mọi thứ cũng thật suôn sẻ, nhưng có hai người nào đó, trong đầu bỗng xuất hiện ánh mắt cùng nụ cười của đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.