“Nam Cung Tư Nghị, coi như tôi xin anh đấy, anh có thể đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy được không?”- Cung Dương Á Miên khẽ phủi đống da gà trên tay, ánh mắt của anh cứ ghim trên người cô suốt từ chiều tới giờ, làm cô không tài nào tập trung vào vấn đề trong dự án được.
Nam Cung Tư Nghị mỉm cười, anh ngả người ra sau tựa lưng vào ghế.
“Tôi tự hỏi cậu là đang chạy trốn cái gì?”
Anh nhìn cô, thật chăm chú, không gian sau đó thậm chí im lặng đến kinh người.
“Nam Cung Tư Nghị, tôi không có chạy trốn cái gì.”- Cung Dương Á Miên nói với giọng điệu đầy khó khăn cùng hoảng sợ. Chẳng lẽ anh đã biết được chuyện gì sao?
Anh bật cười, rồi lại thở dài.
“Tôi đùa vậy thôi, vậy cậu nghĩ sao về rắc rối này trong dự án?”
“Hoàn toàn không hề rắc rối, chúng tôi đã xuất ra nửa vốn, đó là theo quy trình, nhưng vì muốn đẩy nhanh tiến độ nên tuần trước tôi đã xuất thêm một phần ba vốn nữa, nếu anh có thể làm như tôi cũng được, đó là lí do mà chúng tôi không thêm vốn vào tháng sau. Hoàn toàn không rắc rối, cũng không khó hiểu.”
Nam Cung Tư Nghị gật gật đầu, mãi tối qua mới nhớ ra lí do vớ vẩn để buộc cô phải về, chứ nghe cô nói, anh cũng không hiểu nhiều lắm.
“Vậy được rồi, giờ tôi có thể đi được chưa?”
“Sao cậu vội vậy?”- thấy Cung Dương Á Miên đứng lên ra bộ muốn chuồn sớm, Nam Cung Tư Nghị đứng dậy nhanh nắm lấy tay cô kéo lại.
“Này… này…”- Cung Dương Á Miên gạt tay anh ra. Cô sợ nhất mấy hoàn cảnh kiểu này, anh muốn hù cô sao?
“Tôi chỉ muốn mời cậu đi uống một chút thôi mà.”
“Uống gì?”- Cung Dương Á Miên nheo mắt khó hiểu, giờ cứ nhắc đến uống bia uống rượu là cô lại phát khiếp vì nhớ lại cái lần kia.
Trong đầu Nam Cung Tư Nghị không ngừng cười thầm, cô muốn trốn? Không có cửa đâu.
“Chỉ là uống rượu bình thường, cam đoan cậu sẽ không say như lần kia.”
Cung Dương Á Miên xem chừng đã nơi lỏng phòng bị, cô khe khẽ gật đầu.
“Vậy được, nhưng nên nhớ, tôi sẽ không say như lần nọ đâu.”
“Được được, mọi chuyện đều cậu quyết định đi.”- Nam Cung Tư Nghị cười, anh muốn thì khi nào mà chẳng được chứ?
Vậy là hai người quyết định uống rượu tại một bar ở Las Vegas, tuy là thành phố của bài bạc nhưng cả hai người đều giữ trong mình nỗi ám ảnh khi chơi bài với “người phụ nữ kia” từ ngày trước, nên không ai dám nhắc tới bài bạc.
Cung Dương Á Miên thầm kêu trong lòng chơi bài với Triệu Mạn Di là vô cùng khủng bố. Còn Nam Cung Tư Nghị, tuy lần trước đi Ma Cao, trình độ của anh khiến người ta khiếp sợ, nhưng nếu so ra với Triệu Mạn Di vẫn là chỉ đáng xách dép, nên anh sẽ không tự tìm đến mất mặt trên đất Las Vegas này.
“Cho chúng tôi Red Label.”- Nam Cung Tư Nghị nói với anh chàng bồi bàn điển trai. Còn quay sang thì thấy mặt Cung Dương Á Miên tái mét.
“Này, Tư Nghị, anh có biết Red Label rất nặng không?”- anh định chuốc cô say chết chắc?
Nam Cung Tư Nghị ừ hứ không nói.
“Anh nhún vai như vậy là sao hả? Tôi không uống rượu nặng nữa đâu.”- Cung Dương Á Miên lắc đầu quầy quậy, ánh mắt cực kì đáng thương. Nếu lần này còn xảy ra chuyện, cô sẽ chết mất.
“Không sao, cậu say đã có tôi lo. Cùng là đàn ông con trai, cậu sợ cái gì? Hơn nữa…”- anh ngập ngừng- “Tôi lại không bắt cậu uống hết.”
Tất nhiên anh không thể bắt tôi uống hết, nhưng trong bộ dạng đàn ông, tự tôn của tôi sẽ rất cao. Cung Dương Á Miên than thầm trong lòng, cô sẽ không muốn bị anh coi là loại đàn ông ẻo lả đâu.
“Được được, cậu cứ uống tới khi nào có thể.”- thấy bộ dạng đáng thương của Cung Dương Á Miên, Nam Cung Tư Nghị cũng không đành làm cô sợ, đành dỗ dành tạm thời.
Còn lát nữa, cô có say hay không, chỉ cô biết.
Rốt cục vẫn là gần ba chai Red Label được Cung Dương Á Miên tẩu táng gần hết vì lí do… chán không có việc gì làm.
Bài ca về công việc của Nam Cung Tư Nghị khiến cô buồn chán tới cực điểm, rồi lại nghĩ về lại Thiên Kỳ bị bóc lột sức lao động, đi nửa vòng Trái Đất về Triệu Thế Vương cũng không khá khẩm hơn, thậm chí, lượng công việc còn khủng hơn gấp ba lần.
Vậy thì chi bằng… cứ uống… say chết cô.
“Anh biết không… hức… thế giới này chừng nào còn những người như trong gia tộc tôi… càng nhanh đến lúc… hức… diệt vong…”- cô cầm chai rượu rỗng khua khua, giọng lè nhè đến đáng sợ.
“Tôi… hức… chính là đang hoàn thành cái sứ mệnh ngu ngốc mà họ ban cho, rốt cục tôi được cái gì chứ?”
Cô ấm ức văng chai rượu rỗng xuống sàn, cũng may, trên sàn trải đầy thảm dày, nên không có gì đáng tiếc xảy ra.
Nam Cung Tư Nghị đỡ lấy tay cô, miệng cười nham hiểm, rốt cục cũng say rồi. Giờ là lúc anh thực hiện cái kế hoạch kia, hi vọng nó sẽ không vì anh mất tự chủ mà hỏng bét, cũng mong nó không đi xa tới nỗi “người con gái kia” nổi điên vì công việc tại Triệu Thế Vương vẫn chưa xong.