“Đó, toàn bộ sự việc đấy.”- người đàn ông mặt mang theo tia thống khổ mà nói với cậu con trai tướng nhìn khá giống con gái bên cạnh, như thể vô cùng khổ tâm- “Cậu biết không, tôi chưa từng thích một ai trước đó. Mà bây giờ…”
Anh gục mặt vào hai bàn tay, thở dài não nề.
Không sai, cái cậu trai có vẻ mặt cùng thân hình “khá giống con gái” kia chính là Cung Dương Á Miên.
Cô không ngờ vừa tan sở, xuống đại sảnh thì Nam Cung Tư Nghị đã đợi sẵn ở đó, nói muốn cô cũng đi uống rượu với anh.
Mà cô thì, vốn rượu là chỉ có thể nhấp môi, chỉ cần ba chén, cô có thể say quên trời đất rồi.
Nhưng cô vẫn phải đồng ý, vì nhìn ánh mắt của anh, cũng chất chứa thật nhiều tâm sự đi.
“Haiz… tôi không ngờ cô ấy thật sự lại là con người như vậy, thôi, cố lên.”- cô vỗ lưng anh- “Sẽ có người con gái khác tốt với anh hơn thôi.”
Cô không ngờ Nam Cung Tư Nghị lại thích cô gái kia như vậy, mà cô gái kia lại là cô lúc bình thường mới khổ chứ.
“Tôi cũng không biết nữa.”- Nam Cung Tư Nghị uống một ngụm rượu- “Hợp tác thì bị hủy, công việc thì gặp xáo trộn, đến tình cảm cũng bị như vậy. Tôi thật sự không biết làm sao.”- Nam Cung Tư Nghị thở dài lần nữa, chán nản xoa xoa hai bên thái dương, mệt mỏi mà nói.
Cung Dương Á Miên cũng không ngờ anh lại khổ tâm đến thế, anh nhìn bên ngoài cứng rắn nhưng ai biết bên trong anh khổ tâm như vậy chứ?
“Thôi, anh có buồn nữa cũng không giải quyết được gì mà.”- cô hạ giọng an ủi.
Nam Cung Tư Nghị rót ra đầy hai ly.
“Nào mau cùng tôi uống, hôm nay tôi quyết phải cùng cậu uống đến say thì thôi.”
Cung Dương Á Miên thầm kêu khổ trong lòng. Cô đâu có uống được rượu cơ chứ?
Thế nhưng, nhìn ánh mắt mong chờ của Nam Cung Tư Nghị thì cô không thể đừng được.
Hai người tổng cộng cũng hết đến gần ba chai whisky lớn, Nam Cung Tư Nghị tuy lấy rượu ra nhưng cũng chỉ uống vài chén, còn lại đều được Cung Dương Á Miên xử lý hết với lí do uất ức gia đình bất công.
“Cung Dương Á Miên, cậu say rồi, uống hơi nhiều rồi đấy.”- Nam Cung Tư Nghị cúi xuống nhìn kĩ mặt cô, đã say không biết trời đất gì rồi.
“Tôi chưa… hức… có say… là anh say…”- cô lầm bầm- “Anh say, cả nhà anh… hức… mới say.”- cô lèm bèm đập đập vào người anh.
“Anh biết không? Tôi… hức… khổ sở lắm, gia tộc của tôi… anh nghĩ là họ tốt đẹp sao?”- cô mắt nhắm mắt mở nghiêng ngả- “Họ bất công, ép tôi lao động… mệt nhọc… nên giờ tôi không lớn nổi.”
Nam Cung Tư Nghị nhìn Cung Dương Á Miên say không ngóc đầu dậy được, trong lòng một trận cười lớn.
Ai bảo tổng giám đốc Thiên Kỳ khó đối phó? Thật ra chỉ cần vài câu đụng chạm nho nhỏ đến vài vấn đề nhạy cảm là có thể nhũn ra rồi.
“Tôi cũng rất thương cậu a…”- anh ghé ghé lại gần, không ngờ Cung Dương Á Miên đã thiếp đi rồi.
Thảm…
Sao cô có thể dễ dàng ngủ như vậy chứ?
Rõ ràng anh muốn cô say, nhưng không phải ngủ hẳn thế này.
Bằng không, lát nữa anh biết ăn nói thế nào với mọi người khi đưa một người con trai về nhà trong tình trạng ngủ say đây?
Không ổn, đến khách sạn chắc là được.
“Á Miên, tỉnh…”- sau bao nhiêu nỗ lực của mình, anh vẫn không thể đánh thức cô dậy được, đành phải tự túc thôi.
Bầu trời về đêm chợt nổi lên cơn mưa bão, cũng không biết sáng mai sẽ có chuyện gì đáng sợ hơn thế nữa.
Run run nhìn lại nhìn, chọc lại chọc, cấu lại cấu, véo lại véo, thế nhưng là đời thực chứ không phải mơ nữa rồi.
Ai nha… cô quả là một cô gái hư hỏng, thế nào lại say rượu rồi làm càn, để ra nông nỗi này?
Cung Dương Á Miên nhìn bóng lưng người đàn ông bên cạnh, nhưng thế nào cũng thấy có điểm kì lạ.
Cô là say rượu thất thân, hay là say rượu ngủ nhờ nhà bạn?
Trên đầu cô rõ ràng vẫn là tóc giả nha. Quần áo trên người vẫn như hôm qua. Tóm lại là không dịch chuyển chút nào.
Chỉ có điều trước mắt cô lại là một người đàn ông.
Mà người này có chút quen nha.
Cung Dương Á Miên ngó sang nhìn mặt thì…
Không phải là Nam Cung Tư Nghị chứ?
“Trời ơi…”- Cung Dương Á Miên thầm kêu lên. Những sự việc tối qua ùa về. Cô cùng Nam Cung Tư Nghị đi uống rượu, anh ta buồn bã thế nào lại lây sang cô, rồi cô kể lể xong thì ngủ thiếp đi.
Cô là loại con gái như thế nào chứ?
Nhưng khoan đã, không phải cô đang trong lốt con trai sao? Mà Nam Cung Tư Nghị như vậy, chứng tỏ anh chưa biết gì về cô cả.
Đột nhiên cô cảm thấy mình cũng thật may mắn đi.
Nhẹ nhàng đứng dậy, rón rén ra khỏi phòng mà không làm kinh động người bên cạnh. Cô hi vọng sẽ không xảy ra gì sau chuyện này. Hừm… tốt nhất là không liên quan đến người này nữa.
Sau khi cô đi khỏi, Nam Cung Tư Nghị mở mắt, trên môi nở nụ cười thật sâu.
Nghĩ trốn khỏi anh? Cô đánh giá anh hơi thấp rồi.
Cứ đợi xem, Cung Dương Á Miên.
Đại sảnh Thiên Kỳ ồn ào vì thứ tin tức lan nhanh hơn tên lửa: “Bạn gái của Cung Dương tổng giám đốc.”
Chưa bao giờ Cung Dương Á Miên cảm thấy mình có nhiều kiên nhẫn như hiện giờ, xung quanh là máy ảnh, máy ghi âm cùng micro chĩa vào cô, thật muốn đập nát hết đi.
“Tôi không muốn giải thích thêm về chuyện này nữa, đó không phải bạn gái tôi.”- Cung Dương Á Miên không hiểu ai là người phao ra thứ tin đồn thất thiệt này, mà cha mẹ cô cũng không can thiệp, chẳng lẽ họ không sợ cô sẽ mắc chứng tâm thần phân liệt vì yêu chính mình hay sao?
Tất cả mọi phóng viên dường như không để tâm, một câu bạn gái của ngài hai câu hôn thê của ngài làm cô không biết phải giải thích làm sao.
Cuối cùng vẫn là Vũ Bảo Lĩnh liều mình gạt đi mọi người để dẫn lối vào cho cô.
Lên phòng, Cung Dương Á Miên thở như người hết hơi, cô đã làm gì sai trái để gặp nhiều điều xui xẻo như vậy? Hết bị nghi ngờ giới tính lại đến chuyện say rượu làm càn, rồi còn cả người yêu kia kia nữa.
Chắc cô phải đi tìm thầy cúng bái cho qua vận rủi này thôi, nếu không cô thật sự không muốn sống nữa.
Nhưng ngoài Cung Dương Á Miên ra thì có vài người biết, giờ mới chỉ là bắt đầu.