Cung Dương Á Miên có một điều không hiểu, gửi tư liệu về cho Triệu Mạn Di rồi vẫn chưa thấy cô ấy trả lời lại.
Rốt cục là sao? Giúp cô ta xong, cô ta một lời cảm ơn cũng không có, người gì mà kì lạ vậy?
Không được, cô chính là không đành.
Nhấc điện thoại lên bấm đến số máy quen thuộc, cô đã chuẩn bị một bài diễn văn để nói cho Triệu Mạn Di biết về sự vô tình đến đáng sợ của cô ta.
Chẳng lâu sau thì bên kia có người bắt máy.
“Chuyện gì mau nói.”- Triệu Mạn Di trực tiếp hỏi. Giọng như thể đang khó chịu muốn giết người.
Bài diễn văn của Cung Dương Á Miên bỗng dưng biến đi không còn dấu vết sau khi nghe giọng nói đáng sợ kia.
“Di, có người điều tra chuyện của cậu bên Mĩ.”- cô đành khó khăn thở ra. Thông tin kết nối vô cùng chính xác, mà giác quan của Cung Dương Á Miên cũng vô cùng nhạy bén, sau khi biết lập tức gọi cho Triệu Mạn Di.
Bên kia, mắt Triệu Mạn Di lóe qua tia biết rõ, bằng trực giác, cô có thể biết ngay ai đang giở trò quỷ.
Thật sự là muốn chơi đủ với cô sao? Vậy thì người đó chỉ có thua. Cô không phải là loại bỗng dưng không tài cán gì mà ngồi lên ghế lãnh đạo Triệu Thế Vương từ khi mười tám tuổi.
Muốn chơi? Ok. Cô chính là chẳng sợ bất kì ai.
“Tôi sẽ sang đó, cậu tốt nhất nên trở lại đây, thuận tiện kế hoạch với Âu Dương thị và khỏi để kẻ đó nghi ngờ.”- Triệu Mạn Di nói, mắt vẫn dõi theo tờ giấy được gửi đến.
Bên này, Cung Dương Á Miên vẫn đang vuốt lồng ngực, thật sự vừa đối diện với Triệu Mạn Di, vừa ăn thì thức ăn khó trôi lắm.
Nhưng bỗng nhiên trong đầu cô nảy ra một ý. Vội vàng nói luôn.
“Ok, nhưng cậu phải chuẩn bị chỗ ở cho tôi, tốt nhất là chỗ nào mà không ai tìm thấy được tôi, không ai muốn tới và cũng không ai nghĩ đến tôi ở đó.”- Cung Dương Á Miên nói một loạt, cô đang rất cần một nơi như vậy, thật sự rất cần.
“Tôi có một nơi cho cậu.”- bên kia đầu dây nói một câu, câu này đối với Cung Dương Á Miên mà nói là một tín hiệu vô cùng tốt.
Đang ăn, Cung Dương Á Miên cũng không để ý đến sắc thái của Triệu Mạn Di trong lời nói, cô ú ớ.
“Tốt quá, nơi nào vậy?”
“Nghĩa trang.”- nói xong hai chữ này, bên kia đã cúp máy.
Cung Dương Á Miên nhìn điện thoại trên tay, trong miệng vốn có bao nhiêu bánh liền muốn móc hết ra.
Ai bảo chỉ cần tốt với Triệu Mạn Di sẽ được cô ta đáp lại? Cô ta chính là yêu nghiệt sinh ra để hại người đi.
Thế nhưng mà… nếu không có Triệu Mạn Di, dự án phi trường A kia cũng không thuộc về Thiên Kì.
Nhai thêm hai lần bánh trong miệng, Cung Dương Á Miên cẩn thận suy nghĩ, nghĩa trang kì thực là nơi hội tụ đủ mọi yếu tố cô cần.
Nặng nề đứng dậy, nặng nề lết thân thể lên phòng, chuẩn bị quần áo bay đến Đài Bắc thân yêu.
Gia đình toàn những kẻ kì cục, chỉ muốn lợi dụng cô để ngồi yên hưởng phúc, bạn bè thì quá đáng, bất công, chuyện tình cảm thì… người ta lại không rõ về giới tính của cô.
Rốt cục kiếp trước cô đã tạo nghiệt gì chứ?
Cười, cười rất tươi.
Mắt xanh quyến rũ bất cứ ai nhìn thẳng vào.
Đôi môi kia quả là rất rất tươi mà.
Quà mang tới cũng nhiều như vậy a…
Triệu lão gia cùng Triệu phu nhân cười đến độ hai mắt trở thành hai đường chỉ với cái người nửa ngoại quốc đối diện, một câu con rể lại hai câu con rể.
Thế nhưng, con rể ở đây còn thêm chữ “hụt” vô hình ở đằng sau.
Thế nhưng, cho dù ai cũng hiểu là có chữ “hụt”, nhưng kẻ mắt xanh vẫn mặt dày mày dạn mà cười rất tươi, lại một câu cha vợ, hai câu mẹ vợ.
Thế nhưng, cái kẻ mang danh con rể này bất chấp bị “bà xã hụt” lườm nguýt, vẫn không ngừng cười.
“Cậu tới đây đủ lâu rồi đấy, về đi.”- Triệu Mạn Di ngồi trên sofa nhìn kẻ đối diện đến chán ghét.
“Tiểu Mạn, con không được như vậy.”- cha Triệu khẽ gầm lên, đó là do cô không chịu công bố cái anh chàng Cố tổng, nên họ đành lợi dụng Nam Cung Tư Nghị như cái đòn bẩy thôi.
Nam Cung Tư Nghị quay qua nhìn Triệu Mạn Di.
“Không sao, thật ra, lần này con trở về một phần cũng vì muốn nhờ vả Triệu Mạn Di chút chuyện.”
Anh hơi tiến lại gần bên cô thì nhận được cái nhìn rét lạnh từ bên cô phóng tới.
“Ờm…”- anh khẽ ho vài tiếng rồi trở về vị trí của mình.
“Ha ha…”- cha Triệu cười lớn, ông biết cá tính đứa con gái mình chứ.
Triệu Mạn Di khinh thường hừ lạnh.
“Tôi cũng sắp qua Mĩ, không rảnh rang giúp cậu.”
“Con lại qua Mĩ?”- mẹ Triệu giật mình, không phải lần trước đã đi sao? Giờ lại sang đó nữa.
“Con đi thì công việc để lại cho ai?”
Cha cô thở dài, chẳng lẽ lại là do chuyện kia.
“Con nhờ Cung Dương Á Miên quản.”
Nghe tới bốn chữ này, Nam Cung Tư Nghị ngẩng mặt lên vội.
“Cung Dương Á Miên?”
“Sao?”- Triệu Mạn Di quay sang, trên mặt vẫn là biểu lộ khinh thường đến cực điểm- “Cậu quen cậu ta?”
Nam Cung Tư Nghị im lặng vài giây, anh nói xin phép cha mẹ cô rồi kéo cô ra ngoài.
“Buông ra.”- Triệu Mạn Di giọng âm trầm khủng bố, tự nhiên đang trong nhà anh ta lại kéo cô ra ngoài làm gì chứ?
“Tôi muốn nhờ cậu một chuyện.”- anh không còn bộ dạng cợt nhả, cà lơ phất phơ như khi nãy, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc.
Diễn giải một hồi, Triệu Mạn Di rốt cục khóe môi nhếch lên khó thấy, cô cười khẩy.
“Nam Cung Tư Nghị, cậu hẳn là biết, tôi là kẻ tính toán, cũng không muốn cho ai nửa phần lợi ích.”- cô chính là như vậy, nghĩ cô sẽ giúp không? Không có đâu.
Điều này Nam Cung Tư Nghị hiểu được, cô chính là như vậy, trên thương trường độc ác không ai bằng, mưu mô thủ đoạn chẳng kém ai, giờ đối diện anh, nụ cười lạnh lẽo ghê người kia cũng làm anh có cảm giác cô thật đáng sợ.
Nhưng dù sao, anh cũng chỉ cần đạt được mục đích, cái giá thế nào cũng không quan trọng.
“Ứng định một tháng, thế nào?”- cô nghiêng đầu.
“Sao lâu vậy”- Nam Cung Tư Nghị nhíu mày.
“Nếu cậu không…”- Triệu Mạn Di nói đến nửa câu, Nam Cung Tư Nghị gạt đi.
“Bỏ đi, dù sao cậu vẫn sẽ không thay đổi, không biết thương người.”
“Tôi xưa nay chưa từng giúp không ai cái gì.”- Triệu Mạn Di cười khẩy- “Còn nữa… tôi đang ngắm được ba cái dự án…”
“Được.”- Nam Cung Tư Nghị cũng không muốn nhiều lời, bây giờ, cho dù cô bắt anh lao phi cơ tư nhân vào lầu năm góc, chắc anh cũng phải làm theo thôi.
Xem chừng anh đã quá dung túng cho cái vụ nhờ vả này rồi.