Yêu Không Bến Bờ

Chương 63: Chương 63




Chương 73: Những người cùng khổ

Một bữa cơm tất niên cực kỳ đơn giản, cháo với bánh rán, nhưng họ lại ăn rất ngon lành.

Hứa Khả bỏ mấy cái bánh rán bị cháy vào trong dĩa của mình, mấy cái ngon lành còn lại thì để cho Khương Doãn Nặc. Rất nhiều lúc, anh chỉ bận dùng dao xắt nhỏ mấy cái bánh trong dĩa cho cô, rồi từ từ đút cho cô ăn. Sau đó, cô lại ngồi trở về trên đầu gối anh, hai người anh một miếng em một miếng chia nhau ăn hết thức ăn trong dĩa, cô cho rằng vẫn có thể ăn những cái kia.

“Bị cháy rồi đừng có ăn, không tốt cho sức khỏe đâu.” Cô nói rồi đẩy cái dĩa của anh ra xa.

Anh cứ để mặc cô, trong mắt tràn đầy ý cười chiều chuộng, tựa như một biểu cảm vô ý hay một động tác bé nhỏ bình thường của cô thôi đều là việc tốt đẹp nhất trên đời này.

Cô cũng tham lam tận hưởng mọi thứ trước mắt, gạt bỏ tất cả những tạp niệm.

Mấy ngày không gặp, hình như anh đã gầy đi nhiều, thần sắc tiều tụy.

Cô không kìm được đưa tay vuốt ve gò má anh, nhỏ giọng nói: “Sao không cạo râu đi, không còn giống cậu nữa rồi.”

Anh đưa tay sờ sờ cằm: “Quên mất, mấy ngày nay… dù sao cũng không có đi gặp ai, nên thành ra vậy đó.”

“Giống như ông già…”

“Khó coi đến thế sao?” Anh cố ý sấn lại gần, dùng râu cọ lên mặt cô.

Hai người giỡn qua giỡn lại, không biết thế nào rồi lại hôn nhau. Môi răng anh dường như đều là hương vị ngọt ngào của cháo, hấp dẫn cô, nhấn chìm cô. Ngồi trên đùi anh, cô có thể cảm nhận được sự cương cứng giữa hai chân anh thật rõ ràng, bỗng chốc xấu hổ đến đỏ bừng mặt.

Không đợi cô hoàn hồn trở lại, anh đã buông cô ra, một mình bước đến bên cửa sổ.

Nhìn tư thế của anh, liền biết là cơn nghiện thuốc đã đến. Cô bước qua, không nói không rằng lấy đi bao thuốc trong tay anh, vứt hết vào bồn nước, sau đó mở vòi nước, bắt đầu rửa chén bát.

Anh dựa vào cạnh cửa sổ, làm bộ tức giận nhìn cô. “Đây là gói thuốc cuối cùng trong nhà rồi,” anh kháng nghị, “Chị nói xem phải làm thế nào đây.”

Cô ngoái đầu trừng anh một cái: “Cậu còn lý sự nữa, sắp thành cái tẩu thuốc rồi.”

Anh bước đến hỏi cô: “Vậy còn hút xì gà thì là gì?”

Cô đang rửa chén, không lên tiếng.

Dòng nước rào rào dưới ánh đèn biến thành màu vàng nhạt, nhẹ nhàng bắn tung tứ phía từ tay cô. Vẻ mặt cô chăm chú, ngay cả động tác cũng rất tao nhã, nhã nhặn mà dịu dàng.

Anh đứng đằng sau cô, không kìm được chống hai tay lên kệ hai bên cô, từ từ cúi người xuống, ngửi mùi hương trên tóc cô, sau đó lại vùi mặt vào cổ cô ngửi ngửi, thấp giọng nói: “Sao chị lúc nào cũng thơm như vậy…”

Cô bị nhột khó chịu phải rụt cổ lại, nói khẽ: “Hứa Khả là chó con.”

“Chó con lại còn biết cắn người.” Anh nói, dùng ngón tay khẽ lật cổ áo sơ mi của cô ra, cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên vai cô, rồi cắn xuống, sau đó lại thả ra. Anh hỏi: “Còn nhớ không, chính là chỗ này.”

Cô đặt chiếc bát trong tay xuống, khẽ “ừ” một tiếng.

“Còn muốn nữa không?”

“Chó con…” cô thỏ thẻ lầm bầm một câu, nhưng lại gật gật đầu.

Anh cười khẽ: “Cô bé ngốc, ngốc quá đi mất.”

Cô rửa sạch hai tay, xoay người lại, lau nước lên mặt anh, nhìn anh tức giận nhíu mày với mình, cô cười cười, rồi lại chậm rãi hỏi: “Tối nay… chị muốn ở lại đây, có được không?”

Anh nhìn cô hồi lâu, rồi mới trả lời: “Không được.”

Mặt cô lại bắt đầu nóng ran, ấp úng nói: “Chị muốn ở lại đây…”

Anh vẫn cứ nói: “Lát nữa em đưa chị về khách sạn.”

Cô tức tối đứng ngây ra đó, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, nhất thời kích động lên tiếng: “Chị, chị và Trần Tử Sâm đã chia tay rồi.” Câu này cứ vọt thẳng ra, cô vừa nói xong liền cảm thấy xấu hổ không thôi.

Anh im lặng hồi lâu, mới nói: “Chị đã quyết định sẽ đi rồi.”

“Chị…”

Anh ngước mắt, nhìn cô chằm chằm: “Vậy thì đừng làm gì hết, cũng đừng nói gì, cứ như vậy đi.”

Vẻ mặt anh bỗng nhiên trở nên lạnh lùng đến vậy, cô vừa buồn bã lại vừa mê muội, lưng dựa vào kệ bếp lạnh lẽo, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Anh bước ra ngoài, cầm áo khoác của cô lên, nhét vào tay cô: “Mặc vào, em đưa chị về.”

“Không…” cô rụt tay về.

“Mặc vào.”

Cô không nhận lấy chiếc áo đó, ngược lại dè dặt bước tới trước, muốn ôm anh: “Đã mười một giờ rồi, để chị ở lại đi, chỉ hôm nay…”

Anh khẽ than một tiếng, nhưng lại nhanh chóng đẩy cô ra: “Đã nói trước với chị nhiều thế rồi mà chị vẫn không hiểu sao? Bây giờ chị làm thế này là có ý gì?” Anh đưa tay chỉ sợi dây chuyền treo trên chốt cửa sổ, đột nhiên hỏi, “Khương Doãn Nặc, xa cách bao nhiêu năm nay, chị vẫn luôn đeo cái thứ đó là có ý gì? Lần trước khi chị rời đi, em đã nói gì với chị? Em đã nói, đừng bao giờ để em nhìn thấy chị nữa. Nhưng tối nay chị lại đột nhiên chạy đến… Lúc nãy em cũng đã nói, sẽ để chị đi, nhưng chị lại ở sau lưng em viết mấy chữ đó… Chị hết lần này đến lần khác chạm đến giới hạn của em, ra sức đùa giỡn em, gọi là đến ngay, xua là đi liền,” anh cười lạnh gật gật đầu với cô, “Vui lắm đúng không? Chị cảm thấy đùa giỡn em như vậy thích thú lắm, đúng không?”

Dường như anh vẫn luôn rất nhẫn nhịn, giờ phút này cuối cùng đã buột miệng nói ra tất cả. Tình cảm chan chứa bỗng chốc tan biến sạch sẽ, trong đầu cô vô cùng hỗn loạn, chỉ mơ hồ lắng nghe, sau đó cũng cảm thấy bản thân mình tội không thể tha.

Anh im lặng không lên tiếng, trong phòng vô cùng tĩnh lặng.

Trăm mối tơ chằng, nhét trong lòng thành một đống rối bời, không còn nếm ra được mùi vị gì nữa. Anh không biết mình đang nói gì, nghĩ gì, hoặc nên làm gì. Vốn tưởng có thể dần dần ổn định lại cảm xúc, nhưng vẫn mang lại sự quấy nhiễu đáng sợ. Anh sốt ruột không yên cầm cốc cà phê trên bàn lên, đang muốn uống chút gì đó nhưng phát hiện bên trong trống không, nhất thời cáu giận, anh đặt cái cốc trở về chỗ cũ đánh “cạch” một tiếng.

Mắt cô ngấn nước, chậm rãi bước qua, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh, thút thít nói: “Xin lỗi, xin lỗi… Chị không quên được cậu, chị muốn gặp cậu… Nhưng mà, chị sợ… Chị không biết, chị không biết phải làm thế nào mới tốt…”

Anh nhìn cô, mạnh mẽ ôm cô, bước nhanh lên sân thượng.

Gió đêm xào xạt, thổi bay một mảng tuyết lớn, bay lượn xung quanh.

Anh ôm cô, đặt lên lan can, khàn giọng hỏi: “Ở đây là lầu mấy?”

Cô nhắm mắt, đáp: “Lầu bảy.”

Anh một lần nữa ôm chặt cô, thấp giọng nói: “Lầu bảy… Nếu chúng ta nhảy từ đây xuống… thật muốn ôm chị nhảy xuống…”

Tuyết đọng trên lan can dần thấm vào quần áo cô, cái lạnh căm căm đâm vào da thịt cô, dường như khiến cả máu huyết ngưng tụ, song, hơi ấm của anh lại lưu luyến, bồng bềnh, vô cùng dịu dàng, lại cực kỳ nồng nàn ôm trọn lấy cô.

Cô rơi nước mắt, khẽ nói: “Chị đồng ý.”

Pháo hoa rực rỡ vạch ngang trong không trung, phút chốc sáng bừng cả đêm tối, và cả khuôn mặt anh.

Cùng với, vệt nước mắt trên mặt.

Cô kìm nén không khóc, đưa tay gạt đi nước mắt của anh.

“Hứa Khả…” Cô gần như khóc không thành tiếng, “Cậu không nên như vậy…”

Cách đây rất lâu, khi cô nhìn thấy anh, anh trẻ trung đến thế, có nụ cười như ánh mặt trời, bóng dáng khí phách hiên ngang.

Chỉ là, hết thảy mọi thứ, đều đã trôi xa.

Tối hôm ấy, vì anh, cô nguyện làm tất cả mọi chuyện, thậm chí là chết đi.

Song, cô vẫn không biết, bản thân mình có thể làm gì cho anh, ngoại trừ cái chết.

Như lời anh nói, có quá nhiều thứ, cuối cùng vẫn không thể cho đi.

Còn lại, chỉ có nụ hôn cuồng nhiệt, yêu thương mê đắm.

Trong ngập trời tuyết bay, anh tiến vào cơ thể cô, cô vẫn nóng bỏng tốt đẹp như thế, ôm lấy anh vô cùng dịu dàng, dựa dẫm vào anh.

Anh ở bên cô, có thể nhìn cô chăm chú, có thể vuốt ve cô, thì thầm cùng cô, tâm sự cùng nhau. Song, khi anh chiếm hữu cô, lại cảm nhận được nỗi sợ hãi vô cùng sâu sắc, một nỗi sợ hãi vĩnh viễn đánh mất. Anh bị ý niệm này không ngừng kích thích giày vò, gần như rơi vào vòng xoáy phẫn nộ điên cuồng.

Nửa đêm, tiếng pháo kéo đến ầm trời.

Anh càng ngày càng kích động mà đòi hỏi trong tuyệt vọng, anh tha thiết nhìn cô, không muốn dời mắt khỏi cô dù chỉ một giây phút, anh ngắm nhìn cô nhu mì trằn trọc dưới thân mình, cô rên rỉ thút thít khi đạt đến cao trào, anh nhìn thấy giọt mồ hôi của mình rơi vào trong mắt cô.

Cô đắm đuối nhìn vào mắt anh, thỏ thẻ: “Ở bên trong…”

Anh dùng nụ hôn chặn miệng cô lại, run rẩy, hoàn toàn rút khỏi cơ thể cô…

Anh bế cô vào nhà tắm, cởi bỏ áo sơ mi, đặt cô vào bồn tắm đầy nước ấm. Họ ôm nhau ở trong nước, và hôn nhau. Anh rửa sạch người cho cô, động tác nhẹ nhàng mà dịu dàng. Cô cẩn thận cạo râu cho anh, sau đó khẽ hôn lên chiếc cằm sạch sẽ màu xanh nhạt, chỗ đó góc cạnh rõ ràng, hiện rõ vẻ tuấn lãng cương nghị.

Nước ấm vừa phải đến thế, anh dịu dàng đến thế, nằm trong lòng anh, dường như cô muốn ngủ.

Anh vuốt ve mặt cô, vuốt ve mắt cô, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi. Nhìn chị đó, mắt mở hết nổi rồi.”

Cô lắc đầu, chỉ muốn ngắm anh thôi, sợ mở mắt ra lần nữa, thì trời đã sáng.

Thời gian trôi qua vội vàng như vậy.

Anh thở ra, lau sạch người cho cô, rồi lại bế cô đặt lên chiếc giường đơn mà cô từng ngủ, nhưng bản thân lại muốn rời đi.

Cô nắm chặt cổ tay anh, nhìn anh với vẻ đáng thương.

Anh lắc lắc đầu, cúi người xuống nói với cô: “Không được, em sẽ không nhịn được mất,” anh cầm tay cô nhẹ nhàng chậm rãi đặt xuống dưới thắt lưng.

Cô đỏ mặt, nhưng không né tránh.

Anh lại than khẽ: “Em biết ngay là sẽ như vậy mà, nên trước đó mới không muốn để chị ở lại. Em lo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu thật sự có chuyện gì, một mình chị… sao em có thể yên tâm cho được. Nếu có một ngày, chị hối hận… vì tối nay đã quay về đây, thì cả đời này lương tâm em sẽ không được yên.”

Cô không nói gì, từ trên giường bò dậy ôm lấy cổ anh không buông.

Anh ôm cô một lúc lâu, cười khổ: “Chỉ biết giày vò em thôi, được rồi, em ôm chị, chị đừng lộn xộn.”

Cô ngoan ngoãn ừ một tiếng, nghe theo nằm vào trong lòng anh, gối đầu lên cánh tay anh. Chốc chốc cô lại mở mắt nhìn anh, nhưng anh ngủ rất yên tĩnh, không hề động đậy, ngay cả hô hấp cũng cố gắng kìm nén.

Cô vẫn không kìm được hôn anh, ôm anh, những động tác nhỏ không ngừng nghỉ. Cho đến khi anh trở mình nhẹ nhàng đè cô xuống.

Anh hôn lên mi mắt cô, hôn sống mũi cô, nói khẽ: “Ngủ đi, ngủ đi.”

Cô rắp tâm không muốn buông tha anh, ngẩng mặt lên hôn anh, không lâu sau, anh đã bắt đầu thở gấp.

Anh hỏi: “Lúc nãy như thế, chị không đau ư?”

Mới đầu cô gật gật đầu, sau đó lại chỉ khẽ lắc đầu.

Anh bất giác cười khẽ, lại ngoan ngoãn nằm trở lại giường, giữ chặt đôi tay nghịch ngợm của cô, nói: “Ngủ ngoan đi nào.”

Cô chu miệng, vùi vào lòng anh, dần dần, cho đến khi ngủ say.

Chương 74: Quá khứ tan biến

Một đêm, ngủ rồi lại thức, không biết đã tỉnh dậy bao nhiêu lần.

Có lúc, anh nằm ngay bên cạnh cô, ôm chặt lấy cô, hôn cô, vuốt ve cô. Có lúc, bên cạnh lại trống không, thấp thoáng, chỉ nghe thấy tiếng nước vọng lại từ trong phòng tắm, nhưng không lâu sau đó, anh chắc chắn sẽ quay trở lại. Mỗi lần cô mở mắt, phát hiện ngoài cửa sổ vẫn là màn đêm vô tận, thế là lại mãn nguyện ngủ tiếp.

Trước lần thức dậy cuối cùng, cô ngủ rất ngon.

Khi mở mắt ra lần nữa, ngoài trời đã sáng rõ.

Cô nhìn chằm chằm rèm cửa sổ một hồi lâu, mới từ từ cử động.

Tay cô gác trên ngực anh, từ từ ngẩng đầu lên, là yết hầu, cằm, miệng, mũi, và cuối cùng là đối diện với đôi mắt hơi mở của anh. Quầng mắt anh sẫm màu vì mệt mỏi, một cánh tay vẫn đặt sau gáy cô.

Anh đưa tay vuốt ve mặt cô, mỉm cười nói: “Ngủ ngon quá, sắp ngáy luôn cơ.”

Cô chu môi ngó anh: “Trước giờ chị không có ngáy nhé.”

Anh cười cười, lại hỏi: “Muốn ăn gì, em ra ngoài mua.”

“Sớm vậy, mới mồng Một Tết, làm gì có bán đồ ăn sáng?”

Anh nhỏ giọng nói: “Có chứ, đã sắp đến giờ cơm trưa rồi.”

Cô ngọ nguậy, nhẹ nhàng vùi đầu vào trước ngực anh, không muốn nói chuyện.

Một lúc sau, Hứa Khả rời khỏi giường đi tắm, sau đó ra ngoài, mang về mấy hộp điểm tâm sáng từ một quán cơm gần nhà.

Khương Doãn Nặc cũng đã thức dậy, đang giúp anh dọn dẹp nhà cửa, liếc mắt nhìn điểm tâm anh đang cầm trên tay, mỗi món đều là thứ cô thích ăn, nhưng lại cảm thấy không muốn ăn chút nào.

Hứa Khả cho thức ăn ra dĩa, tuy mỗi món chỉ có một dĩa nhỏ, nhưng rất nhiều món, cũng bày đủ một bàn.

Anh nhìn nhìn, cảm thấy chỗ này bán cũng được, rồi gõ nhẹ xuống bàn nói: “Ăn một chút đi, qua bên đó rồi muốn ăn cũng không ăn được đâu.”

Khương Doãn Nặc cầm đũa lựa tới lựa lui im lặng ăn vài miếng, quả nhiên ăn không thấy ngon.

Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, mười hai giờ, giờ này đã có thể vào cổng rồi.

Hứa Khả nhìn cô một cái, cười nói: “Không sao đâu, con đường này sẽ không bị kẹt xe, chắc chắn đến kịp.”

Cô ngẫm nghĩ hồi lâu, mới nói: “Chị còn phải về khách sạn lấy hành lý.”

Anh gật gật đầu, không nói gì.

Hứa Khả ăn cũng không nhiều, nhưng ít ra trông vẫn ngon miệng hơn cô.

Khương Doãn Nặc đặt đũa xuống đứng dậy: “Không còn sớm nữa, chị phải đi rồi.”

Hứa Khả dừng lại nhìn cô.

Cô mặc áo khoác vào, cầm túi xách đi đến cửa, nhưng lại nghe thấy anh nói câu gì đó, lúc ấy cô vừa bước tới mở cửa nên không nghe rõ chữ nào. Cô bỗng quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh chậm rãi bước đến: “Đợi đã.”

Cô đứng ngay tại cửa, ngẩn ngơ trong lòng.

Lại nghe thấy anh nói: “Để em ôm chị lần nữa…” Anh hơi cau mày, như đang than vãn.

Cô được anh ôm lấy thật ấm áp, chia ly tựa như trở nên xa vời, cô nhắm mắt lại, chờ đợi.

Rốt cuộc là chờ đợi điều gì? Cô cũng không rõ, có lẽ, chỉ là chờ anh buông mình ra.

Cuối cùng anh cũng buông cô ra, bàn tay đặt trên lưng cô trượt xuống cánh tay, nắm lấy tay cô.

Anh nói: “Chăm sóc tốt cho bản thân.”

Cô nhìn anh một cái, rồi cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình: “Cậu… một mình phải ngoan đấy.”

“Được.”

“Quên chị đi…”

“Được.”

“Bỏ thuốc đi.”

Anh nói: “Chị cũng vậy.”

Tay anh ra sức nắm chặt, cuối cùng bất chợt buông ra. “Đi đi,” anh nói, “Em không tiễn đâu.”

Cô đi ra, đóng cửa lại. Từ cửa sổ giữa cầu thang nhìn ra ngoài, lại là một mảng trắng xóa, giống như cả thế giới đều trống rỗng, chỉ còn lại một vật chất duy nhất.

Khắp nơi đều trống trơn, có người đã mang đi tất cả.

Anh ngồi xuống sofa, bỗng nhớ đến gì đó, lấy ra một hộp thuốc mới toanh ở dưới kỷ trà. Anh chậm rãi xé bao thuốc, rút một điếu ra, châm lửa, từ từ hít vào. Tiếp đó, là điếu thứ hai, điếu thứ ba…

Tuyết vẫn cứ rơi, Khương Doãn Nặc lấy hành lý từ khách sạn, sau đó lên taxi.

Đường đến sân bay cùng hướng với nhà họ.

Cuối cùng, một lần nữa cô nhìn thấy giao lộ thân quen, biển hiệu thân quen, tiệm báo thân quen, cùng với con đường bị tuyết chất thành đống, trước mắt cô, hoặc là sau lưng, quanh quẩn trong ấn tượng thân quen và xa lạ.

Nhớ anh, vẫn như trước đây.

Trên con đường này, đèn đỏ cực kỳ nhiều, thời gian dừng lại cực kỳ lâu. Có nhiều lần, cô đặt tay lên tay nắm cửa xe, lòng muốn nhưng chẳng được, dường như muốn mở ra, dường như muốn bất chấp tất cả mà nhảy xuống, dường như muốn buông bỏ mọi gánh nặng.

Do dự, vẫn là do dự.

Cho đến khi đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, ô tô tiếp tục chạy về phía trước, biển hiệu trên đường nhìn từ gương chiếu hậu ngày một nhỏ đi, trong tuyết trắng xóa, sau một cái xoay người, liền không thấy đâu nữa.

Bàn tay chán nản trượt từ cửa xe xuống, nắm chặt góc áo khoác.

Bỗng nhiên cô nói: “Bác tài, phiền anh lái nhanh chút, tôi đang vội.”

Tài xế ô tô trẻ tuổi nhếch miệng cười cười: “Cô bay chuyến mấy giờ? Không phải tôi không muốn nhanh đâu, tôi cũng muốn kiếm thêm nhiều mối chứ, có điều tuyết rơi dữ quá, an toàn vẫn là trên hết, an toàn là trên hết…”

Dần dần đã vào đường cao tốc, càng gần sân bay hơn, nỗi trống trải trong lòng cô càng thêm rõ ràng, không nói nên lời.

Cô đang làm gì thế này? Cô không biết, chỉ luôn thấy sợ hãi và căng thẳng, cảm giác này sắp khiến cô không thở nổi, đến mức buột miệng nói: “Tôi muốn quay lại, phiền anh lái xe quay lại lần nữa.”

Tài xế lại cười, “Cô đùa đấy à, trên đường cao tốc sao có thể rẽ được?”

Cô không thể quan tâm nhiều như vậy nữa, suy nghĩ cấp bách như thế chặn ở trước ngực, không thể né tránh. Điều càng bức bối hơn là, nước mắt lại sắp tuôn trào, cô nói, “Bác tài, phiền anh đưa tôi quay về.”

Tài xế tỏ vẻ khó hiểu, miệng luôn nói: “Đừng sốt ruột, đằng trước có một lối ra, có thể xuống khỏi đường cao tốc từ chỗ đó.”

Cô vội gật gật đầu.

Thế nhưng, khi họ tới đó, mới phát hiện chỗ lối ra đông nghẹt xe.

Có thể thoáng thấy một chiếc xe tải lớn đang chắn ngang giữa đường, đoán chừng tuyết rơi đường trơn, đã xảy ra tai nạn.

Tài xế vội nói: “Không biết phải đợi đến bao giờ? Nếu tiếp tục đi về phía trước, tôi nhớ là đằng trước còn có một lối ra nữa.”

Lại lái về phía trước hơn mười phút nữa, quả nhiên tìm được một lối ra, cũng không có xe qua lại, nhưng lại bị chướng ngại vật giao thông ngăn lại.

Tài xế than thở: “Giờ thì hết cách rồi, tuyết rơi dữ quá, đường bị phong tỏa là chuyện bình thường. Tôi đưa cô đến sân bay trước, lát nữa cô muốn lên máy bay hay muốn về nhà thì tùy cô.”

Dường như số trời đã định.

Khương Doãn Nặc cũng không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tài xế ngó cô một cái từ gương chiếu hậu, kìm lòng không đậu, bèn trêu vài câu: “Nhớ nhà rồi đúng không? Không nỡ xa bố mẹ chứ gì? Ở nhà lâu thì vui, xa nhà nhất thời buồn, bây giờ ai cũng muốn ra nước ngoài, ra ngoài có gì tốt đâu chứ, ở nhà mình vẫn thoải mái hơn…”

Những bông tuyết vẫn đang rơi, nát vụn đập vào cửa sổ, vùng vẫy, tan chảy, giống như quá khứ đã tan biến.

Khi trong hộp còn lại điếu thuốc cuối cùng, trời đã tối như mực.

Trong nhà không bật đèn, Hứa Khả vẫn còn ngồi ở đó, anh cầm hộp thuốc lên lắc khẽ, bên trong chỉ có sự va chạm bé nhỏ bởi khoảng không.

Anh do dự, không biết có nên hút nốt điếu cuối cùng này hay không.

Ngẩng đầu tựa vào sofa, hồi lâu, cả điếu thuốc và hộp thuốc đều bị vo thành một cục, bị người ta nhẹ nhàng ném xuống đất, hòa vào sắc đêm nặng nề.

Mọi thứ quay về sự tĩnh lặng.

Những người cùng khổ, chỉ có chia ly mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.