Nhờ vả xong Triệu Mạn Di, mất đi ba cái dự án lớn, rốt cục Nam Cung Tư Nghị cũng được một cái hứa hẹn của cô.
“Tôi không được gặp cô ấy trong thời gian này sao?”- Nam Cung Tư Nghị cố vớt vát chút hi vọng cuối cùng.
“Nếu cậu dụ được cô ta về Las Vegas thì được. Nhưng đừng làm quá, tôi còn công việc cần cô ta xử lý.”- Triệu Mạn Di hít một hơi thuốc, rồi nhàm chán vứt bỏ vào gạt tàn.
“Được rồi.”- Nam Cung Tư Nghị hừ nhẹ, anh phải làm theo lời cô nếu không muốn cô từ chối- “Mà cậu với Cố Hạo Thần là sao vậy? Hai người yêu nhau sao?”- anh cười cười ẩn ẩn tay cô.
Triệu Mạn Di liếc ánh mắt sắc lẻm phóng tới phía anh.
“Tôi và anh ấy yêu nhau ảnh hưởng tới cậu sao?”
“Được được, không ảnh hưởng, không ảnh hưởng.”- Nam Cung Tư Nghị vội gật đầu. Anh đối với người con gái này chính là không dám phạm. Xưa nay cô vốn giỏi chỉnh người, không thể nói những điều vô nghĩa trước mặt cô.
Triệu Mạn Di dặn dò vài việc cho trợ lý rồi lên xe ra sân bay. Còn lại Nam Cung Tư Nghị thì ở nhà cô do cha mẹ cô nói muốn anh ở đây, để dễ nói chuyện hơn. Hai nhà vốn rất thân nhau.
Lên căn phòng được sắp xếp cho khách quý của gia đình, Nam Cung Tư Nghị không khỏi cảm khái đãi ngộ của Triệu gia cực tốt. Ngắm nghía một lúc, anh lấy điện thoại bấm đến cho Cung Dương Á Miên.
Nằm dài trên phòng tổng giám đốc Triệu Thế Vương. Cung Dương Á Miên bận rộn ôm laptop làm việc, tại sao công việc của Triệu Thế Vương lại nhiều như vậy chứ? Như thể mấy tháng dồn vào vậy. (Du: Chính xác rồi chị ạ)
Tình cờ cô mở ra một trang báo trên mạng, một dòng tít thật lớn hiện ra.
“Gia tộc Nam Cung liệu có ý định kết thành thông gia với Lâm gia?”
Cái này là ý gì?
Cung Dương Á Miên dụi dụi mắt, đọc từng dòng chữ trong bài báo đó, rõ là nói về Nam Cung Tư Nghị cùng cô tiểu thư của Lâm gia.
Này này… mới có một thời gian không gặp anh, anh đã có người khác rồi sao?
Mà chờ đã, cái gì mà người khác người cũ chứ? Cô và anh đâu có là gì.
Cung Dương Á Miên cười cười cho qua. Cô mới là không quan tâm. Anh có yêu ai là chuyện của anh a.
Đang định tắt trang báo mạng, điện thoại cô chợt reo.
Không nhìn số, cô bấm luôn nút nghe.
“Ai đó?”
“Tôi Nam Cung Tư Nghị đây.”- anh cất tiếng, trên tay cầm một đĩa hoa quả mẹ Triệu vừa cho người mang lên.
Cung Dương Á Miên vừa khéo đang uống nước, cô một ngụm phụt thẳng vào màn hình.
“Cái gì?”- cô hét lên khe khẽ. Cô đến Đài Bắc chính là trốn anh đó. Giờ anh lại gọi là sao?
Nam Cung Tư Nghị biết Cung Dương Á Miên đang bối rối, anh miệng cười nhưng giọng nói ẩn chút nghiêm trọng.
“Cung Dương tổng, tôi phải nói với cậu một chuyện, dự án của chúng ta có vấn đề.”
“Có vấn đề?”- Cung Dương Á Miên nhíu mày, miệng vẫn ho sù sụ, tay kia lau tới tấp màn hình.
“Phải, chính là như vậy, nên tôi muốn cậu trở lại Las Vegas một chuyến.”
Cung Dương Á Miên mặt tái mét, sau anh biết cô không ở Las Vegas chứ?
“Tôi sẽ về mà.”- cô khó khăn nói ra được mấy chữ.
“Được, à phải rồi.”- Nam Cung Tư Nghị như nhớ ra điều gì, anh giọng nói có chút vội vàng- “Chuyện cái lần cậu đòi lại nụ hôn ấy…”
“Này này…”- Cung Dương Á Miên bối rối đến nhảy lên- “Tôi với anh thống nhất không nói chuyện đó nữa. Lần đó là tôi có chút không tỉnh táo, anh đừng có lấy đó làm cái cớ để phán bừa giới tính của tôi, tôi chính là yêu phụ nữ được không? Tôi đang ở cùng người phụ nữ của tôi, nên tôi sẽ chỉ về gặp anh được một ngày thôi đấy.”
Cô nói một mạch như thể sợ anh sẽ nói điều khiến cô sợ hãi, chân tay cô luống cuống, căng thẳng đến lạnh ngắt.
Nam Cung Tư Nghị cũng nghĩ chắc cô có điểm sợ, nên không trêu chọc cô nữa, anh chỉ trầm giọng xuống.
“Được rồi, tôi sẽ không nói lại. Nhưng cậu nhớ trở lại một thời gian đấy.”
“Được mà được mà.”- Cung Dương Á Miên nói không tới vài chữ liền cúp máy.
Cô vuốt tay lên ngực thở phào nhẹ nhõm. Nếu anh nói ra điều gì đáng sợ, đảm bảo cô sẽ ngất mất.
Cửa gõ lốc cốc vài tiếng, người đẩy vào là Dương Nhậm Vũ- trợ lý của Triệu Mạn Di.
“Cung Dương tổng, tôi vào được chứ?”
Cung Dương Á Miên trong đầu có vài suy nghĩ khó hiểu, không phải anh ta đã đẩy cửa vào rồi sao?
“Được mà, anh vào đi. Có chuyện gì vậy?”- nhìn đống tài liệu cao như tháp Eiffel trên tay Dương Nhậm Vũ, cô không khỏi nuốt một ngụm mật đắng.
Không phải lại là tài liệu cần giải quyết chứ?
“Đây là số tài liệu cần giải quyết trong tuần sau của Triệu Thế Vương.”- anh đặt đống tài liệu xuống bàn, trong lòng mừng thầm suốt mấy tháng sau sẽ được nghỉ ngơi thật tốt.
“Ai…”- Cung Dương Á Miên thở dài, muốn bò ra bàn, mấy hôm nay cô làm việc đến điên rồi. Tại sao tập đoàn gia đình mà công việc còn nhiều gấp ba tập đoàn gia tộc của cô cơ chứ?
“Triệu Thế Vương thật nhiều việc quá.”- Cung Dương Á Miên ái ngại nhìn tháp Eiffel trước mặt.
Dương Nhậm Vũ thở dài còn hơn cả Cung Dương Á Miên.
“Cung Dương tổng cô không biết, tập đoàn chúng tôi công việc lớn nhỏ đều do Triệu tổng xử lý, tôi thật sự rất thương cô ấy mà không biết phải làm thế nào.”- anh ánh mắt buồn bã nhìn ra hướng cửa sổ, nhìn về phía bầu trời xa xôi ra vẻ rất suy tư.
Cung Dương Á Miên thấy vậy, trong lòng không khỏi tự động viên mình phải cố gắng giúp Triệu Mạn Di.
“Thế nên những khi mệt mỏi quá, cô ấy sẽ hút thuốc cùng uống rượu, thật sự rất hại.”- Cung Dương Á Miên nhíu mày lắc đầu, cô rất thương Triệu Mạn Di, sau khi biết cô ấy vì mệt mỏi mà tống vào người những thứ độc hại.
Dương Nhậm Vũ thấy kết quả không ngờ thì trong lòng ẩn vui sướng, anh cười thầm, trên mặt lại một vẻ suy tư. Cứ vậy viện cớ để Cung Dương Á Miên vứt hết thuốc lá của Triệu Mạn Di cũng tốt, anh đỡ mang tội.
Cung Dương Á Miên trút hết thuốc trong ngăn kéo của Triệu Mạn Di vào sọt rác, cô không muốn Triệu Mạn Di bạn mình phải khổ sở rồi gây hại cho sức khỏe như vậy.
Thế nhưng cô không biết, cô mới là người đáng thương nhất.
Đạt đủ mục đích, Dương Nhậm Vũ đi khỏi phòng tổng giám đốc, về phòng mình liền mở nhạc ra nghe, cùng vẽ vài con vật linh tinh vào cuốn sổ tay.
Về phần Cung Dương Á Miên, đang tân tân khổ khổ xử lý công việc để mai trở lại Mĩ một ngày giải quyết vấn đề dự án.