“Đi rồi sao?”- Nam Cung Tư Nghị ngồi nhìn vào màn hình vi tính, các con số trước mặt anh cứ nhảy múa sau khi anh nghe được cái thông tin kia.
“Vâng, chính xác là như vậy.”- Lam Vũ Bằng thở dài não nề- “Thật sự tôi không hiểu tại sao cậu phải tân tân khổ khổ vì người như cô ta.”
Nam Cung Tư Nghị chính mình cũng không hiểu được, cô là phụ nữ, lại còn giả trai, tính tình ngang bướng, lại thêm cái tính thích trêu ghẹo phụ nữ, vậy mà anh vẫn không kìm được mà suốt ngày nhớ tới cô.
Giờ lại nghe thông tin cô trốn đi đâu đó, cũng không biết được đang ở nơi nào, chỉ hay là không ở trong nước.
Cả thế giới này cô đang ở đâu cơ chứ?
Cung Dương Á Miên nhìn ngó ngang dọc căn phòng của Triệu Mạn Di, không khỏi uất hận ngút trời.
“Tập đoàn của cậu là tập đoàn gia đình, vậy mà đãi ngộ thật tốt, Thiên Kì là tập đoàn gia tộc, mà họ đùn đẩy nhau, bắt tôi- một nữ nhân làm tổng giám đốc. Thật ủy khuất cho tôi.”
“Phòng làm việc của tôi không phải chỗ khóc tang của nhà cậu, giờ ở yên đây, làm gì thì làm. Ba mươi phút nữa tôi trở về.”- Triệu Mạn Di trước khi đi còn để lại một câu- “Nếu Diêu Giai Mẫn có tới, cậu không được trêu chọc con bé.”
“Được rồi được rồi, tôi có phải sắc lang đâu mà suốt ngày cậu nói tôi trêu hoa ghẹo nguyệt.”- nói xong, nhìn lên đã là không thấy Triệu Mạn Di đâu.
“Quả là đáng sợ.”- Vũ Bảo Lĩnh khóc thầm.
“Phải, trần đời tôi chính là sợ cô ấy nhất.”- Cung Dương Á Miên nhét miếng bánh vào miệng.
Sau khi Triệu Mạn Di đi khỏi, Cung Dương Á Miên lại ngồi thở dài nghĩ đến lúc cô ở Âu Dương thị.
Phía bên kia bàn là Cố Hạo Thần, anh thi thoảng lại nhìn sang bên cô, ánh mắt mang nặng hàn khí, không có nửa điểm như nhìn một người bình thường, mà là đang nhìn một tình địch.
Tan họp, Cung Dương Á Miên linh cảm sẽ có chuyện xảy ra, nghĩ lại thấy cô thật giỏi.
“Cung Dương tổng.”
Cung Dương Á Miên quay lại, trên môi là nụ cười không thể vặn vẹo hơn.
“Cố tổng tìm tôi sao?”
“Cũng không khó khăn lắm để tìm được cậu.”- Cố Hạo Thần tiến đến- “Bữa tiệc của Âu Dương thị, mong cậu và bạn gái cùng tới.”- khi nói đến hai chữ “bạn gái” này, trên mặt anh càng thống khổ hơn.
“Đó là điều đương nhiên.”- Cung Dương Á Miên nở nụ cười mê hoặc, rồi nhanh chóng quay đi, đỡ cho khuôn mặt đẹp bị Cố Hạo Thần vô tình đánh hỏng.
Giờ đang an toàn ngồi trong phòng làm việc của bạn thân, Cung Dương Á Miên cảm thấy không còn gì tuyệt hơn.
“Vũ Bảo Lĩnh, anh nói xem, hợp tác phi trường A này liệu có thể không?”
“Với nguồn vốn Triệu tổng xuất ra cùng với thế lực bên chúng ta thì đó là chuyện vô cùng dễ dàng mà.”- cô hỏi thừa sao? Vũ Bảo Lĩnh nhìn màn hình điện thoại có tin nhắn đến, lau vội mồ hôi trên trán. Vội bấm bấm mấy chữ rồi thu hồi.
Làm tay trong thực chất không phải dễ, cái cặp mắt cú vọ kia thỉnh thoảng lại găm vào anh khiến anh khó lòng mà bình tĩnh được.
“Anh có chuyện gì mà run vậy? Trong này lạnh sao?”- Cung Dương Á Miên quan tâm nhìn trợ lý.
Vũ Bảo Lĩnh lắc đầu nguầy nguậy.
“Tôi không sao hết, chỉ là mới tới đây, khí hậu không được quen cho lắm.
Cung Dương Á Miên gật gật vài cái, ánh mắt vẫn hoài nghi nhìn anh.
Ngồi thêm một lát nữa thì Triệu Mạn Di về, nhìn vẻ mặt căng thẳng, cô biết có chuyện chẳng vui vẻ gì.
“Triệu Mạn Di, tôi không ngờ cậu lại có nhiều rượu quý như vậy a…”- Cung Dương Á Miên cầm chai Rémy Martin khua khua- “Quả là hảo hạng a… cậu vẫn như vậy, vẫn thích Hennessy như trước a.”- lúc này tốt nhất nên tỏ ra không để ý một chút, Triệu Mạn Di sẽ không nghi ngờ cô.
“Bớt nhiều lời, kiểu rào trước đón sau của cậu tôi còn lạ gì. Mau nói xem.”- Triệu Mạn Di ngồi xuống sofa, rót một cốc nước lọc.
Cung Dương Á Miên thấy trêu đùa không thích hợp thì lấy ra một vài giấy tờ từ buổi gặp lúc nãy. Quả là Triệu Mạn Di vẫn độc, có thể tinh tường như vậy.
Triệu Mạn Di đọc những thứ trên đó, càng đọc sắc mặt càng tối.
“Dự tiệc?”
“Phải, là dự tiệc.”- Bên Âu Dương thị mở tiệc vào tối mai, Cung Dương Á Miên muốn Triệu Mạn Di đi cùng, vì cô đã trót hứa với “ai đó”.
Triệu Mạn Di đặt thiệp mời lên bàn, đi ra tủ kính rót một ly rượu.
“Dự tiệc thì sao? Cậu đi cứ đi, nói với tôi làm gì?”
Cung Dương Á Miên mím môi, cầm thiệp mời bị ruồng bỏ phe phẩy vài cái.
“Chính là muốn cậu cùng đi nha.”- lí do kia kia đã đành, mà đưa Triệu Mạn Di đi cùng cũng rất mát mặt đó, trông thân hình xinh đẹp, khuôn mặt, ánh mắt quyến rũ chết người nữa chứ.
“Tôi không đi.”- nếu là tiệc Âu Dương thị mời, chẳng phải Cố Hạo Thần cũng sẽ đi hay sao? Cô mới không muốn gặp anh. Sự việc giờ đã rắc rối lắm rồi.
“Đi cùng tôi có gì không tốt?”- Cung Dương Á Miên nghiêng đầu- “Cậu nghĩ cậu trốn tránh được mãi sao Di? Cậu tránh được chỉ một vài lần thôi. Cậu nghĩ cậu tài giỏi đến nỗi làm cho anh ta tưởng cậu bốc hơi à?”
Cung Dương Á Miên có phần giận, cô không muốn Triệu Mạn Di cứ tiếp tục như vậy, yêu thì có gì mà không dám thừa nhận chứ? À mà sao mỗi lần nghĩ tới chuyện yêu đương là cô lại tự sờ lên môi mình thế nhỉ?
“Di, nghe tôi, đi cùng tôi. Coi đó chỉ như bữa tiệc bình thường thôi.”
Triệu Mạn Di uống chút rượu.
Trầm mặc một lúc, cô bấm điện cho Dương Nhậm Vũ.
“Chuẩn bị đồ tối mai dự tiệc với tôi.”- mặt lạnh quay sang Cung Dương Á Miên- “Còn cậu, nếu không phải bạn của tôi thì chỉ cần nửa đoạn văn vừa rồi của cậu cũng đủ để tôi cho cậu tập nhảy dù từ tầng ba mươi sáu này rồi.”
Nói xong, cô không để ý đến Cung Dương Á Miên mà ngồi làm việc tiếp.
Vũ Bảo Lĩnh cùng Cung Dương Á Miên nhìn nhau, quả thật Triệu Mạn Di vẫn là tảng băng vạn năm không tan.
Bữa tiệc Âu Dương thị mở ra, là để mời các chủ tịch các tập đoàn đến vì mục đích gặp gỡ, cùng hợp tác, coi như là vì kinh doanh, nhưng một vài bộ phận lại đến vì muốn xem náo nhiệt, một phần vì Âu Dương tổng và Bạch tổng trước đó kết giao, một phần vì nghe nói hai anh em Cố gia cũng tới dự.
Cung Dương Á Miên sau một hồi nịt chỗ nọ, hít vào chỗ kia thì người căng cứng cùng Triệu Mạn Di đi dự tiệc.
Bước vào Âu Dương gia, Cung Dương Á Miên sau khi thấy Cố Hạo Thần đứng cùng Âu Dương Đại An thì lôi Triệu Mạn Di hướng bọn họ đi tới.
“Âu Dương tổng, Cố tổng, xin chào.”
“Cung Dương tổng, chào cậu.”- Nhìn người “đàn ông” trước mắt, Âu Dương Đại An mỉm cười, lại thấy một màn chiến tranh qua ánh mắt thì rời đi. Đây lại không phải chuyện anh nên lo. Bạch Nhã Hiểu Nhi còn đang chờ.
Thấy không khí căng thẳng, Âu Dương Đại An lại lẩn đi trước, Cung Dương Á Miên đành mở lời.
“Cố tổng hôm nay là tới đây một mình, không mang theo bạn gái sao?”
“Đó là còn phải xem Cung Dương tổng có chịu buông ra thứ mình thích không?”
Cung Dương Á Miên cười lớn.
“Cố tổng, nếu là dự án phi trường kia, chỉ sợ là không thể a…”
“Vậy còn thứ khác thì sao?”- anh cười, xem chừng là Cung Dương tổng không muốn buông rồi.
“Đó còn là xem thứ nào chứ.”- cô nâng ly rượu lên- “Có những thứ cần cũng không có, mà lại có những thứ có nhưng lại không cần.”
Cố Hạo Thần cười khổ, nhìn Triệu Mạn Di, ánh mắt anh lóe lên tia bi thương.
“Vậy tôi thì gọi là gì? Tôi có người đó, nhưng chỉ là một đoạn thời gian, bất chợt, người đó lại biến mất mà không biết lí do vì sao. Tôi cần người đó trở lại, bất quá, người đó lại không cần tôi.”
Cung Dương Á Miên á khẩu, không ngờ Cố Hạo Thần lại trực tiếp nói ra như vậy, có lẽ giờ là thời điểm tốt để cô rút quân an toàn rồi.
“Di a… xem ra em và Cố tổng là có quen biết, ít nhiều nói chuyện một chút, tôi ra đây một lát rồi sẽ quay lại.”
Cô biết ở lại đây là không an toàn, nên ra ngoài kia một chút, chắc sẽ có điều gì hay ho hơn.
Ở một góc khuất, trợ lý Vũ Bảo Lĩnh đang cầm chiếc điện thoại nói nói cái gì đó, ánh mắt dõi theo tổng giám đốc tôn quý.
“Tổng giám đốc, vẫy vùng mấy ngày là đủ rồi, nên về thôi.”