Yêu Hơn Cả Bằng Trái Tim

Chương 6: Chương 6: Trợ lý báo thù






“Tổng giám đốc, cô có điều gì muốn nói với tôi không?”- Vũ Bảo Lĩnh đeo mắt kính râm cùng khẩu trang ngó đầu vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

Cung Dương Á Miên liếc qua anh một cái, rồi tiếp tục đánh máy xem dữ liệu tháng sau.

“Cầm đống giấy tờ này phát xuống các phòng cho tôi.”- hôm nay cô sẽ bắt anh diễu hành đủ mười vòng mới thôi.

“Cung Dương tổng, cô có phải đang đùa tôi không?”- Vũ Bảo Lĩnh lau đi mồ hôi trên trán. Mang cái bộ dạng này diễu khắp công ty, anh sẽ trở thành chủ đề cho người ta bàn tán.

Hôm qua đang từ công ty về, mới đến cửa đã lĩnh trọn một gậy của vợ yêu, chưa kịp nói gì đã bị vợ đuổi đánh quanh sân, anh hỏi cô tại sao lại đánh thì cô vừa đuổi theo anh, cô vừa thở hổn hển, lại còn nói cái gì mà anh tán tỉnh cả phụ nữ đã có hai đời chồng và ba đứa con, rồi nói anh đang định li dị vợ để đi tìm tình yêu mới.

Anh rốt cục không hiểu mình đã gây nên tội vạ gì mà đáng bị như vậy, chợt nhớ ra hôm qua đã bỏ rơi tổng giám đốc lúc cô đang “trầm cảm đột xuất”.

“Tổng giám đốc, cô hại chết tôi…”- đêm qua anh đã phải xoa đá khắp người, mặc dù trời đang vào thu. Đó là một công việc không sung sướng gì.

Hôm nay đến công ty trong tình trạng người đau không thể đau hơn, má sưng không thể sưng hơn, mắt bầm không thể bầm hơn.

Vậy mà khi xưa mẹ anh nói cô gái gốc Mĩ này rất hiền.

Lẽ ra hồi đó anh nên kiên quyết lấy phụ nữ Trung Quốc thì hơn. Vì ý chí không vững, rốt cục lấy phải sư tử Hà Đông. Hơi một tý là thượng cẳng chân , hạ cẳng tay.

Nhưng được cái lúc bình thường hai người cũng tình cảm sâu sắc, chỉ lúc nào máu ghen của cô nổi lên, anh mới phải hứng.

Than thầm ở công ty có tổng giám đốc độc ác giết người không dao, ở nhà có cô vợ cầm dao giết người. Số anh cũng thật thảm đi.

Phân phó công việc xong, Cung Dương Á Miên ngồi thầm cười sung sướng cuối cùng tránh được một kiếp bị theo đuổi.

Không phải cô không có ấn tượng tốt với Nam Cung Tư Nghị, mà bây giờ cô cảm thấy mình vẫn còn rất trẻ, không muốn bị ràng buộc bởi mấy chuyện yêu đương.

Thứ hai, vấn đề quan trọng nhất đó là cái phần “giới tính” của cô trong mắt mọi người vẫn là chưa rõ ràng, nên khó có thể cùng ai yêu đương.

Cô lại càng không muốn người ta nói cô mới đi phẫu thuật chuyển giới thành con gái đâu.

Vậy nên chuyện này, tốt nhất cứ để từ từ đi.

Điện thoại đổ chuông, cô chẳng cần nhìn mà ấn xuống nút nghe.

“Cung Dương Á Miên tổng giám đốc Thiên Kỳ đang không rảnh rỗi nha…”

Đầu dây bên kia một luồng khí lạnh tràn tới, cô không phải không biết, nhưng hai người cách nhau nửa vòng trái đất, lo gì cô bị người đó xử đẹp chứ?

“Cậu nghĩ tôi không làm gì được cậu hả?”

“Ấy ấy…”- Cung Dương Á Miên vội vàng, cô cũng biết sợ chứ- “Thế nào? Có chuyện gì mà cậu hạ cố gọi điện cho tôi vậy?”

Cô không cần trêu tức Triệu Mạn Di, cô ấy giết người còn đáng sợ hơn cô nhiều.

Bên kia có vẻ đã hòa hoãn xuống.

“Cố Thiên Tự về rồi, tôi cần cậu và Diêu Giai Mẫn điều tra cho tôi vài chuyện…”

Cung Dương Á Miên vừa nghe vừa ghi chép lại xong, gật gù.

“Được thôi, với cậu thì tôi lúc nào cũng sẵn sàng.”- ngừng một lúc, cô cười cười vào ống nghe- “Người yêu ạ.”

“Dự án xây dựng khu thương mại AMF vẫn đang tiến hành sao?”- Triệu Mạn Di hỏi rất bình thường.

Cung Dương Á Miên ở đây cũng có thể linh cảm được gì đó, nhưng cô vẫn trả lời.

“A… vẫn đang tiến hành tốt.”

“Cậu có thể không cần tiếp tục nữa.”- Triệu Mạn Di nói nốt một câu rồi cúp máy.

Cung Dương Á Miên ngồi thững như trời trồng.

Quả nhiên vẫn là Triệu Mạn Di độc nhất vô nhị.

Người ta nói không sai “Đạo cao một thước, ma cao một trượng”, núi này cao còn núi khác cao hơn, nhưng Triệu Mạn Di chính là không ai có thể vượt được mà.

Có lẽ cô phải nhanh chóng lấy công chuộc tội thôi, bằng không, dự án đó sẽ thành bong bóng vỡ tan mất.

Nghĩ là làm, cô nhanh chóng xem xét một vài dữ liệu của vài tập đoàn có liên quan đến người đó trong vài năm nay, tất bật tìm kiếm rồi lại tìm kiếm. Hoàn toàn không để tâm đến người trợ lý đáng thương.

Nhưng cũng chính vì vậy, cũng không biết anh ta chuẩn bị làm ra chuyện gì mà khiến cả cuộc đời của cô bị đảo lộn.

Đại sảnh Nhật Đằng rộng lớn, nhưng cách một đoạn lại có một vài người nào đó rảnh rỗi hỏi chuyện của tổng giám đốc đẹp trai.

Đại đa số nói đến cái gì đó mà đẹp đôi, đanh đá, cấu xé, rồi nháy mắt. Cũng không ai hiểu, mà khi hiểu rồi cũng chẳng ai muốn nhắc đến nữa.

Bởi xem chừng, đại boss vẫn thích cái cô gái đó.

“Nam Cung tổng, anh vẫn quyết định như vậy sao?”- Lam Vũ Bằng ái ngại hỏi, chuyện mà tổng giám đốc vừa biết là thứ chuyện huyễn hoặc nhất anh từng nghe, nhưng tổng giám đốc lại tin đến sái cổ. Vậy là sao?

“Tôi quyết định rồi. Đó cũng dễ hiểu mà.”- anh dựa vào ghế, hít một hơi dài rồi thở ra. Giờ thấy gì cũng dễ chịu.

Tổng giám đốc đã quyết, Lam Vũ Bằng cũng không tiện hỏi thêm, nhưng vừa rồi có một hợp tác mới của Đỉnh Vệ, cũng phải nói với anh chứ.

“Sao?”- Nam Cung Tư Nghị giật mình- “Đỉnh Vệ?”- chẳng lẽ Vệ Quân Dương đã yên bề gia thất trước anh nên dùng cái tín hiệu này để báo thua sao?

“Ha ha ha… Vệ Quân Dương… không ngờ cậu cũng đã tới ngày này.”- Nam Cung Tư Nghị cười sảng khoái, anh vỗ vỗ lên bàn, xem ra cái cô gái họ Kiều kia thực sự trói được hắn…

Còn giờ, anh lo chuyện với tổng giám đốc Cung Dương Á Miên của Thiên Kỳ đã, sau đó mới nghĩ đến đám cưới của bạn. Lần này chắc tốn kém đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.