Chương 75: Gượng cười mà thương thân
Đến cuối tháng, cuối cùng tuyết cũng thôi hoành hành. Nói về tiết trời thì sớm đã Lập Xuân, Vũ Thủy sắp đến, thế nhưng không có tí ấm áp nào, đôi khi lại nổi một trận gió to. Lá úa bụi bặm cuốn bay theo gió, đường sá được gió thổi rất sạch sẽ, bầu trời càng không một gợn mây, một màu xám nhạt, thấp thoáng vẻ lạnh lùng mà kìm nén.
Tháng Ba, thời tiết bỗng nhiên chuyển ấm, tựa như mới qua một đêm mà tại các vòng xoay trên đường, nào trắng muốt nào hồng đào bỗng chốc nhú lên, nhất thời, ánh nắng tràn đầy, ý xuân dào dạt. Người dân mới trút khỏi áo bông, lại vội vàng thay sang áo mỏng. Thời tiết lúc lạnh lúc nóng, sự đổi mùa quá mới mẻ, đối với người già và trẻ em mà nói, nhất thời khó mà thích ứng.
Hôm ấy, Hứa Khả đến Shangrila bàn chuyện làm ăn, một lần nữa nhìn thấy Trần Tử Sâm.
Trần Tử Sâm đang ôm một bé gái khoảng ba bốn tuổi, bên cạnh là một thiếu phụ ăn mặc trau chuốt. Hứa Khả nhận ra người phụ nữ này, quả phụ giàu nhất thành phố, hai người từng gật đầu chào hỏi trong một bữa tiệc thương mại nào đó.
Bé gái đó đoán chừng bị cảm, liên tục ho không ngớt, nước mũi nước dãi quệt lên bộ đồ vest Zegna Trần Tử Sâm đang mặc, anh ta cũng không để bụng, mà chăm sóc vỗ về con bé như một người cha.
Hứa Khả nhớ ra, lần trước cũng đụng độ Trần Tử Sâm và người phụ nữ này ở đây, có điều khác là, lúc ấy họ đang ôm nhau bước ra từ trong thang máy khách sạn, lời nói cử chỉ y hệt như cặp tình nhân đang yêu nhau thắm thiết.
Ba người đều là bạn cũ, không thể thiếu được gật đầu chào hỏi. Trần Tử Sâm cũng không nhớ hiềm khích trước đây, đặc biệt bước đến trước mặt Hứa Khả vừa hàn huyên được vài câu, hai người giống như bạn cũ, nói chuyện vui vẻ.
Hứa Khả bắt tay với anh ta cười nói: “Đã lâu không gặp, xem ra phải chúc mừng anh rồi.”
Trần Tử Sâm vui vẻ đón nhận, thần sắc không khỏi lộ vẻ đắc ý, cuối cùng lại nhắc đến Khương Doãn Nặc, anh ta nói: “Cho tôi gửi lời hỏi thăm đến chị gái cậu, mãi không có thời gian đến thăm cô ấy.”
Hứa Khả nhàn nhạt nói: “Cô ấy quay lại Pháp tháng trước rồi, chúng tôi cũng không có liên lạc với nhau.”
Trần Tử Sâm kinh ngạc khẽ nhíu mày, nói: “Không phải chứ, mấy hôm trước tôi mới nghe nói cô ấy trả nhà thuê ở Pháp rồi mà, cũng nghỉ việc luôn rồi, lẽ nào không phải cô ấy muốn về nước phát triển sao? Tôi còn tưởng cô ấy đã quay về rồi chứ.”
Chỉ một câu nói ngắn gọn thôi lại khiến Hứa Khả nghe mà tim đập loạn xạ, tư duy bỗng chốc rối loạn.
Anh mỉm cười nói: “Vậy sao?”
Trần Tử Sâm còn muốn nói gì đó, nhưng điện thoại của Hứa Khả lại reo vang, nghe máy liền hỏi, là điện thoại từ bệnh viện gọi đến.
Hứa Thụy Hoài lại ngã bệnh.
Vốn dĩ, Hứa Thụy Hoài vừa mới từ Malaysia trở về, mới ở nhà được vài hôm đã bị cảm lạnh, ho liên tục mấy ngày không dứt. Trời sinh ông ta tính thích náo nhiệt, không chịu được dù chỉ một chút cô đơn, sức khỏe vừa mới tốt hơn một chút đã gọi bạn chơi bài đến nhà chơi. Đều là người có của, tiền đặt trên bàn bài đương nhiên không ít, người chơi thì lại cao hứng. Huống hồ sức khỏe Hứa Thụy Hoài sớm đã không còn như trước, một hàng Thập Tam Yêu bày ngay trước mắt, khiến ông ta kích động, không nói nên lời, trước mắt tối đen, đổ nhào lên bàn. Đến khi tỉnh lại, người đã nằm trong bệnh viện.
(Thập Tam Yêu: thuật ngữ trong mạt chược)
Dù rằng ông ta mạng lớn, nhưng tuổi thì ngày càng nhiều thêm chứ không ít đi, lần này sau khi được cứu tỉnh, việc tự lo liệu cuộc sống đã trở thành vấn đề.
Mấy ngày liên tiếp, tuy ông ta không thể xuống đất hoạt động, chỉ dựa vào lời nói vẻ mặt của bác sĩ tới lui cũng lờ mờ nhìn ra vài vấn đề, bệnh tình của mình không còn đơn giản như mấy năm trước nữa. Có một lần, ông ta níu chặt góc áo bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh không buông, run run muốn hỏi gì đó, nhưng lại không nói ra lời.
Bác sĩ kiểm tra giường là một chàng trai trẻ tuổi, nghe nói là bạn học của con trai mình, họ Lục. Anh ta cười cười với Hứa Thụy Hoài, an ủi: “Bác yên tâm đi ạ, bác chỉ lo nghỉ ngơi cho tốt, đợi có kết quả kiểm tra rồi sẽ sắp xếp cụ thể sau.”
Hứa Thụy Hoài ngẫm nghĩ, cũng phải, ông ta không thể cử động cũng không thể nói chuyện, người ta nói rõ ràng với ông ta thì có tác dụng gì chứ. Ông ta khỏe mạnh cường tráng cả một đời, lúc này lại nằm một chỗ giống như người tàn phế, uất ức trong lòng nghĩ là biết ngay.
Đã mời nam y tá từ sớm, nhưng Hứa Khả vẫn chạy tới chạy lui giữa công ty và bệnh viện, người cũng gầy đi một khúc. Hứa Thụy Hoài tuy nói năng không rõ ràng nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ. Người ta nói, bệnh lâu ngày trước giường không có hiếu tử. Song bản thân mình hai lần bệnh nặng, đều chỉ có mỗi đứa con trai này ở bên cạnh chăm sóc, lao tâm lao lực, không lời oán than.
Mấy năm nay, ông cũng âm thầm đề phòng quan sát, lời nói cử chỉ của Hứa Khả, sớm đã chín chắn thận trọng, hoàn toàn không giống với mấy thằng oắt con ăn chơi đàn đúm của mấy người bạn. Mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng ông lại vừa tự hào vừa thấy được an ủi, về phần sinh lão bệnh tử, quá khứ trước đây, cũng đã phai nhạt đi ít nhiều. Cuộc đời ông, chơi cũng chơi rồi, ăn cũng ăn rồi, đàn bà tiền tài lại không thiếu, cũng coi như đáng lắm rồi.
Cuối cùng đã có kết quả kiểm tra sức khỏe, bệnh nhân có quyền được biết, bác sĩ nói rõ sự thật, họ phát hiện có ổ bệnh trong gan của ông, đã thuộc giai đoạn cuối. Mà tình hình sức khỏe hiện giờ của ông, chỉ thích hợp điều trị bằng phương pháp bảo thủ.
Theo ông ta thấy, chẳng qua là đồng nghĩa với chờ chết mà thôi.
Đợi khi tinh thần đỡ hơn một chút, có thể mở miệng nói chuyện rồi, Hứa Thụy Hoài vội gọi luật sư Châu vẫn luôn xử lý công việc cho mình đến, vội tính một số chuyện lâu dài.
Sau khi thu xếp thỏa đáng xong mọi thứ, trong đầu đột nhiên xuất hiện một người.
Con người ta khi sắp chết, sẽ luôn hối hận một số chuyện.
Hứa Khả ghé sát bên tai ông ta, nghe rõ hai chữ: “Khương Mẫn…”
Ông ta khẩn thiết muốn nói cho bà một bí mật, đồng thời bày tỏ với bà nỗi sám hối chân thành và sâu sắc nhất. Dù rằng, cái gọi là “bí mật” này, trước mắt mà nói chỉ có hiệu quả với một mình bà.
Hứa Thụy Hoài không ngờ, Khương Mẫn lại đến thật, càng không ngờ, bà chỉ đến xem trò cười của ông mà thôi.
Có một số người, oán hận trong lòng ngay cả cái chết cũng không thể nào hóa giải, có lẽ nguyên do là vì, niềm tin đã từng kiên định sụp đổ trong phút chốc.
Sự hủy diệt của niềm tin, ở mức độ nào đó càng hơn hẳn sự ra đi của một con người.
Khương Mẫn đến, cái nhìn đầu tiên khi bước vào phòng bệnh, không dành cho người đang nằm trên giường, người mà mình từng yêu tha thiết nhất, mà lại dành cho chàng trai đang đứng trước cửa sổ.
Bà và anh, có ngũ quan cực kỳ giống nhau.
Bà nhìn anh, trong lòng dù có muôn vàn lời muốn nói, dù rằng nhấp nhô như sóng cả, nhưng sau xa cách lâu ngày, cuối cùng chỉ còn đọng lại trong một câu nói đơn giản nhất.
Bà nói: “Con… đã lớn thế này rồi.” Mắt bà ngân ngấn nước, giọng hơi run run, nhưng khóe miệng lại hàm chứa nụ cười gượng gạo.
Đối mặt cùng nhau, con trai bà bình tĩnh hơn nhiều. Anh lễ phép khách sáo gật đầu, nói: “Mẹ đến rồi.”
Hai người chào hỏi xong, đi lướt qua nhau, trước khi anh ra ngoài có nói với bà: “Bố mẹ nói chuyện đi, ông đợi mẹ lâu lắm rồi.” Nói xong, còn chu đáo đóng cửa phòng lại.
Khương Mẫn mãi chăm chú nhìn theo bóng lưng ấy, cho đến khi anh biến mất sau cánh cửa. Sự chú ý của bà cuối cùng cũng bị tiếng gọi nặng nề của người bệnh thu hút.
Bà bước đến nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Thụy Hoài, hơi mỉm cười.
Bà tao nhã cúi người, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc bạc trên trán ông, nói: “Đã lâu không gặp, ông đúng là đã già đi rất nhiều.”
Câu này khác xa với những lời ông muốn nói.
Trong mắt ông, bà cũng già rồi. Từng có một thời gian rất dài, trước khi bà đến, ông chưa từng tiếp xúc với những người phụ nữ ở độ tuổi của bà. Ông không muốn có bất cứ ràng buộc gì với họ, càng không nghĩ đến việc xây dựng một gia đình chung, đương nhiên, đây chỉ là vì sự lưu luyến tuổi trẻ và nỗi sợ hãi đối với cái chết.
Song bây giờ, hai người họ tuổi gần bằng nhau, ông thì nằm, còn bà đứng, bà trang điểm tinh tế, áo quần thẳng thớm, mang theo nụ cười thương hại, cúi nhìn ông.
Mây gió biến đổi, thế sự vô thường.
Đối với những điều này, ông chỉ có thể chấp nhận, vì mạng sống sắp sửa kết thúc, ông cũng trở nên hiền lành hơn.
Không ai biết được, nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người này.
Ngay sau khi Khương Mẫn vừa rời đi, Hứa Thụy Hoài đột nhiên hoang mang trở lại, cố sức ấn nút chuông điện có tác dụng cấp cứu.
Hứa Khả vội vàng chạy vào, bác sĩ y tá đến, ngay cả luật sư cũng đến.
Hứa Thụy Hoài ấp úng không rõ ràng lặp đi lặp lại: “… giám định DNA… sửa di chúc…”
Bản giám định DNA này, là kiểm tra mức độ tương đồng DNA giữa cha và con. Đây là lần thứ hai trong đời ông ta quyết định giám định DNA, đối với tình trạng số lượng người bị cắm sừng trên toàn thế giới ngày một tăng mà nói, hành động này của ông ta cũng không có gì lạ.
Lục Trình Vũ thấy tình hình như vậy, nhưng lại không tránh né mà dặn dò Hứa Khả: “Xem ra ông già thật sự không ổn rồi, cậu chuẩn bị sẵn tâm lý đi.”
Kết quả kiểm tra vẫn chưa có, bí mật riêng tư này đã âm thầm lan truyền khắp phòng bệnh nội trú. Nguyên nhân căn bản là, con trai bệnh nhân thật sự là một chàng trai quá bắt mắt, huống hồ anh còn có một thân thế hết sức phức tạp liên quan mật thiết đến quyền thừa kế một khối tài sản kếch xù.
Cuộc sống quá nhạt nhẽo, nhiều chuyện không thể thiếu.
Trong đó, phiên bản lan truyền rộng rãi nhất là, giữa con gái và con riêng của phú thương, vì tranh đoạt quyền thừa kế mà đã làm ầm ĩ đến phải ra tòa.
Về việc tại sao phú thương này lại đột nhiên mọc đâu ra một cô con gái thì chuyện rất là dài dòng.
Nghe đồn rằng, vào một buổi tối không lâu sau đó, bệnh nhân đã đi ngủ.
Y tá trực phiên nhìn thấy một cô gái khoảng hai mươi tuổi quanh quẩn nhiều lần trước cửa phòng bệnh, muốn vào nhưng không vào.
Cô y tá nhiệt tình bước đến nghe ngóng, cô gái bèn hỏi thăm tình hình bệnh nhân, trong lời nói lộ rõ đau buồn lo lắng, cuối cùng cho biết, hi vọng có thể vào thăm khi bệnh nhân đã ngủ say. Tại sao phải đợi khi người bệnh ngủ say mới vào thăm, quả thật khiến người ta khó hiểu. Huống hồ là đã qua thời gian thăm bệnh, hai người đang nhỏ tiếng qua lại ở trước cửa thì bỗng nghe thấy trong phòng vọng ra giọng nói mơ hồ của bệnh nhân, ông nói: “Bảo nó vào đi.”
Cô gái do dự một lúc lâu, nhưng vẫn bước vào.
Sau đó, nghe thấy cô gọi khẽ: “Bố…”
Chưa được bao lâu, luật sư Châu lại đến thăm lần nữa, ba người hình như nói chuyện bí mật ở trong phòng bệnh rất lâu.
Ánh mặt trời càng ngày càng đẹp, sức khỏe của Hứa Thụy Hoài cũng ngày một suy yếu.
Số lần bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh nhiều lên, họ chỉ có thể dựa vào thuốc và dịch dinh dưỡng để giảm bớt đau khổ và duy trì mạng sống của ông.
Lục Trình Vũ mới bước ra khỏi phòng bệnh, liền nhìn thấy y tá vội vàng đi đến, trong tay đang cầm một phong bì thật lớn. Anh hỏi: “Đây là cái gì?”
Y tá chớp chớp mắt một cách đáng yêu, thần bí cười nói: “Trung tâm giám định mới gửi đến, chân tướng sắp được vạch trần…”
Lục Trình Vũ đón lấy phong bì, nói: “Nhanh thật đấy.” Hứa Thụy Hoài mới lầm bầm với anh, sợ rằng không đợi được đây.
Anh cầm lấy phong bì, nhưng lại trực tiếp đưa cho Hứa Khả.
Hai người đứng trên hành lang của phòng bệnh nội trú.
Lục Trình Vũ nói: “Kết quả đang ở đây, cậu không muốn xem thử sao?”
Giữa trán Hứa Khả hiện rõ vẻ mệt mỏi, anh lắc lắc đầu: “Không có gì đáng xem cả, ông già bệnh đến hồ đồ rồi, sắp đi còn chơi chiêu này.”
Lục Trình Vũ cười nói: “Không chừng sẽ có kỳ tích xuất hiện đấy.”
Hứa Khả cũng cười cười, nói: “Có thể sao?”
Lục Trình Vũ ngó kỹ anh một cái, cười nói: “Nói về ngoại hình…” Anh muốn nói rồi lại thôi, “Bỏ đi, tôi vẫn không nên đả kích cậu thì hơn.”
Lục Trình Vũ nói xong, nhét phong bì vào tay Hứa Khả, vỗ vỗ vai anh, xoay người rời đi.
Đêm đến, Hứa Khả vẫn ở một mình trong phòng làm việc.
Tập văn kiện được phong kín ấy vẫn đặt ở trên bàn làm việc trước mặt, chưa được mở ra.
Anh than khẽ một tiếng, tìm dao rọc giấy, cẩn thận rạch mở miệng phong bì, rút từ bên trong ra mấy tờ giấy khổ A4.
Tim bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Lật đến trang cuối cùng, anh nhìn thật kỹ.
Sau đó, anh bất giác cười khẽ thành tiếng, rồi lại lắc lắc đầu, dựa vào ghế da hút thuốc.
Ngoài cửa sổ, ráng chiều nặng nề, khiến cho trong nhà càng thêm yên ắng.
Không biết bao lâu sau, anh lại cầm xấp giấy đó lên, xé tờ có con dấu và chữ ký ở sau cùng ra, rồi cho hết phần còn lại vào trong máy nghiền giấy.
Chương 76: Cùng bên ánh nến nhớ ngày xa xưa
Cuối cùng Hứa Thụy Hoài cũng đợi được văn kiện mà ông muốn.
Thay vì nói ông ta muốn nhìn thấy kết quả, chi bằng nói là để tìm kiếm một sự chứng minh, ông ta muốn tháo bỏ chiếc mặt nạ đằng sau những lời nói mang tính báo thù sảng khoái của một người khác.
Trong phòng bệnh, luật sư Châu xé mở chiếc phong bì trước mặt cha con nhà họ Hứa, khẽ hắng giọng, rồi đọc to lên.
Hứa Thụy Hoài yếu ớt khoát tay: “Chọn chỗ quan trọng đọc đi…”
Luật sư Châu vội vàng lật rào rào đến trang cuối cùng, nhìn mấy dòng chữ, rồi lại ngó Hứa Thụy Hoài một cái, dừng lại một lúc, cuối cùng mở miệng: “… DNA có nhiều hơn một kiểu gen không phù hợp với quy luật di truyền…” chỉ nói một câu này, rồi không cần nói thêm nữa.
Luật sư Châu mở laptop lên, hỏi: “Hứa tổng, bản di chúc này…”
Hứa Thụy Hoài nhắm mắt lại, một hồi lâu không lên tiếng, lúc lâu sau, đột nhiên mở hai mắt ra, nói: “Tôi muốn nói riêng vài câu với Hứa Khả.”
Luật sư Châu gật gật đầu, ra ngoài đóng cửa lại.
Hứa Khả bước đến trước mặt ông.
Hứa Thụy Hoài nhìn anh chằm chằm, ánh mắt vẩn đục.
Ông nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng: “Thằng nhóc thối tha, mày đủ lông đủ cánh rồi, ừ… mày tưởng tao không biết, bao nhiêu năm nay… mày vẫn chưa từ bỏ… vì nó, ngay cả cha mày cũng không nhận…” Ông nhất thời giận đến run người, “Mày tưởng tao không biết, mày tưởng bây giờ tao hồ đồ đến mức không nhận ra con trai mình nữa sao? Chỉ dựa vào mấy câu nói đó của Khương Mẫn… Bà ấy vì tức giận, nên mới…” Bỗng nhiên ông ta ho dữ dội, Hứa Khả vội một tay vuốt ngực cho ông ta, giúp ông thở êm, một tay ấn chuông điện.
Hứa Thụy Hoài vẫn không ngừng mắng: “Thằng bất hiếu… Ngay cả tài sản mày cũng không cần sao… Công ty, nhà xưởng… tao vất vả hơn nửa đời người… Kiếp trước tao mắc nợ chúng bay hay sao? Nợ con cái… nợ con cái…”
Trong phòng có rất nhiều bác sĩ y tá, bước chân hỗn loạn.
Hứa Khả cúi người, thì thầm bên tai Hứa Thụy Hoài: “Bố, con xin lỗi…”
Ngoài ba chữ này ra, anh không thể nói ra lời nào khác nữa.
Mùa xuân, vạn vật như được hồi sinh.
Từ phòng bệnh nội trú, đến công ty nhà họ Hứa, cho đến giới làm ăn quen thuộc, câu chuyện từng đồn đại dường như đã diễn biến thành sự thật.
Hứa Thụy Hoài qua được đến mùa xuân này, cuối cùng đã ra đi.
Trước lúc lâm chung, ông nói với Hứa Khả: “Khương Mẫn, mẹ của con… Trước sau bố vẫn quan tâm đến bà ấy nhất… Con nhớ nói với bà ấy rằng bố rất hối hận…”
Di chúc của Hứa Thụy Hoài cũng không thay đổi bao nhiêu, điểm này, ngay cả luật sư Châu cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Còn con gái và vợ trước của Hứa Thụy Hoài, đều không xuất hiện trong tang lễ của ông ta. Nghe nói, vợ trước của ông ta đã lấy người khác, di dân sang Bắc Mỹ. Còn cô con gái độc nhất của ông, cũng bặt vô âm tín, đại khái là vì không lấy được chút tài sản nào nên ngay cả tang lễ của cha mình cũng vắng mặt.
Khoảng thời gian trước khi Hứa Thụy Hoài qua đời, Hứa Khả gần như đều ở trong bệnh viện, những việc hộ lý không muốn làm, cuối cùng đều do anh gánh vác.
Trong mắt người xung quanh, xây dựng hình tượng như vậy, đương nhiên có liên quan tới tài sản của gia tộc, hao tổn tâm sức, thận trọng từng bước, không tránh khỏi vì một chữ “lợi”.
Điều thú vị là, người đời luôn có thói quen suy đoán người khác qua vẻ bề ngoài, thì làm sao có thể nhìn thấu nguyên do thật sự ở bên trong.
Lo xong hậu sự cho bố, Hứa Khả vẫn bận rộn hết ngày này qua ngày khác, người ấy, trước sau cũng không xuất hiện trước mặt anh.
Chớp mắt, đã hết hè.
Một đêm nọ, anh trở về nhà.
Khi anh còn đang ở dưới lầu, đã nhìn thấy trong nhà đang sáng đèn, dịu dàng mông lung, giống như ảo ảnh mê hoặc lòng người.
Anh nhanh bước lên lầu, vội vàng mở cửa, bước vào trong nhà, anh khẽ gọi “Nặc Nặc…”
Trong nhà yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng thời gian trôi qua.
Anh đứng lặng một lúc, đột nhiên nhớ ra, có lẽ là lúc sáng sớm ra khỏi nhà quên tắt đèn.
Anh ném chìa khóa lên kỷ trà, chậm rãi bước đến trước ghế sofa ngồi xuống.
Thật lâu sau, trong bóng tối, hai tay anh khép lại, chống lên trán, giống như một pho tượng bị người ta lãng quên.
Dần dần, anh dựa người ra sofa, chìm vào giấc mộng.
Đang lúc như ngủ như không, dường như có người nhẹ nhàng hôn anh, đắp chăn cho anh.
Anh muốn mở mắt ra nhìn cho rõ, anh muốn nắm lấy tay cô, anh muốn ôm cô, nhưng lại không thể cử động.
Trong lúc sốt ruột, anh gọi tên cô, nhưng không thể phát ra tí âm thanh nào.
Nếu chỉ là mơ, anh hi vọng mình sẽ không tỉnh dậy nữa.
Song, anh chưa từng biết, trong mộng đẹp cũng có mùi bánh quẩy chấm tương đậu.
Anh từ từ mở mắt ra, chân trời ngoài cửa sổ đã sáng, lại là một buổi sáng trong lành tươi mới.
Miễn cưỡng ngủ một đêm trên sofa, tứ chi rã rời lại tê cứng, anh đứng dậy, khẽ vận động cánh tay, ý thức mơ hồ vẫn chưa tan biến. Tấm chăn mỏng đắp trên người đã rơi xuống đất, anh cúi đầu nhìn, ngẩn người một hồi, cho đến khi trong nhà bếp vọng lại tiếng động nhỏ.
Anh chậm rãi bước qua đó, trên bàn ăn đang bày bữa sáng nóng hổi, anh dựa cạnh cửa lặng lẽ ngắm nhìn, trong lòng được một cảm giác hạnh phúc mãn nguyện lấp đầy.
Cô đứng bên chậu nước, ngẩng đầu mỉm cười với anh: “Đánh thức anh rồi?”
Anh nói: “Khương Doãn Nặc, sau này đừng hù người ta như vậy nữa, lén vào nhà cũng không chào một tiếng.”
Cô chu môi: “Sáng sớm em đã thức dậy mua đồ ăn sáng rồi rửa chén dĩa cho anh, còn bị anh chửi nữa. Đống chén này anh đã tích lũy bao lâu rồi, bẩn chết đi được…”
Anh cười bước tới, ôm lấy cô, dán bàn tay còn ướt nước của cô lên ngực mình, đặt ngay chỗ trái tim đang đập dữ dội, anh thấp giọng nói: “Nặc Nặc, anh bị em hù không nhẹ đâu… Em về khi nào vậy?”
Cô cười híp mắt nói: “Không nói cho anh biết.”
“Có phải về từ tối qua rồi không?”
Cô cúi đầu không nói.
Hứa Khả véo cằm cô, nói: “Anh bảo nè… Cô nhóc này càng ngày càng hư rồi, lén trốn trong nhà mà không thèm đếm xỉa đến anh.”
“Không phải anh ngủ say liền hay sao? Còn ngủ rất ngon nữa.” Cô giơ đầu ngón tay khẽ chọt ngực anh, nói khẽ: “Nếu em không quay về thì sao?”
Nụ cười của anh thêm vẻ lưu manh: “Sao em lại nỡ không quay về chứ?” Anh nói xong liền ôm chặt lấy cô, nói vài câu qua loa, nhưng tâm trạng lại vui vẻ tuôn trào giống như dòng sông chảy xiết, chỉ khi ôm cô như vậy, nghe tiếng thở của cô, anh mới có thể cảm nhận được sự chân thực của giấc mơ.
Nắng mai cuối cùng đã ngả thành một đường thẳng, xuyên qua tầng mây, chiếu đầy mặt đất.
Lại vài ngày nữa trôi qua, bưu kiện Khương Doãn Nặc gửi từ Pháp về trước đây cuối cùng cũng lần lượt đến nhà, thùng giấy đựng sách vở quần áo chất đầy phòng khách, trên sofa cũng là quần áo chưa được thu dọn.
Hứa Khả nhìn mà liên tục lắc đầu, nói: “Đợi sau khi chúng ta dọn nhà, phải xây riêng cho em một phòng chứa đồ mới được.”
Khương Doãn Nặc vùi mình vào trong đống đồ, bận đến nỗi không thèm để ý đến. Lúc thu dọn đồ đạc tràn đầy niềm vui của hồi ức, dường như mỗi món đồ đều giống như một câu chuyện cũ, cô cầm đồ vật trong tay, trên mặt tràn đầy vui vẻ hưng phấn, nói mãi không thôi cùng Hứa Khả.
Hứa Khả ngó nhìn đồng hồ, lôi cô ra khỏi đống quần áo, ôm cô vào lòng thơm lấy vài cái, nói: “Cưng à, anh phải đi rồi, lát nữa còn phải đến công ty họp, em ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc xong rồi, đợi anh về… Mỗi ngày ra khỏi nhà đều không nỡ xa em… Đừng đẩy anh, anh không còn chỗ đứng nữa rồi này.”
Khương Doãn Nặc xua xua tay: “Đi đi, đi đi. Nửa tiếng trước đã bảo phải đi rồi mà sao vẫn còn ở đây? Vừa lải nhải vừa vướng víu.”
“Ây da, em mạnh thật đấy,” anh cắn lên môi cô một cái, “Ngày càng nóng tính, khi nào về anh sẽ xử em.”
Cô đùa không lại anh, hết dỗ đến lừa gạt mới đẩy được anh ra khỏi nhà.
Quay đầu lại nhìn, đống đồ chất đầy sàn nhà, nhất thời lại rối bời không chút manh mối.
Ngẩn ngơ một hồi, mới kéo vali hành lý ra, định nhét đồ không hay dùng đến vào trước rồi tạm thời để đó, nhà quả thật hơi chật, thoáng chốc lại xuất hiện nhiều đồ như vậy, thật không biết nên đẩy đi đâu.
Ngón tay chạm tới chiếc túi bên hông vali, trong đó đựng một xấp giấy mỏng, biểu cảm trên mặt cô, bỗng chốc trở nên trầm tĩnh.
Cô rút mấy trang giấy đó ra, trong đó có một tờ chứng minh giám định DNA và một tờ thỏa thuận riêng tư.
Tờ giấy chứng minh giám định, là cô phát hiện thấy trong hòm thư nơi Khương Mẫn sống trước khi về nước lần này. Lúc đó, Khương Mẫn mới di cư đến Bắc Mỹ không lâu, chưa kịp xử lý hết mọi chuyện ở Pháp, thế là nhờ Khương Doãn Nặc thỉnh thoảng đến căn nhà hai người từng sống ở vài ngày, một là trông nhà giúp, hai là giúp bà thu nhận bưu kiện và thư từ.
Tờ giấy chứng minh là gửi từ Trung Quốc đến, nội dung trong đó, từ đầu đến cuối, bao gồm cả kết quả giám định, đều không có bất cứ điểm đáng ngờ nào.
Song điều thú vị là, sau khi Khương Doãn Nặc quay về, lại nhìn thấy một tờ chứng minh khác ở chỗ Hứa Khả. Trong hai tờ giấy này, địa chỉ trung tâm giám định, thời gian giám định, thông tin nhân viên, con dấu lạc khoản, quả thật là không sai một chữ, đương nhiên, ngoại trừ kết quả cuối cùng hoàn toàn khác nhau.
Tờ chứng minh giám định đó, Hứa Khả không hề có ý để cô xem, cũng không đưa ra bất cứ lời giải thích dư thừa nào.
Cô không hỏi, anh cũng không nói nhiều.
Còn việc cô đang giữ một bản khác, anh cũng không hề hay biết.
Khương Doãn Nặc khẽ thở ra một tiếng, giở kỷ trà lên lấy chiếc bật lửa, đi vào nhà tắm đốt trang giấy ấy đi, sau đó cho vào bồn cầu.
Còn tờ thỏa thuận riêng tư kia, cô cầm trong tay, nhưng không biết nên xử lý từ đâu.
Người ký vào thỏa thuận, chính là cô và Hứa Thụy Hoài.
Chương 77: Ai cũng đều có bí mật
Hôm ấy, Khương Doãn Nặc bị Hứa Thụy Hoài gọi vào phòng bệnh.
Người cô nhìn thấy là một ông già hai bên mái tóc hoa râm, đang ốm yếu nằm trên giường.
Phòng bệnh đó vô cùng trống trải, tựa như dấu vết mọi sự sống đang càng ngày càng xa.
Đó là bố của cô, người chí thân đã từng không hề hỏi han đến cô.
Ông cho cô sinh mạng, cho cô sự đảm bảo sinh tồn, nhưng nhất định phải lấy đi tình cha con.
Đó chính là ông ta.
Mà hôm nay, trong tận sâu đáy lòng cô, trước sau vẫn tràn đầy sự thương hại và áy náy đối với ông.
“Nặc Nặc,” ông khẽ gọi, “Con ngồi xuống đây, ngồi gần một chút.”
Ông thân thiết và hòa nhã, cô cũng theo lời ngồi xuống bên giường của ông, thậm chí có hơi lo sợ.
Ông hỏi thăm tình hình gần đây của cô, hỏi đến công việc và cuộc sống hàng ngày của cô. Và cô cũng thật lòng an ủi ông. Cuộc trò chuyện êm ấm mà không lo nghĩ gì như vậy, hình như là lần đầu tiên cách đây từ lâu lắm, cô vừa kinh ngạc lại vừa khó thích ứng.
Bỗng nhiên Hứa Thụy Hoài chuyển đề tài, ông nhìn chằm chằm vào mắt cô và hỏi: “Hai đứa, đã gặp nhau rồi?” Giọng điệu của ông, giống như đang nói về một sự thật hơn, không cho cô bất cứ cơ hội che giấu nào.
Dù rằng, cô không hề muốn cố ý giấu diếm.
Ông nặng nề than thở: “Bố không còn được bao nhiêu ngày nữa rồi… Con là con của bố, đương nhiên bố hi vọng sau này con sống hạnh phúc… Con gái ấy mà, hôn nhân rất quan trọng. Trai sợ vào nhầm nghề, gái sợ lấy nhầm chồng…”
Hứa Thụy Hoài dừng lại, nuốt nước miếng một cách khó khăn, môi miệng ông khô khốc. Cô đi rót nước cho ông, nhưng bị ông ngăn lại.
Ông lại nói: “Tính cách em trai con, bố rất rõ, nếu nó đã mắc sai lầm thì chuyện gì cũng có thể làm, vua cũng không coi ra gì… Nhưng mà, đàn ông và đàn bà suy cho cùng vẫn khác nhau… Tình cảm nam nữ trong cuộc sống của người đàn ông, chỉ là một phần rất nhỏ… Bây giờ nó quấn lấy con, có lẽ là vẫn chưa có được con, hoặc là con từng bỏ rơi nó, nó không cam lòng… Từ trước đến nay, phụ nữ si tình phụ lòng đàn ông, câu này không sai một chút nào… Nó đối với con, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi… Đàn ông trên đời này, trước giờ chưa từng có ngoại lệ…”
Hứa Thụy Hoài nhìn cô chằm chằm, giống như đang đợi câu trả lời của cô.
Khương Doãn Nặc cúi mặt, nói: “Bố, những chuyện khác bố đừng nghĩ nhiều, dưỡng sức khỏe quan trọng hơn.”
Ông hừ lạnh một tiếng: “Con muốn bố chết cũng không nhắm mắt đúng không?”
Khương Doãn Nặc nhìn về phía ông ta, ánh mắt cô sáng trong, không mảy may do dự, dường như sớm đã chắc chắn điều gì đó, cô nói rành rọt từng câu từng chữ: “Con sẽ không ở cùng cậu ấy, nếu con nuốt lời, bị người khác vứt bỏ cũng đáng đời, sau này không con không cái cũng đáng đời, sống cô độc đến già cũng đáng đời. Bố, bố có thể yên tâm được rồi.”
Hứa Thụy Hoài khẽ híp mắt lại, đánh giá cô một hồi, bỗng nhiên cười: “Nặc Nặc, con trưởng thành rồi, cũng đã thay đổi nhiều.”
Khương Doãn Nặc im lặng ngồi bên cạnh, đưa tay tém góc chăn vào cho ông.
Hứa Thụy Hoài thở dài thật sâu, ông nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lúc, mới lại nói với cô: “Nếu con muốn bố ra đi được yên lòng, thì hãy hứa với bố ba điều kiện.”
Cô sững sờ giây lát rồi đáp: “Bố nói đi.”
Hứa Thụy Hoài nói: “Thứ nhất, cho dù sau này xảy ra chuyện gì… giữa con và nó đều không được có bất cứ quan hệ gì về mặt pháp luật… Ví dụ như, quan hệ hợp tác làm ăn… cùng với… quan hệ hôn nhân. Thứ hai, cho dù sau này xảy ra chuyện gì… giữa hai đứa cũng không được có con với nhau, cũng không được nhận con nuôi.”
Hai má Khương Doãn Nặc đỏ rực, tuy lúc đó cô vẫn chưa hiểu rõ “cho dù sau này xảy ra chuyện gì” mà Hứa Thụy Hoài nói rốt cuộc là chuyện gì, nhưng cô vẫn cúi đầu chấp thuận.
Hứa Thụy Hoài nói tiếp: “Điều kiện thứ ba, hi vọng con có thể nhớ kỹ những lời con đã thề trước mặt một người sắp chết là bố hôm nay.”
Khương Doãn Nặc khẽ cúi đầu: “Vâng, con đương nhiên sẽ ghi nhớ.”
Sau đó, Hứa Thụy Hoài gọi luật sư đến, lập ra hai tờ thỏa thuận, hai người còn ký tên như thật. Khương Doãn Nặc giữ một tờ, tờ còn lại, Hứa Thụy Hoài giao vào tay luật sư Châu.
Cuối cùng ông nhìn con gái mình một cái, nói: “Đừng đến đây nữa, bố không muốn nhìn thấy con nữa.”
Giây phút đó, tâm trạng Khương Doãn Nặc vô cùng kỳ lạ, cô đau lòng mà đến, lúc ra đi lại cảm thấy được giải thoát.
Hứa Thụy Hoài vốn dĩ nên đối xử với cô như vậy, giống như trước đây, ghét bỏ cô không hề che đậy. Cô là vết nhơ trong cuộc sống hôn nhân của ông, cô là chứng minh tuyệt vời nhất cho việc ông quay lưng lại với đạo đức xã hội, vì sự tồn tại của cô, ông sẽ vĩnh viễn hổ thẹn với một người phụ nữ khác, cho đến khi chết.
Trên đời này, đến đi vội vàng, cuối cùng cô cũng chỉ có một mình, thì hà tất phải để ý đến việc cô độc đến già.
Luật sư Châu nhìn bản thỏa thuận khó hiểu đó, như rơi vào trong mây mù. Đợi sau khi Khương Doãn Nặc rời khỏi, ông nói: “Hứa tổng, loại thỏa thuận này… là không thể công chứng.”
Hứa Thụy Hoài ra sức lắc đầu, nhưng cũng biết không thể nói rõ, chỉ ấp úng nói: “Không liên quan đến hiệu ứng pháp luật, chỉ là muốn nhắc nhở nó mà thôi. Nếu nó không giữ lời… thì cả đời này lương tâm sẽ không yên.”
Hứa Thụy Hoài cực kỳ sáng suốt, sao lại không nghe ra dụng ý thật sự trong lời thề của Khương Doãn Nặc chứ. Ý nghĩa về mặt chữ, nếu cô vi phạm lời thề, thì sẽ chịu sự trách phạt cô độc đến già. Lời nói này, chẳng qua cô muốn dùng để an ủi một người sắp chết mà thôi.
Mặt khác, cô cũng đã bày tỏ nguyện vọng của bản thân. Đó chính là, cô lựa chọn Hứa Khả, cho dù sau này gặp phải bất hạnh muôn phần, cô cũng cam tâm tình nguyện gánh chịu tất cả, rất nhiều suy nghĩ bất chấp mọi thứ như thiêu thân lao vào trong lửa.
Song, Hứa Thụy Hoài cũng nhìn thấu được tính tình của cô, cho dù đưa ra lựa chọn nào, cả đời cô cuối cùng vẫn sẽ cắn rứt lương tâm. Cho nên, ông ta mới tỏ rõ giới hạn của mình cùng nỗi niềm oán hận trong hai điều kiện trước.
Đây chính là tình hình tối hôm ấy, Khương Doãn Nặc chôn chặt nó vào tận đáy lòng, từ trước đến nay không dám nghĩ nhiều đến. Bây giờ khi nhớ lại, mới dần hiểu được hàm ý trong lời nói của Hứa Thụy Hoài. Cô gấp nhỏ tờ thỏa thuận ấy lại, kẹp vào trong cuốn sách văn học tiếng Pháp cũ dày.
Sau khi lại chậm rãi thu dọn đồ đạc xong, cảm thấy bụng đói, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường thì đã hơn hai giờ chiều. Ngôi nhà cô đang ngồi một mình lúc này, cảm thấy bản thân như đang mơ một giấc mơ kỳ diệu, cũng không biết khi nào sẽ dễ dàng bị người ta phá hỏng.
Hứa Khả đến công ty đi dạo một vòng, rồi đến bệnh viện.
Tuy chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ, nhưng vẫn bị yêu cầu làm kiểm tra sức khỏe. Bác sĩ theo lệ hỏi: “Kết hôn chưa? Mấy đứa con rồi? Tình huống thông thường, chúng tôi đề nghị cặp vợ chồng đã có hai hoặc hai con trở lên áp dụng loại phẫu thuật này.”
Hứa Khả khẽ lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa muốn có con.” Tức thì, hẹn trước thời gian phẫu thuật, anh từ bệnh viện đi ra, tiện đường ghé đến chỗ khu bất động sản mới ở bên bờ sông. Anh định mua nhà, và bán căn hộ cũ đó đi. Anh thì vốn không sao, chỉ là lo cho cô. Nếu được anh hi vọng có thể bán sạch những ký ức liên quan đến huyết thống. Về điểm này, anh mãi luôn cảm thấy áy náy, vĩnh viễn không địch lại hiện thực.
Thời gian vẫn còn sớm, bầu trời xanh biếc xa xôi, nhiệt độ vừa phải. Lúc lái xe ngang qua rạp chiếu phim, nhìn thấy đang công chiếu một bộ phim mới.
Anh dừng xe lại bên đường, lấy điện thoại ra bấm gọi về nhà.
Giọng nữ bên đầu kia điện thoại trong trẻo dịu dàng, nghe có vẻ tâm trạng cô rất vui, anh liền thầm yên lòng. Song, có một vài chuyện vẫn cứ chặn ở trước ngực. Liên quan đến tờ giấy chứng minh giám định kia, dường như cô không để ý đến, nhưng, anh không muốn giấu cô, không muốn một chút nào.
Anh hơi do dự, nói: “Nặc Nặc, có một số chuyện, anh muốn nói với em.”
Cô ở đầu bên kia cười cười: “Chuyện gì?”
Nhưng anh lại không nỡ phá hỏng tâm trạng vui vẻ của cô, âm thầm thở dài, trầm mặc giây lát, rồi nói: “Anh yêu em.”
Cô lập tức bật cười, thấp giọng đáp lại: “Em cũng vậy.”
Anh bỗng hơi choáng váng, vội hỏi: “Cũng gì cơ?”
Cô khẽ cười thành tiếng, nói rõ ràng từng chữ một cho anh nghe: “Em cũng yêu anh.”
Cả hai đầu dây đều im lặng, song tâm trạng lại không giống nhau.
Cô lại nói: “Hứa Khả, nếu sau này… anh sẽ đánh mất vài thứ rất quan trọng, liệu có còn muốn ở bên em nữa không?”
Anh hơi sững sờ, trả lời theo trực giác: “Chỉ cần không phải là mất em…”
Cô khẽ nói một câu: “Phải đó, em cũng nghĩ như vậy.”
Anh bất giác mỉm cười, nhưng lại không nói thêm gì.
Cô dừng lại một lúc, rồi lại tinh nghịch hỏi anh: “Anh vừa mới nói, có vài chuyện muốn nói với em. Nhưng đến giờ anh chỉ mới nói có một chuyện, còn chuyện gì nữa?”
Anh ngẫm nghĩ, rồi nghiêm túc trả lời: “Nặc Nặc, em yêu à, anh đã nghĩ ra một cái tên mới cho em rồi, sau này gọi em là Nặc Bảo, chỉ anh mới được gọi em như vậy.’
Cô la lên oai oái kháng nghị: “Không được, khó nghe quá…”
Anh không nhịn được cười nói: “Nặc Bảo, anh mời em xem phim nhé, chúng ta chưa từng xem phim cùng nhau…”
“Bây giờ ư?”
“Bây giờ.”
Khương Doãn Nặc vừa nén chịu cái tên mới khó nghe, vừa lục tung tìm quần áo. Khắp nơi đều là áo quần, cô không biết nên mặc bộ nào mới được. Cô bắt đầu cố gắng nhớ lại sở thích của anh, nhưng lại phát hiện sở thích của anh quá đơn giản, thật sự không nên tiếp nhận.
Thử qua đến mấy bộ, đều không mấy hài lòng, cứ vật vã tới lui như vậy, cô mới phát hiện đã qua giờ hẹn từ lâu.
Không muốn để anh đợi lâu, cô đành phải lôi bừa một chiếc áo thun bó sát ngắn tay màu trắng hồi đại học mặc vào, rồi mặc một chiếc quần jean. Soi soi gương, vậy mà lại thấy cũng được phết. Lại trang điểm thêm một lúc, rồi cột đại tóc lên, để lộ xương quai xanh xinh đẹp tao nhã, bấy giờ mới đi giày bata vào, vội vàng chạy ra khỏi nhà.
Đúng lúc đường lại còn bị kẹt xe, lần đầu tiên hẹn hò sau một thời gian dài mà lại đến trễ, thật sự cô không hề muốn như vậy.
Cuối cùng taxi cũng dừng lại gần rạp chiếu phim.
Cô xuống xe, trong lòng bỗng nhiên hồi hộp một cách khó hiểu, nhìn ngó xung quanh, ánh mắt đặt ở khắp nơi, toàn là từng cặp tình nhân đang đợi vào rạp, vô cùng náo nhiệt, chỉ là không tìm thấy anh.
Trong lòng khẽ rúng động, bỗng nhiên quay đầu, cô ngước mắt nhìn về phía bậc thềm ở cửa ra vào, lại phát hiện người ấy đang nhếch miệng cười ngó cô.
Cách đám đông, anh đứng ở phía xa xa, quần dài vải kaki, áo sơ mi trắng bình thường, trong tay cầm coca và hamburger mà cô nói muốn ăn trong điện thoại, trong lòng ôm một hộp bỏng ngô lớn, trông vừa ngốc nghếch lại vừa đẹp trai. Nét mặt anh dịu dàng, lại mang theo chút trêu đùa, ánh mắt lộ rõ sự chăm chú và mong đợi không thể tự giải thoát, dường như đang cố tình chờ đợi, cho đến khi cô tìm được mình mới thôi.
Cái nhìn quá mức nóng bỏng, tựa như xung quanh không có ai.
Cô lại có chút ngại ngùng, hơi cúi đầu, né tránh ánh mắt của anh, đi thẳng một mạch tới chỗ anh.
Lúc ấy đúng lúc phim vừa chiếu xong, ở cửa đột nhiên ào ra một đám người, bỗng chốc che khuất tầm nhìn của cô. Đợi khi cô ngẩng đầu lên lại, anh đã không còn ở chỗ cũ.
Khắp nơi đều là người, nhưng lại không nhìn thấy anh. Cô đứng ở đó, mà lại nhất thời lúng túng. Biết rõ anh sẽ không biến mất ngay lúc này, biết rõ suy nghĩ của mình hoang đường nực cười biết nhường nào, thế nhưng, nỗi sợ hãi mập mờ giống như mạch nước ngầm đang không ngừng tuôn trào, giống như rất lâu trước đây, một thói quen được sinh ra bởi sự bức bách của hoàn cảnh.
Cô vội vàng chen qua đám đông, chỉ muốn lập tức nhìn thấy anh, nguyện vọng đến mãnh liệt như vậy, dù là đang ở trong bầu không khí ôn hòa như thế.
Cánh tay bỗng nhiên bị người nào đó kéo nhẹ. Cô xoay người lại, anh đang ở ngay trước mắt, trán lấm tấm mồ hôi, anh nói: “Ngốc quá, anh đang ở đây nè.”
Ánh mặt trời có phần rực rỡ, bầu trời lại xanh đến chói mắt.
Hứa Khả. Cô khẽ gọi tên anh, nhưng lại tự chế giễu mình, còn tưởng là không tìm được anh nữa chứ…
Sao có thể như vậy được? Anh đang nắm chặt tay cô.
Anh đang ở đây. Anh nói, anh mãi luôn tìm thấy em trước.
The End