Chương 3:
Ngày hôm sau, Sở Minh và Lâm Tĩnh rời Sở gia, theo thường lệ cùng nhau lái xe đi công ty, trong xe một người trêu ghẹo, một người đỏ mặt rất nhanh liền đến cửa của công ty.
Xuống xe, Sở Minh tự giác buông lỏng ra bàn tay luôn luôn nắm chặt, nàng vô lại đến đâu cũng biết khi nào cần nghiêm túc, không muốn Lâm Tĩnh khó xử, nhẹ nhàng buông tay ra, hướng Lâm Tĩnh cười cười, chậm rãi hướng bộ phận kinh doanh đi. Lâm Tĩnh hiểu ý vội giữ chặt tay Sở Minh, ngập ngừng nhìn nàng, Sở Minh hiểu Lâm Tĩnh đang suy nghĩ gì, gật đầu mỉm cười trấn an.
Sở Minh bởi vì suy nghĩ linh hoạt, mồm mép lanh lợi, xây dựng được hệ thống khách hàng thân thiết, đã được thăng chức thành phó phòng kinh doanh, sự kiện lớn nhỏ của công ty nàng cũng tham dự không ít, trong lòng coi như được an ủi, cuối cùng thoát ly được một nửa hình tượng “tiểu bạch kiểm”, có thể giúp đỡ bà xã phân ưu.
Đang dương dương tự đắc, di động vang lên, nhìn dãy số hiển thị, ánh mắt liền cười đến híp lại:
“Đồng Đồng, cậu và Nhị Thiếu đi hưởng tuần trăng mật đã trở về rồi hả?”
“Con chó nhỏ, tớ nhớ cậu muốn chết.”
Một giọng nói kích động vang lên, khiến cho người đồng nghiệp bên cạnh đang xem văn kiện chợt run một cái. Sở Minh vẻ mặt đầy hắc tuyến, cái lỗ tai bị chấn động ong ong vang lên, đem điện thoại cách xa lỗ tai một chút rồi mới dám tiếp tục nói.
“Đi chơi thế nào a? Vui không?”
“Ai, đừng nhắc tới, tớ phơi nắng nên bây giờ tớ đen thui, còn cả người thì bị muỗi cắn rất nhiều đớm đỏ.”
“Ha ha, cái này gọi là tổ hợp của hắc tinh tinh và con cóc nha, hẳn là rất xinh đẹp, nhất định đặc biệt mỹ liêu động nhân tâm nha.”
“Cậu có phải lâu rồi thiếu bị đánh không?”
“Khụ khụ.” Nhớ tới tư thế khi Tử Đồng khi đánh người, lưng của Sở Minh chợt cảm thấy lạnh cả người, cơ thể vội vàng làm việc, nghiêm trang hỏi:
“Trước khi cậu đi Châu Âu không phải đã nói sẽ đi năm ngày sao? Như thế nào lại thành ra thảm như vậy?”
“Nhắc tới chuyện này tớ lại cảm thấy tức giận, cái tên hướng dẫn du lịch toan tính tiện nghi, nói cái gì mà đi cảm thụ thiên nhiên, không khí dã ngoại tĩnh lặng rất tốt để cắm trại. Khiến cho mỗi đêm tớ cùng Nhị Thiếu đều trở thành thức ăn cho mấy con muỗi. Không nghĩ tới , tớ trời sinh xinh đẹp nên mấy con muối đó cũng không thèm cắn Nhị Thiếu mà toàn bộ đều trên người tớ, tớ tức giận xịt hết cả lọ nước hoa lên người, lại còn có gió lạnh khiến tớ một đêm không ngủ được. À còn nữa, lúc nửa đêm đang yên tĩnh thì tớ nghe được tiếng sói tru hù doạ tớ.”
Sở Minh cười to.
“Nếu mà cậu bị sói tha đi, tớ nghĩ chuyện này còn có thể soạn ra một bản nhạc giữa 'người đẹp và sói' nha, tớ cảm thấy chỉ cần là giống đực thì cậu đều chấp nhận mà phải không?”
“Kháo! Chỉ vài ngày không gặp con chó nhỏ cậu cảm thấy ngứa da có phải không? Cái gì mà giống đực thì tớ sẽ chấp nhận hả, tớ nói cho cậu biết đại tỷ đây là nam nữ quyến rũ hết nhé!””Đúng đúng, Đồng Đồng tỉ là ai a, đâu phải chỉ nam nữ đều quyến rũ hết, mà kể cả bất nam bất nữ cũng bị hấp dẫn luôn không phải sao?”
Bên kia điện thoại Tử Đồng tức giận nghiến răng đến lợi hại.
“Sở Minh, cái miệng của cậu đến khi nào mới có sửa đổi bớt vô sỉ được hả, chờ đến buổi gặp lại tớ nhất định sửa chữa ngươi!”
“Gặp nhau sao? Ok, ở đâu hử?”
“Liền ở gần công ty của cậu đi, quán lẩu cá lúc 5 giờ, cậu mà dám đến muộn tớ liền đem tất cả chuyện cũ nói cho Tĩnh Tĩnh biết hết.”
“Ách... cậu dám-----”
Đem điện thoại bỏ xuống, Sở Mình nhìn đồng hồ một cái rồi cầm cái áo, rồi đi về hướng về văn phòng Tổng tài.
Thư kí cười tủm tỉm nhìn Sở Minh, mời nàng vào, đưa ly nước trà rồi lui ra ngoài.
Sở Minh cầm cốc nước cười hì hì nhìn Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh một thân âu phục sẩm màu, làm nổi bật lên làn da trắng bên trong. Nàng đang cúi đầu xem văn kiện, thấy Sở Minh vào phòng, Lâm tĩnh bỏ bút trong tay xuống, mỉm cười nhìn Sở Minh.
“Có chuyện gì mà vui vậy?”
“Đông Đồng đã trở về rồi.”
“Thật sự?” Trong đáy mắt của Lâm Tĩnh xẹt qua một tia mừng rỡ.
Sở Minh gật đầu “Tụi tớ vừa hẹn, khi tan tầm gặp nhau ở quán lẩu cá dưới công ty.”
“Đúng lúc tớ cũng không còn việc gì, chúng ta đi xuống đó đi, nếu đợi đến tối sẽ rất đông người khó mà tìm được chỗ tốt.”
“Được.”
Bởi vì chưa đến thời điểm tan tầm nên người đến quán không nhiều, lão bản của quán nhìn thấy Lâm tổng đến liền vội vàng cúi người nghênh đón. Rồi tự mình mang hai người đến một căn được bố trí không tệ lắm, cho lui người tiếp tân rồi chính mình cũng lui ra.
Sở Minh trừng mắt hai mắt nhìn lão bản bóng lưng, âm thầm càu nhàu.
“Cái thế giới gì vậy a, nhìn thấy người có tiền đến liền quấn quýt lấy lòng như chó giữ nhà. Lần trước tớ đến thì cái gì cũng không nói cứ như vậy trực tiếp ném cho phục vụ.”
Lâm Tĩnh cười yếu ớt.
“Đúng là lão bản có mắt như mù, lại dám chậm trễ Sở Minh đại tiểu thư của chúng ta.”
Sở Minh cũng chưa phải rất vui lòng quyệt miệng một cái, nhìn Lâm Tĩnh bộ dáng đắc ý tiểu nữ nhân, cười xấu xa nói:
“Tĩnh Tĩnh, lúc này chỉ mới bốn giờ rưỡi, tớ đoán chừng Đồng Đồng và Nhị Thiếu còn rất lâu mới đến, chúng ta trước nên tìm chuyện gì làm đi.”
“Cậu muốn làm gì?” Lâm Tĩnh ngây thơ hỏi.
Sở Minh không nói, đứng lên, trực tiếp đem Lâm Tĩnh đang yên ổn ngồi trên ghế mà ôn lấy.
“A! Cậu là đang làm cái gì?” giọng âm mềm mại của Lâm Tĩnh kêu lên.
“Cậu nói xem?” Sơ Minh cười đến không có một tia hảo ý.
“Đừng---- sẽ có người vào.” Lâm Tĩnh đỏ mặt, hai tay liều mạng đẩy Sở Minh ra.
“Ngoan~ cậu không gọi thì đảm bảo sẽ không có ai vào đây đâu.” Sở Minh vừa nói vừa đem nàng đặt trên sofa, cả người cũng dán đến thân thể Lâm Tĩnh cùng nằm lên trên đó.
“Minh, về nhà, như vậy không tốt.” Đôi mắt Lâm Tĩnh xinh đẹp hoà hợp mang theo vẻ cầu khẩn nhìn Sở Minh. Bất lực nhìn, như vậy không thể giúp được gì còn càng làm cho dục vọng thoát ra mạnh liệt hơn. Cúi đầu, ngậm lấy đôi môi ấy dùng sức mà hút lấy, đầu lưỡi mở khớp hàm của Lâm Tĩnh ra, quấn lấy đầu lưỡi của người vẫn đang còn xấu hổ kia mà chơi đùa. Tay kia vổ về sau lưng của Lâm Tĩnh chậm rãi xoa nắn.
Sở Minh đang mê mẫn hôn Lâm Tĩnh, chợt cảm thấy phía sau lưng có luồng gió lạnh thổi qua, giật mình, từ trên người Lâm Tĩnh tuột xuống, lẽ nào cửa bị mở ra?
Lập tức quay đầu, quả nhiên, nàng thấy Nhị Thiếu cùng Từ Đồng đang híp đôi mắt quỷ dị nhìn chính mình cùng Lâm Tĩnh.
Tử Đồng một thân màu đen, váy liền áo bó sát người, tóc quăn buông trên vai, quả nhiên bị nắng phơi đen đi nhưng khi nhìn lên lại cảm thấy xinh đẹp một cách hoang dã. Nhị Thiếu vẫn là một thân bạch sắc sạch sẽ đồ thể thao, gương mặt vốn lạnh nhạt lại mang theo một chút cười quỷ dị.
Lâm Tĩnh nghiêng người ngồi ở trên sofa không dám nhìn hai người, Tử Đồng thì trái ngược lại, vui vẻ nói:
“Tiếp tục, tiếp tục a, tình cảm mãnh lệt, rất con mẹ nó kích thích tình!”
“Hai người các cậu, không phải nói hẹn 5 giờ sao? Tới sớm như vậy làm gì chứ?” Sở Minh bất mãn nói.
“Bọn tớ định đến sớm chút ah~” Tử Đồng bước lên phía trước cười hì hì, thuận tay xoa bóp gương mặt nhỏ nhắn của Sở Minh, mặc kệ gương mặt nhăn nhó của Sở Minh quay đầu nhìn Nhị Thiếu cười quyến rũ.
“Thiếu, cậu nói xem sao mỹ oa nhà chúng ta thế nào không có khuôn mặt mềm mại như Minh Minh nha?”
“Mỹ oa là ai?” Sở Minh ngốc ngốc hỏi.
Nhị Thiếu liếc mắt nàng một cái, nhàn nhạt trả lời: “Là giống chó ngao Tây Tạng nhà tớ mới nuôi.”
Lâm Tĩnh một bên cười thật vui vẻ, Sở Minh buồn bực nhìn ba người, Nhị Thiếu kêu người phục vụ vào, chọn một vài món ngon, ba người vây quanh bắt đầu ngồi xuống bàn, nói chuyện.
Tử Đồng liên tục hướng Sở Minh oán giận mẹ của Nhị Thiếu không có thích nàng, còn có rất nhiều chuyện, như thế nào ngược đãi nàng, Lâm Tĩnh lẳng lặng nghe không phát biểu, Sở Minh thì không phải như vậy. Sở Minh bên vực Tử Đồng vỗ bàn mắng Nhị Thiếu không có can đảm, không biết che chở cho vợ, không biết tự mình học chăm sóc tốt người vợ. Nhị Thiếu bị chửi ngồi yên một chỗ, không đợi hai người hàn huyên xong, tính tình nóng nảy của Nhị Thiếu nổi lên, vỗ bàn.
“Minh Minh, tại sao cậu không nghĩ là Đồng Đồng khi dễ mẹ của tớ? Mẹ tớ, bà ấy vốn không thích những con chó to lớn, muốn tớ đem chó ngao Tây Tạng đó đem cho bằng hữu nuôi nhưng tớ không đồng ý. Bà không có biện pháp đành phải đi mua loại chó Zimba (chó đặc biệt nhỏ) mới sinh chưa bao lâu để nuôi. Bình thường bà dẫn nó ra ngoài đi dạo, còn Đồng Đồng ---- nàng cư nhiên không chịu bỏ qua, dắt theo chó ngao Tây Tạng cắn tiểu Zimba!”
Tử Đồng đưa tay xoa xoa tóc, mặt lạnh giải thích:
“Tớ vốn là cảm thấy tiểu Zimba thật đáng thương, vừa mới sinh ra chưa được bao lâu đã phải cai sữa, tớ chỉ là muốn đem mỹ oa cho nó uy sữa mà thôi!”
Lâm Tĩnh đang dùng bữa, nghe xong những lời này liền bị sặc, che miệng, mắt rưng rưng nhìn ba người, Sở Minh liền vội vàng xoay người xoa lưng cho Lâm Tĩnh.
Tử Đồng nhìn Sở Minh bên cạnh, rồi nhìn Nhị Thiếu mặt lạnh, nàng ném chiếc đũa, vớ lấy cái túi chuẩn bị đi.