“Này này, tôi có nói qua sẽ gặp anh ta sao?”- Cung Dương Á Miên đang bận xử lý tài liệu, Vũ Bảo Lĩnh lại ngó vào nói Nam Cung tổng muốn gặp. Làm cô ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Tối hôm trước không phải bọn họ bị người ta tò mò đến điên rồi sao? Giờ anh ta lại tới đây, cô thực muốn chết nha.
“Tổng giám đốc, Nam Cung tổng đang đợi cô ở phòng tiếp khách.”
“Là bàn về hợp tác hay gì vậy?”- Cung Dương Á Miên thầm nguyện cầu là bàn về công việc đi, chứ nếu nói mấy chuyện linh tinh về giới tính của cô, chắc cô bị bức điên mất.
Vũ Bảo Lĩnh ngó ra ngoài, rồi lại ngó vào.
“Tôi cũng không rõ, chỉ biết cậu ấy nói có việc cần gặp cô thôi.”
“Ai…”- Cung Dương Á Miên thở dài, nặng nề đứng dậy ra ngoài phòng tiếp khách.
Nam Cung Tư Nghị vừa uống cà phê vừa thưởng thức phong cảnh phía ngoài, nhớ lại bữa tiệc tại Đường gia mấy hôm trước.
Tại sao cứ nhớ tới buổi tối đó là anh lại nhớ tới nụ cười của người đó chứ? Cùng là nam nhân với nhau mà như vậy có phải rất biến thái không?
Cung Dương Á Miên nhìn qua cửa kính, người nam nhân mà ám ảnh cô bởi đôi mắt kia rồi, sao cô lại thấy rằng mình không nên mở ra cánh cửa này nhỉ?
Nhưng cánh tay cô vẫn vô thức đẩy vào.
“Nam Cung tổng.”
Cô đi về phía anh, hai người bắt tay nhau rồi ngồi xuống. Thế nhưng…
“Nam Cung tổng, cái đó là tay tôi.”- Cung Dương Á Miên thấy anh cứ nắm mãi tay mình thì đánh tiếng, hai người đã ngồi xuống rồi nha.
Nam Cung Tư Nghị nhìn mãi bàn tay cô, anh không ngờ một nam nhân cũng có thể có làn da đẹp và mịn màng như vậy.
Khoan đã…
Nam Cung Tư Nghị nhíu mày.
“Cung Dương tổng, cậu sơn móng tay sao?”
Cung Dương Á Miên hoảng hốt rụt tay lại.
“Nam Cung tổng, cái này là do cô bạn gái của tôi nghịch trong lúc tôi ngủ thôi.”- chợt nhớ mấy hôm trước cô có nghịch lọ sơn của cô em họ, lại là màu bóng nên không để ý. Giờ thì xong rồi.
Nam Cung Tư Nghị trong bụng thật rối, cái cậu Cung Dương Á Miên này cũng thật đồng bóng đi. Nam nhi mà lại đi làm ra như vậy sao?
Nam Cung Tư Nghị đằng hắng một tiếng, đem toàn bộ khó hiểu cùng dị nghị nuốt vào trong bụng. Dù sao thời nay cũng có nhiều thể loại, bình thường có, đồng tính luyến ái có, song tính cũng có luôn. Đây cũng không phải chuyện quá bất ngờ.
Cung Dương Á Miên thấy Nam Cung Tư Nghị giữ vẻ mặt bình tĩnh cũng cảm thấy đáng sợ. Rốt cục cô trong đầu anh bị biến ra dạng giới tính gì rồi?
“Vậy, Nam Cung tổng, anh tới đây có chuyện gì không?”- Cung Dương Á Miên lấy hết dũng cảm hỏi ra, nếu anh nói tới đây để soi mói bàn tay của cô, nhất định cô sẽ ẩn anh từ trên tầng cao nhất này xuống.
Nam Cung Tư Nghị giờ mới cảm thấy tự tin hơn trong quyết định của mình, anh nhìn cô nghiêm túc.
“Tôi muốn theo đuổi bạn gái cậu.”
“Phụt”- Cung Dương Á Miên đang uống nước thì phun ra. Cái gì đang diễn ra vậy?
“Tôi biết, cô ấy bất quá chỉ là vật để cậu che đậy cho mình, nhưng tại sao cậu không nghĩ cho cô ấy một chút chứ? Giữ cô ấy như vậy liệu có tốt cho cô ấy không?”
Cung Dương Á Miên mặt vặn vẹo nhìn Nam Cung Tư Nghị, anh là đang nói cái quái gì vậy? Che đậy cái gì chứ?
Mà hơn nữa… anh muốn theo đuổi “bạn gái” cô? Người đó là cô mà.
“Nam Cung Tư Nghị, anh có phải hay không điên rồi?”- Cung Dương Á Miên giọng có chút run.
Nam Cung Tư Nghị nhún vai.
“Tôi đã quyết rồi, nên chúng ta cứ chờ xem.”- Nam Cung Tư Nghị nói xong rồi đứng dậy, mắt xanh biếc nhìn cô- “Cậu không thể trói buộc một người phụ nữ ở bên cậu mãi được.”
Anh quay người đi ra ngoài, anh đã suy nghĩ kĩ, cô gái kia cớ gì phải chịu đựng ở bên người như Cung Dương Á Miên?
Thế nhưng… anh tại sao lại có cảm giác kì quái, chính là… anh cũng có hay nghĩ tới Cung Dương Á Miên trong thời gian gần đây, thậm chí là nhiều hơn cái nữ nhân mới thoáng gặp trên phi trường kia.
Trời, anh đúng là điên rồi.
Nam Cung Tư Nghị rời khỏi, Cung Dương Á Miên vẫn chưa hoàn hồn, cô từ khi nào bị người ta tranh giành, mà lại là tranh giành cô với chính cô. Ôi rối quá, cô muốn điên lên rồi.
Vũ Bảo Lĩnh thấy sếp lâu không ra khỏi phòng tiếp khách, mà “khách” đã về từ đời nào thì ngó mặt vào.
“Tổng giám đốc, cô có chuyện gì mà trong đó suốt vậy?”
Mặt Cung Dương Á Miên đờ đẫn, thấy Vũ Bảo Lĩnh thì ú ớ hỏi một câu.
“Trợ lý Vũ, anh thấy lúc tôi là nữ nhân có xinh đẹp không?”
Chưa đầy mười giây sau, Vũ Bảo Lĩnh đã biến đi mất tăm khỏi cánh cửa, còn lưu lại tiếng gió do anh chạy quá nhanh.
Tổng giám đốc đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy, nếu ở lại, khẳng định anh sẽ chết rất khó coi.
“Vũ Bảo Lĩnh, anh được lắm, dám trốn tôi hả?”- Cung Dương Á Miên nằm phục xuống ghế sofa, cô thật oải quá, cái vụ này nếu còn tiếp tục cô sẽ sớm chết mất.
Phải rồi, chi bằng giải quyết một lần dứt điểm luôn.
Nam Cung Tư Nghị, cứ chờ xem, tôi sẽ cho anh thấy thế nào là không nên dây dưa với Cung Dương tổng giám đốc Thiên Kì này.
Cô đứng dậy, hít thở vài cái lấy lại tinh thần, trở về phòng tổng giám đốc sắp xếp đồ đạc về nhà. Đi đêm lắm có ngày gặp ma, cô nên diệt trừ ngay từ trong trứng nước.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô quả là thông minh mà, còn tên trợ lý kia… được lắm, cô sẽ cho anh ta hứng đủ.