Yêu, Không Đơn Giản Như Vậy

Chương 5: Chương 5




Chương 4: Bị đánh

“Cậu muốn đi đâu?” Nhị Thiếu để đũa xuống xoay người, kéo lại Tử Đồng muốn đi ra ngoài.

Tử Đồng dùng sức thoát khỏi tay của Nhị Thiếu.

“Cậu buông tay! Không phải chê tớ sao? Tớ còn không phải nên đi sao.”

Tử Đồng đỏ mắt xong ra ngoài, nàng chính là không chịu được Nhị Thiếu vì người khác mà lớn tiếng với nàng, ngay cả thiên hoàng lão từ cũng không được.

“Cậu nháo cái gì?” Nhị Thiếu không nhịn được lớn tiếng.

Âm thanh ồn ào trong nháy mắt đều dừng lại, Tử Đồng không thể tin nhìn Nhị Thiếu, Sở Minh cùng Lâm Tĩnh cũng ngạc nhiên nhìn hai người, rồi nhìn nhau. Quen được Nhị Thiếu nhiều năm như vậy, đừng nói là lên cơn ngay cả nói chuyện lớn tiếng với Tử Đồng đều chưa từng thấy. Hôm nay, lại có thể bởi vì Tử Đồng ăn mẹ giấm chua mà tức giận... Khụ khụ, chỉ có thể nói là nàng rất hiếu thuận đi.

Tử Đồng chưa từng chịu uỷ khuất như vậy, nghiêng răng xoay người lại rồi hướng cái bụng của Nhị Thiếu đạp một cước. Sở Minh và Lâm Tĩnh há miệng nhìn Nhị Thiếu ôm bụng chậm rãi ngồi xuống, rồi đồng thời quay đầu chỉ thấy Tử Đồng nhanh chóng với lấy cái túi xông ra ngoài.

“Hồng Nhị Thiếu, cậu cút!!! Cậu không cần để ý đến tôi, về nhà mà trở về tìm lão mẹ của cậu mà dưỡng đi! Đi cùng người mà luyến ái đi.”

Tiếng giày cao gót của Tử Đồng vang lên, đẩy cửa ra, như một cơn gió chạy ra bên ngoài. Nhị Thiếu dùng tay ôm lấy cái bụng của mình rồi cũng chạy đuổi theo. Lưu lại Sở Minh cùng Lâm Tĩnh mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau một hồi, một ngụm đồ ăn cũng không ăn, tính tiền đi.

Trên đường về nhà, Sở Minh vẫn còn lo lắng cho Tử Đồng, sợ nàng tính cách bướng bỉnh sẽ xảy ra chuyện gì. Ngồi ở vị trí kế bên tay xế, lấy điện thoại ra gọi cho Tử Đồng, nói hồi lâu, ngoại trừ tiếng khóc và tiếng hít mũi thì nàng nói cái gì hoàn toàn không nghe được, bất đắc dĩ tắt điện thoại hướng Lâm Tĩnh than oán.

“Cậu nói xem hai người đó cũng đâu còn nhỏ, lần này cãi nhau lớn như vậy, là do tớ nói chuyện mấy con chó kia, đáng lẽ là một bữa cơm đoàn tụ vui vẻ lại trở nên tan rã trong không vui.”

Lâm Tĩnh cười yếu ớt.

“Hai người ở cùng một chỗ khó tránh khỏi cãi vả, cậu yên tâm đi, tính tình của Tử Đồng tới nhanh mà đi cũng nhanh.”

Sở Minh lắc đầu

“ Tĩnh Tĩnh, cậu đừng nhìn lầm vẻ ngoài của Đồng Đồng. Cậu ấy chính là mong muốn Nhị Thiếu nhất định phải đem mình ở vị trí thứ nhất. Đừng nhìn cậu ấy bình thường rộng lượng, không đem cái gì để ở trong lòng cả. Đó là bởi vì chuyện khiến cho cậu ấy coi trọng quá ít, thế nhưng Nhị Thiếu chính là điểm yếu của nàng, mà chuyện này lại cùng Nhị Thiếu có liên quan nữa. Đồng Đồng giống như một con chó điên, gặp người nào cắn người đó.”

Lâm Tĩnh cười “Vậy có thể sẽ cắn cậu không ah~?”

Sở Minh duyên dáng hai chân bắt chéo.”Vậy cũng không đúng, người như tớ thì người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ai lại không muốn tán thưởng mấy cai ah~!!!”

“...”

Trên đời này, có loại người có khiếu miệng quạ đen, nói tốt thì không thấy gì, vừa nói vài câu không hay thì trăm phần trăm thành công, tựa như là Sở Minh.

**************************************

Buổi tối, Sở Minh và Lâm Tĩnh hai người về nhà ăn cơm một chút thì chín giờ, Sở Minh sợ Lâm Tĩnh mệt mỏi liền xung phong dọn dẹp chén đũa, xua đuổi Lâm Tĩnh vào nhà tắm. Dọn dẹp không sai biệt lắm, nàng đi tới phòng bên cạnh tắm rửa một chút, rồi tuỳ tiện mặc một bộ T-shirt rộng thùng thình, huýt sáo, ôm máy tính vào phòng chuẩn bị cùng Lâm Tĩnh coi một bộ phim điện ảnh mới.

Trong phòng, nhàn nhạt hương thơm, Lâm Tĩnh mặc một bộ tơ lụa bạch sắc khiêu gợi cùng mỏng manh nội y. Nàng đang dùng khăn nhẹ nhàng lau tóc, cánh tay vừa nhấc lên rồi để xuống mơ hồ có thể thấy được trước ngực hai điểm mê người, Sở Minh nhìn nhìn rồi tiến đến, ngọt ngào mỉm cười.

“Xem phim điện ảnh sao? Đợi tớ lau khô tóc nha.”

Sở Minh mắt nhìn đăm đăm, liếm đôi môi khô khốc của mình, tay bỏ máy tính xuống, nàng không quảng tóc còn ướt liền nhảy lên giường đem Lâm Tĩnh áp dưới thân như con sói vồ lấy mồi. Nhìn Lâm Tĩnh dưới thân mình, gương mặt đơn thuần mang theo chút sợ hãi Sở Minh liền liên tưởng đến tiểu bạch thỏ vô tội, trái tim như muốn bùng nổ, liền cuối đầu cuồng loạn hôn lên gò má trắng nõn. Lâm Tĩnh khó nhịn uốn éo người muốn tránh khỏi sự khiêu khích của Sở Minh. Sở Minh không thuận theo, hai chân trụ ở hông của Lâm Tĩnh, đưa tay xốc váy ngủ lên nhẹ nhàng vuốt ve, tiếng rên rỉ khe khẽ từ khóe môi tràn ra, Sở minh hưng phấn trên tay gia tăng tốc độ mạnh yếu.

Lâm Tĩnh mê loạn, đang ở thời khắc quan trọng, ở ngoài cửa liền bị người nào đó gõ liên tục, tiếng gõ cửa vang lên “ bang bang “.

“Ai đó?”

Giọng nói đầy bất mãn của Sở Minh khàn khàn vang lên hỏi, mà đáp lại nàng vẫn là tiếng đạp cửa dồn dập. Lâm Tĩnh đỏ mặt đẩy Sở Minh ra, mặc áo ngủ một lần nữa.

“Minh, đi mở cửa đi.”

Nhìn con mồi trong nháy mắt chạy mất, Sở Minh tức giận đứng dậy đi mở cửa, dùng sức mở cửa ra một trận gió lạnh thổi qua. Sở Minh bị một khuôn mặt nhếch nhác, tóc tai bù xù, mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ rực rỡ gắt gao ôm lấy.

“Hu hu, Minh Minh , Nhị Thiếu là kẻ không có lương nàng không cần tớ nữa, tớ và cậu vượt quá đi”

Thân mình Sở Minh liền cứng ngắc, ánh mắt lúng túng nhìn về hướng Lâm Tĩnh của nàng.

Nước mắt nước mũi của Tử Đồng đều đem lau hết trên người của Sở Minh, nàng đợi nửa ngày cũng không thấy Sở Minh mở miệng an ủi mình, không khỏi cảm thấy tức giận, liền há miệng thật to cắn vào cổ của Sở Minh một cái.

“Tê...” Sở Minh giống như điện giật, lập tức đem Tử Đông từ trong lòng mình mà đẩy ra.

“Cậu điên à?”Tử Đồng đứng vặn vẹo gào khóc,

“Cậu!!! Tỷ tỷ bây giờ đang thất tình, cần an ủi có biết không hả? Cậu còn dám đẩy tớ? Cậu đúng là cầm thú mà. Tớ cần ôm ấp, một cái ôm thật ấm áp!!!”

“Cậu bây giờ chính là một nữ nhân... phóng túng, cậu có biết không?” Sở Minh che cái cổ mới vừa bị Tử Đồng hung hăng cắn.

“Tớ mà là nữ nhân --- phóng túng? Cậu mới chính là nữ nhân phóng túng đó.”

“Cậu cút cho tớ! Mau cút khỏi nhà của tớ ngay.”

“Đây là nhà của cậu sao? Rõ ràng là nhà của Tĩnh Tĩnh nha, cậu quản được tớ à? Tớ chính là ngồi chồm hổm ở đây thải ra cậu cũng không quản được tớ.”

“Tử Đồng, cậu thật không biết phân rõ phải trái.”

“Nói chuyện với cậu thì không cần phân phải trái.”

“...”

Lâm Tĩnh thở dài, liếc mắt nhìn Sở Minh đang tức giận vò đầu bứt tai một cái, rồi vươn tay kéo Tử Đồng ngồi dậy, lãm vào ôm ấp của mình, nhẹ nhàng giúp nàng xoa lưng, khiến nàng nhỏ giọng thoải mái. Tử Đồng không nháo nữa, trái lại ngoan ngoãn tựa ở trong lòng nàng, thỉnh thoảng nức nở hai tiếng.

Sở Minh đứng ở một bên, làm bộ dạng đáng thương nhìn hai người, ước ao ghen tỵ vô cùng. Nhưng nàng trời sinh ăn mềm không thích ăn cứng, nên chỉ dám thầm ai oán vài câu, nhìn nữ nhân lưu manh kia cướp đoạt lão bà của mình.

Tử Đồng nhớ tới buổi chiều Nhị Thiếu làm tỏ thái độ đó đối với mình, tâm tình liền không khống chế được, lại ỷ lại vào trong lòng Lâm Tĩnh gào khóc một trận. Chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ như quả anh đào thâm tình Lâm Tĩnh.

“Tĩnh Tĩnh, nếu không cậu cũng đem cái đầu gỗ này đá luôn đi, hai chúng ta đến với nhau đi! Để cho hai người bọn họ ở cùng một chỗ.”

Sở Minh bị cái này hoàn toàn chọc giận, kháo, cư nhiên dám chỉ thị lão bà của mình hồng hạnh ra tường! Sở Minh duỗi tay định đem lão bà nhà mình đoạt lại, nhưng mà Tử Đồng đã sớm có chuẩn bị, nghiêng người một cái, giơ chân dài ra thuận lợi đem Sở Minh té xuống, như vậy cũng chưa hết giận. Tử Đồng leo lên người Sở Minh, một tay nắm tóc khiến cho nàng không cử động được, một tay nắm thành quyền đánh liên tục như mưa rơi vào cái mông của Sở Minh, thét chói tai.

“Dám khi dễ tớ! Lão nương hôm nay vừa đúng đang khó chịu, hảo hảo cùng cậu chơi đùa. Di nha!”

Sở Minh cau mày thống khổ nhìn Lâm Tĩnh, cánh tay phải run rẩy vươn ra tìm viện trợ. Sau khi nhìn thấy, Tử Đồng trợn tròn mắt, dùng cánh tay siết cổ Sở Minh khiến nàng trở lại.

“Nha! Chạy? Cậu còn dám chạy? Hôm nay, tớ nhất định phải đánh chết cậu.”

Sở Minh tựa như quỷ khóc thần gào kêu thảm thiết, nàng gọi càng lớn, Tử Đồng càng hài lòng. Lâm Tĩnh nhìn Tử Đồng dùng Võ Tòng đã hổ tư thế cũng không dám tiến lên can ngăn, nàng cắn môi suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra liền gọi cho Nhị Thiếu.

Nhị Thiếu như sắp điên tìm kiếm Tử Đồng ở các quầy rượu, nghe được Lâm Tĩnh nói Tử Đồng đang ở nhà của các nàng nháo, liền mang xe chạy đến.

Cả người đầy mồ hôi chạy vào phòng, nàng giật mình khi nhìn thấy đầu của Sở Minh bị Tử Đồng hung hăng áp trên mặt đất, Tử Đồng thích ý ngồi trên người, thở phào nhẹ nhõm. Lôi kéo Lâm Tĩnh đứng sang một bên, vỗ vỗ tay Lâm Tĩnh nói.

“Đừng gấp, nhìn thêm một chút nữa.”

“Nhị Thiếu, cậu là một cực phẩm tiện nhân! Tĩnh Tĩnh mau cứu tớ~~~~!”

Sở Minh giống như con thiêu thân rơi vào mạng nhện, lăn qua lăn lại giãy giụa, ở dưới thân Tử Đồng từng đợt thê thảm gào lên.

Tử Đồng đang hăng say ngoạn chợt nghe Sở Minh nói, hững hờ liếc mắt nhìn Nhị Thiếu, từ trên người Sở Minh leo xuống, không nói một tiếng chạy ra ngoài. Nhị Thiếu lắc đầu đuổi theo.

Sở Minh xoa cái mông, lệ quang lóe lên nhìn Lâm Tĩnh, ông trời a! Ai có thể nói cho tôi biết hết thảy chuyện vừa phát sinh là vì sao a?

Vừa mới được Lâm Tĩnh đỡ dậy, chuông cửa lại vang lên, lần này Sở Minh đã có kinh nghiệm, lẫn tránh đi thật xa nhìn Lâm Tĩnh.

“Tĩnh Tĩnh, cậu đi mở cửa đi, Tử Đồng ăn mềm không ăn cứng nên sẽ không dám đánh cậu đâu!”

Lâm Tĩnh vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Sở Minh, ở cửa nhìn vừa nhìn, khuôn mặt lập tức biến sắc, đem cửa mở ra.

Lâm Tĩnh còn chưa kịp phân rõ có phải hay không thật sự là người nọ, thân mình liền bị kéo vào cái ôm ấp, một cái hôn rơi ở trên mặt. Quen thuộc mùi hương vải để cho Lâm Tĩnh giơ lên khóe miệng.

“Hôn nhẹ tiểu bảo bối của tớ, Mộ Mộ tớ đã trở về!”

Sở Minh đứng ở một bên liền nhìn thấy một màn này, chân mềm nhũn lại ngã xuống đất, đây là ai a?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.