Yêu Hơn Cả Bằng Trái Tim

Chương 13: Chương 13: Trớ trêu






“Sao còn có cả chuyện đó nữa?”- Cung Dương Á Miên đang ngủ yên lành thì Vũ Bảo Lĩnh gọi điện tới, nói ngày mai cô sẽ phải về ngay, bởi có một cuộc hợp tác cần cô đi gặp mặt.

“Nhưng không phải tôi cũng đang đi kí kết hợp đồng đây sao?”- cha mẹ thật là. Cô rõ ràng là đang ở Đài Bắc để kí hợp đồng phi trường A, sao toàn kiếm cớ lôi cô về vậy?

“Tổng giám đốc, dù sao cô cũng kí xong hợp đồng rồi, cũng ở đây thêm mấy ngày rồi, cũng phải về thôi chứ. Hợp tác cũng sắp tiến hành rồi, cô đâu phải lo nữa?”

Vũ Bảo Lĩnh nghĩ ra ngàn lí do để đưa cô về, anh nhất định phải hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình chứ. Cô lấy cớ hợp tác với Âu Dương thị để ở lại, anh biết thừa thực chất là muốn trốn chạy người kia.

Cung Dương Á Miên bên này, bực tức cấu xé cái gối trên giường Triệu Mạn Di. Giờ cô đang cắm rễ ở phòng làm việc hạng sang này, cô không hề muốn đi về một chút nào.

Thở dài não nề, cô thều thào.

“Vậy được, mai về.”

Đầu dây bên kia, Vũ Bảo Lĩnh cười đến độ cả hàm muốn rơi ra. Vậy là anh đã hoàn thành nhiệm vụ rồi a.

Nếu có một từ để miêu tả tâm trạng của Cung Dương Á Miên lúc này thì chỉ có hai chữ: “Khốn khổ”

Không sai, mới bước một chân ra khỏi phi cơ, đã có mấy cánh tay to lớn “xách” lấy cô mang xuống.

Không sai, chính là xách lấy cô mang xuống như mang một con mèo vậy. Cô ngó qua người đang “xách” cô và mấy người đi bên cạnh thì thấy họ một thân đen xì, đích xác là vệ sĩ nhà cô.

Vũ Bảo Lĩnh đi phía sau thì nói cái gì đó mà cha mẹ cô tức giận vì cô lựa thời cơ mà trốn việc nên cho người tới “bắt” cô gấp.

Kiếp trước cô đã làm gì nên tội cơ chứ?

Sau một hồi phản kháng không có tác dụng, cô cũng bị ném gọn vào trong xe.

“Tiểu thư, xin lỗi cô nhưng chúng tôi không còn cách nào khác.”- một vệ sĩ cúi đầu xuống nói với cô.

Cung Dương Á Miên mặt xịu xuống, khi nãy cô chính là một thân con trai, vậy mà họ lại xách cô như vậy, nếu lên mặt báo, thì mặt mũi của Cung Dương gia tộc sẽ vứt đi đâu? Mà không, phải nói là mặt mũi của cô mới đúng.

Suy nghĩ lại suy nghĩ, rồi cũng về tới nhà, cha mẹ cô mặt đằng đằng sát khí.

“Ngươi cũng thật giỏi, trốn biệt tích như vậy.”- cha cô gầm lên, đặt tách trà cạch xuống mặt bàn.

Cung Dương Á Miên nhăn mặt ngồi xuống sofa, đang trong lúc lâm vào thế bí, đột nhiên cô nghĩ ra.

“Cha.”- cô ngẩng mặt lên, giọng nói pha chút cười cợt- “Con về Đài Bắc giúp Triệu Mạn Di.”

“Sao?”- lúc này cả hai vợ chồng nhìn nhau rồi quay sang cô, mắt trợn tròn- “Con giúp Triệu Mạn Di?”

“Phải a…”- Cung Dương Á Miên biết mình đã gãi đúng chỗ ngứa của hai vị lão nhân này. Cha mẹ cô chính là rất thích Triệu Mạn Di, khi hai người mới thân họ còn trêu Triệu Mạn Di mai sau về làm dâu nhà họ. Mà làm dâu nhà họ chính là… lấy cô.

Thôi… Cung Dương Á Miên lắc đầu nguầy nguậy, nghĩ đến chuyện ngày xưa rất dọa người.

Không khí sau đó khỏi nói cũng biết, cha mẹ cô quên đi sự tồn tại của cô mà gọi về cho cha mẹ Triệu Mạn Di nói chuyện này nọ, cô tranh thủ lẩn lên phòng, nghe nói hợp đồng của nơi kia đã chuyển đến.

Theo lịch, ngày mai cô sẽ tới nhà hàng X để gặp và bàn về dự án, nhìn bên trong tài liệu không có nhắc đến Nhật Đằng, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

Nghĩ tới mới nhớ, mấy hôm nay ở Đài Bắc, cô lại càng hay nhớ tới Nam Cung Tư Nghị, tuy cô biết anh có vấn đề về giới tính ( =)) ) nhưng vẫn không kìm được mà nghĩ tới anh.

Ôi… cái đầu của cô. Thật muốn ngủ mà, giờ cũng là gần đêm, cô phải tranh thủ ngủ đi, mai sáng sớm phải đi rồi.

Hôm sau.

“Thật xui xẻo.”- Cung Dương Á Miên bực bội gắt lên, sao hôm nay cô luống cuống như vậy chứ? Khi không để đổ rượu vang lên người.

Đứng trong phòng vệ sinh của nhà hàng, nãy giờ cô đã tiêu tốn hết bao nhiêu khăn giấy, lau mãi vẫn không hết được màu đỏ chói lọi này.

“Á… biến thái.”- tiếng kêu thất thanh truyền từ phía sau, cô giật mình quay lại, một cô gái vừa mở cửa phòng vệ sinh đằng sau hét lên nhìn cô.

“Biến thái?”- Cung Dương Á Miên nghiêng đầu tự hỏi, trong này có biến thái sao? Chợt nhìn mình trong gương, lại nhìn cô gái đó, lại một đoạn nhìn lên tấm biển treo trên tường.

Đây rõ là vệ sinh nữ. trên mặt cô chảy ra một hàng mồ hôi lạnh, cô chính là kẻ biến thái từ miệng cô gái kia.

Cô gái kia vì tức giận mà đẩy cô ra ngoài, ai ngờ, cô lại bị va vào một người nào đó đang đi ngang qua.

“Ôi xin lỗi.”- cô quay lại, nhìn rõ là ai thì mặt cô lại càng đen hơn.

Cô thế nhưng bị coi là kẻ biến thái trước mặt người này.

Cô thế nhưng gặp Nam Cung Tư Nghị ở cái nơi không thể tế nhị hơn trong hoàn cảnh không thể trớ trêu hơn này.

Cô gái kia tức giận bỏ đi, để lại Nam Cung Tư Nghị cùng Cung Dương Á Miên mặt đối mặt.

“Nam Cung tổng…”- Cung Dương Á Miên khó khăn thốt lên ba chữ.

Nam Cung Tư Nghị trong bụng vừa muốn cười vừa muốn im lặng xem cô giải thích thế nào. Nhưng anh cũng đã hiểu.

Nhìn vệt màu đỏ trước ngực hẳn là rượu vang, có lẽ cô muốn vào phòng vệ sinh để làm sạch, nhưng lại theo thói quen vào nhầm vệ sinh nữ nên xảy ra cơ sự này.

Cung Dương Á Miên cảm thấy nên giải thích, liền nói ra một mạch, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt không biến đổi của Nam Cung Tư Nghị.

Nghe xong, ánh mắt lóe lên tia nham hiểm, Nam Cung Tư Nghị mở lời.

“Tôi nghĩ tôi có cách giúp cậu.”

Theo cách của Nam Cung Tư Nghị, Cung Dương Á Miên sẽ cùng anh vào phòng vệ sinh nam, cởi áo của cô, để anh đi lấy rượu trắng đổ lên cho trung hòa, rồi sau đó tẩy trừ giúp cô.

Cung Dương Á Miên nghĩ sao cũng thấy có chút mờ ám, nhưng bộ dạng cô đang thế này, đi ra ngoài là điều không thể, nên nén đau thương cùng anh đi vào phòng vệ sinh nam đối diện.

Nam Cung Tư Nghị đi lấy rượu vang, trên môi lại là nụ cười đến đáng sợ.

Tới đây dùng cơm, không ngờ lại thấy trợ lý của cô, anh ta kể cho anh về cái sự cố đó, vốn nghĩ cô sẽ vào vệ sinh nam để tẩy trừ nên định vào trêu cô vài câu, ai ngờ cô lại quên mất mình đang là con trai mà tiến vào vệ sinh nữ, rồi bị người ta đuổi ra thì va phải anh.

Chuyện này cũng thật thú vị đi.

Cầm chai vang trắng cùng một ít nước tẩy nhẹ mang vào phòng vệ sinh, anh mới thấy trong này cực kì vắng vẻ.

“Á Miên, cậu ở đâu?”

“Tôi đây.”- Cung Dương Á Miên thò đầu từ trong buồng vệ sinh nhỏ ngó ra.

Nam Cung Tư Nghị cười khục một tiếng.

“Mau ra đây, tôi đâu có làm gì cậu?”- có lẽ cô nhớ đến cái ngày bị anh cưỡng hôn, nên giờ lại cảm thấy ngượng, còn anh, đã sớm muốn trêu cô chết được.

Cung Dương Á Miên rủa thầm, anh ta có muốn làm lại đi nói với cô sao?

“Thôi được, cậu cứ trong đó đi, cởi áo ra đưa cho tôi.”

“Hả?”- Cung Dương Á Miên ngớ người ra- “Sao lại cởi áo?”

“Vậy nếu không cậu tự ra đây, để tôi đổ rượu trắng cùng thuốc tẩy trực tiếp lên người cậu vậy.”- Nam Cung Tư Nghị thản nhiên nói, cam đoan cô sẽ không dám.

“Này.”- Cung Dương Á Miên nhăn mặt- “Anh thật mờ ám.”- nói xong câu này cô mới muốn vả vào mặt mình. Cái gì mà mờ ám chứ? Cô nói ra thì chính cô mới là mờ ám.

Nam Cung Tư Nghị coi như không nghe thấy, chỉ chìa tay lên chỗ hổng phía trên buồng vệ sinh cô đang đứng.

“Mau đưa đây.”

Lúc này, Cung Dương Á Miên mới sột soạt cởi áo. Công đoạn cũng thật khó khăn đi.

Chừng nào còn trong cái lốt này, cô còn khổ.

“Bao giờ thì xong?”- thoáng thấy Nam Cung Tư Nghị đang tẩy tẩy trên áo, cô nhỏ giọng hỏi.

“Chỉ một lát là xong.”- ngừng một chút, Nam Cung Tư Nghị chợt cười- “Cùng là đàn ông con trai, cậu ngại cái gì mà không ra đây?”

Nói đùa, cô ra đó để anh thấy cô đang nịt ngực sao? Vả lại nơi đây bất cứ lúc nào cũng có người vào, cô mới không ngu ngốc như vậy.

“Tôi không quen cởi áo trước mặt người khác.”- Cung Dương Á Miên lầm bầm.

“Xong rồi đây, như mới.”- Nam Cung Tư Nghị đưa áo cho cô qua chỗ ban nãy- “Cậu xem được chưa?”

“Oa… ổn rồi, cảm ơn anh.”

Cung Dương Á Miên sau khi mặc vào thì bước ra. Hai người đột nhiên chạm mặt ở nơi cửa buồng.

Nam Cung Tư Nghị cứ đứng trước mắt cô, nhìn cô mà nở nụ cười nhẹ nhàng, tuy chỉ là cười nhẹ nhưng cũng đủ khiến cô nổi gai ốc.

Anh giam cô giữa cánh cửa và vòng tay anh. Nhẹ nhàng cúi xuống.

Lúc này, Cung Dương Á Miên đã tạo thành phản ứng, cô nhanh chóng lẩn khỏi vòng tay anh.

“Này này, Nam Cung tổng.”- cô ẩn nhẹ anh ra- “Tôi có việc đi trước, gặp anh sau.”

Nói xong, cô lấy tốc độ ánh sáng rời khỏi nơi này, để lại Nam Cung Tư Nghị vẫn đứng trong phòng.

Anh theo bóng dáng cô rời đi, môi lại nở nụ cười ngày càng sâu.

“Muốn trốn? Tôi sẽ đuổi em đến cùng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.