Trong lúc chờ thành tích, Khương Từ cùng với Lương Cảnh Hành đi đến bệnh viện thành phố Sùng một chuyến, nhưng cũng không gặp Trương Đức Hưng. Cô gõ
cửa, chờ ở bên ngoài. Sau một lúc lâu, Trương Ngữ Nặc mới nhẹ nhàng ra
mở cửa, “Ba em vừa mới truyền dịch xong, còn đang ngủ.”
Trong lòng Khương Từ hiểu rõ, chỉ hỏi, “Tình trạng của chú Trương thế nào rồi?”
Sắc mặt Trương Ngữ Nặc xấu hổ, tránh né ánh mắt của Khương Từ, ánh mắt liếc qua bóng dáng Lương Cảnh Hành đứng ở phía sau Khương Từ, thấp giọng
nói, “Chị Khương, có thể tìm một chỗ nói chuyện không?”
Khương Từ nhìn Lương Cảnh Hành, khẽ gật đầu, cô đi theo Trương Ngữ Nặc đến đầu bên kia hành lang.
“Tình trạng bây giờ của ba em, vẫn như thế, cột sống bị thương tổn, đời này
chỉ có thể ngồi xe lăn.” Cô gái nhỏ lúc trước vẫn còn hoạt bát, lúc này
đây khuôn mặt u sầu, nhất định là nhiều ngày chưa được nghỉ ngơi tốt,
quanh hốc mắt là những vòng đen sì.
Khương Từ khẽ nhếch môi, một câu “Rất xin lỗi” mắt kẹt ở cổ họng, ngập ngừng vài giây, vẫn không nói ra được.
Mũi giày Trương Ngữ Nặc chà nhẹ lên mặt đất, ánh mắt cũng buông xuống, giống như đang do dự.
“Có việc gì thì cứ nói thẳng đi.” Giọng nói Khương Từ khàn khàn, một câu thì đến nửa câu không nghe rõ.
Đã đến giờ ăn trưa, y tá đi lại, trong hành lang lao nhao ầm ĩ, Trương Ngữ Nặc dịch vào phía trong nhường đường cho người bên cạnh đi qua, vẫn
cúng đầu, không dám nhìn vào mắt Khương Từ, “… Ba em muốn em truyền đạt
mấy câu cho chị, ông ấy nói…” Cô cắn chặt răng, khó khăn mở miệng, “…
Ông ấy nói, khúc mắc ân oán giữa hai nhà Trương Khương đều xóa bỏ, đối
với việc ông ấy bị liệt chị cũng không cần phải phụ trách, sau này ông
ấy cũng không muốn gặp lại chị…”
Trương Ngữ Nặc nói xong, trong giọng nói đã mang theo vài tia nức nở, “Chị Khương, mong chị hiểu cho, dù sao ba em…”
“Không sao.” Khương Từ miễn cưỡng cong khóe môi, vỗ vỗ vai Trương Ngữ Nặc, “Chị hiểu rồi, chị sẽ làm theo ý của chú Trương.”
Trương Ngữ Nặc che miệng lại, quay mặt sang hướng khác, từ giữa kẽ tay truyền đến vài tiếng nức nở.
Nụ cười miễn cưỡng trên khuôn mặt Khương Từ từ từ phai nhạt, cô thu tay,
buông thõng xuống bên người, cúi đầu im lặng một lúc lâu, “… Chị đi
đây.”
Trương Ngữ Nặc khịt khịt mũi một cái, không nói gì.
Khương Từ lùi về phía sau một bước, xoay người, từ từ trở về lại. Đến chỗ
Lương Cảnh Hành, ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại thu lại ánh mắt.
Lương Cảnh Hành hiểu rõ, nhẹ ôm vai cô, trong giọng nói mang theo tiếng thở dài, “Đi thôi.”
Hai ngày sau, Khương Từ nhận được điện thoại của Trần Giác Phi, mời cô liên hoan. Khương Từ nghĩ đến cảnh tượng sinh nhật lần trước của Trần Gác
Phi, mất hết hứng thú, khéo léo từ chối.
“Không giống bữa tiệc lần trước.” Trần Giác Phi vội nói, “Chỉ đạt một gian phòng trong quán bar, đều là bạn của tôi.”
Khương Từ dừng một chút, “Cậu có mời Trương Ngữ Nặc không?”
Trần Giác Phi im lặng vài giây, “Cô ấy nghe nói tôi muốn mời cậu, thì nói
không đi – tôi cũng đang muốn hỏi cậu chuyện này, có phải cậu cãi nhau
với Trương Ngữ Nặc không?”
Trong lòng Khương Từ ngũ vị tạp trần, “Tôi sẽ không đi, còn bận việc, cậu bảo Trương Ngữ Nặc đi đi.”
Trần Giác phi trầm ngâm, “Vậy được rồi.”
“Hôm nào có thời gian, tôi mời cậu, làm một bữa tiệc tiễn biệt cậu.”
Trần Giác Phi chế nhạo, “Tôi đây chính là được sủng ái mà lo sợ rồi.”
Mãi đến khi có kết quả, Khương Từ cùng Lương Cảnh Hành bận rộn đến chân
không chạm đất. Khương Từ ở phòng tranh giúp Trần Đồng Úc, Lương Cảnh
Hành ngoài việc phải xử lí chuyện công ty, còn bị người trong ban tóm
lấy thanh niên khỏe mạnh, phụ trách công tác tuyển sinh. Mặc dù hai
người ở dưới một mái nhà, thời gian gặp mặt mỗi ngày, khó khăn lắm mới
có vài giờ trước khi đi ngủ.
Ngày 25, có kết quả thi đại học,
Khương Từ cũng không lo lắng về môn tiếng anh, vừa qua điểm chuẩn, cô
điền nguyện vọng xong, dặn Lương Cảnh Hành lấy hộ cô thông báo, sau đó
cùng Trần Đồng Úc đi Thanh Hải.
Đêm trước khi đi, Lương Cảnh Hành cố ý tan làm sớm, về nhà nhìn Khương Từ thu xếp hành lý, “Nhiệt độ buổi tối ở cao nguyên rất thấp, sao em chỉ mang theo quần áo mùa hè đi vậy?”
Khương Từ “À…” một tiếng, nhét vài bộ quần áo dài vào chỗ trống trong va li.
Lương Cảnh Hành cũng ngồi kiểm tra vật dụng hàng ngày cô mang theo, kết quả
phát hiện số lượng kem trống nắng mang theo hoàn toàn không đủ, những
loại thuốc thông thường cũng không hề chuẩn bị, bất đắc dĩ buông một
tiếng thở dài, đành dẫn cô ra ngoài mua vài thứ linh tinh.
Cùng nhau đi dạo phố, đây cũng là lần đầu tiên.
Khu phố cũ mặc dù lụp xụp, nhưng may mà các loại cửa hàng gì cũng có. Hai
người đi mua kem chống nắng trước, khi đi ngang qua gian hàng mỹ phẩm
dành cho nam, Khương Từ nhìn thoáng qua các loại nước hoa, nghĩ thầm,
không biết bình thường Lương Cảnh Hành hay dùng loại gì, khẽ tựa gần
liền ngửi thấy một hơi thở nhàn nhạt dễ ngửi, nhưng lại không nồng nặc
như nước hoa.
Thấy có khách, nhân viên tiếp thị lập tức tiến đến
trước mặt Khương Từ, “Chào cô, hiện tại mặt hàng này đang có hoạt động
khuyến mại, mua một tặng một, mùa hè nóng, sản phẩm này của chúng tôi
khi bôi lên vô cùng mát mẻ, rất phù hợp với bạn trai của cô.”
Khương Từ nghe thấy hai từ “Bạn trai”, khóe môi hơi cong lên, nhưng vẫn từ
chối người tiếp thị, “Cảm ơn, để chúng tôi tự xem được rồi.”
Đi qua gian hàng, Khương Từ nhìn Lương Cảnh Hành cười, “Xem ra anh vẫn không tính là quá già.”
“Lớn hơn em mười hai tuổi, còn không già sao?”
Khương Từ cười rộ lên, “Còn chưa hỏi anh, khi nào thì thấy sắc nổi lên lòng
tham, trong bụng lại nó thế nào? Dù sao, theo như anh nói, anh đúng là
lớn hơn mười hai tuổi.”
Vẻ mặt Lương Cảnh Hành vẫn không thay đổi, “Muốn biết sao?”
Khương Từ gật đầu.
Lương Cảnh Hành cười một tiếng, ghé sát vào người cô, cúi đầu nhìn cô, hơi hơi nhíu mày, “… Không nói cho em biết.”
Nhất thời hô hấp của Khương Từ bị kiềm hãm, lối đi vốn chật hẹp, Lương Cảnh
Hành lại tựa sát vào như vậy, hai người gần như dính vào một chỗ, nhin
Khương Từ như bị Lương Cảnh Hành ôm vào trong lòng.
Khương Từ vội vươn tay khẽ đẩy ngực anh một cái, “Nóng như vậy, ghé sảt vào như thế
làm gì?” Lại giấu đầu hở đuôi mà đưa tay xoa xoa gò má.
Một tiếng cười khẽ truyền vào trong tai, vành tai Khương Từ càng thêm hồng rực.
***
Đội ngũ đi Thanh Hải, là một nhóm gồm năm người, ngoài Trần Đồng Úc và
Khương Từ, còn có một họa sĩ, mang theo hai người học trò, một nam một
nữ.
Người con trai tên là Phương Thanh Nham, đang học đại học năm thứ ba ở học viện mỹ thuật thành phố Sùng, nho nhã lịch sự, ngữ điệu
khi nói chuyện với người khác thì không nhanh không chậm, đeo kính mắt,
nhìn hơi giống diễn viên HongKong Ngô Khải Hoa lúc còn trẻ.
Mà
học sinh nữ têm là Đàm Hạ cùng tuổi với Khương Từ, vóc dáng cao ráo chân dài, dáng người thon thả, có một làn da màu lúc mạch khỏe mạnh, mắt to
môi đầy đặn sống mũi cao, dáng vẻ rất có phong tình, chính là kiểu người hắc lý tiếu điển hình. Cô ấy cũng là học sinh khóa này, cũng nộp đơn
vào học viên mỹ thuật thành phố Sùng.
Phương Thanh Nhan và Đàm Hạ vốn có quan hệ thân thiết, lúc ở trên máy báy thì cùng nhau xem một bộ
phim trên máy tính, ngược lại, Khương Từ chỉ có một mình. Nhưng mà
Khương Từ cũng không để ý, toàn bộ thời gian đều dùng để ngủ bù.
Đến tỉnh Tây Ninh, bọn họ vào nhà trọ mà người chịu trách nhiện Phương đã
đặt trước. Bởi vì số người đi vượt quá mức dự kiến ban đầu, cho nên năm
người bọn họ mà chỉ có ba phòng. Vì thế, Khương Từ đành phải ở chung một phòng với Đàm Hạ.
Phương Thanh Nhanh mang hành lý của Khương Từ
và Đàm Hạ vào trong phòng, Đàm Hạ đi vào nhìn quanh một vòng, quay đầu
mỉm cười hỏi, “Khương Từ, để mình ngủ chiếc giường bên trong này được
không, mình thích ở cạnh cửa sổ.”
Khương Từ nhàn nhạt nói, “Tùy cậu.”
Phương Thanh Nhanh để va li xuống, cười nói, “Hai người cứ tắm giặt trước, đợi lát nữa ra ngoài ăn cơm.”
Đàm Hạ đã ngồi trên trên giường nghịch điện thoại, “Biết rồi, sư huynh, anh cũng dong dài quá.”
Sau khi Phương Thanh Nhanh ra ngoài, Khương Từ mở hành lý ra, hỏi Đàm Hạ, “Cậu muốn tắm trước không?”
Ngón tay Đàm Hạ không ngừng tung bay, “Cậu tắm trước đi.”
Khương Từ đi vào phòng tắm, vừa mới cởi quần áo định thoa sữa tắm lên, chợt
nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, cô hoảng sợ, thiếu
chút nữa ném luôn vòi hoa sen, vội vàng cao giọng hỏi, “Có chuyện gì
vậy?”
Chẳng những Đàm Hạ không trả lời, ngược lại lại vang lên
một hồi âm thanh kêu trời kêu đất, tiếng sau cao hơn tiếng trước, quả
thực chính là một bài hát lên xuống trầm bổng không ngừng.
Khương Từ vội vàng tắt nước, cầm lấy khăn tắm quấn lên người, kéo cửa phóng
tắm ra, liền thấy một bóng dáng “Rầm rầm” vụt qua trước mắt, mở cửa
phòng ra, kếu lớn “Cứu mạng!”
Một khắc sau, Phương Thanh Nhanh ở phòng bên cạnh bước ra, anh đè vai Đàm Hạ lại, “Sao lại thế này?”
“Em đang nghịch điện thoai, thì có một con nhện bò lên tóc em!”
“Không sao đâu, để anh vào xem…” Ngẩng đầu đi vào, vừa lúc nhìn thấy Khương Từ đang bước ra từ phòng tắm – cả người bọc trong một cái khăn tắm, vai
cùng chân lộ ra ngoài hơn nữa, trong tay cầm một tờ khăn giấy.
Phương Thanh Nhanh ngẩn ra, ánh mắt chuyển động cuống quít giải thích, “Thật xin lỗi, tôi nghe thấy Đàm Hạ…”
Khương Từ nhất thời xấu hổ giận dữ, mày cau chặt, đem khăn giấy nhét vào trong tay Phương Thanh Nham, “Nhanh gọi nhân viên lễ tân đến đây.” Dứt lời,
bóng dáng lóe lên vọt vào phòng tắm, “Rầm” một tiếng đóng cửa phòng lại.
Phương Thanh Nham ngẩn người, mở khăn giấy ra nhìn thoáng qua, bên trong là một con nhện màu nâu.
Quản lí khách sạn rất nhanh đi đến, giải thích luôn miệng, đổi một gian phòng khác tốt hơn cho mọi người.
Khương Từ đã quần áo chỉnh tề từ trong phòng tắm đi ra, tóc vẫn còn dính nước
đung đưa trước xương quai xanh, trơn bóng như mực. Vẻ mặt cô không vui,
ngồi xổm trên mặt đất lấy ra vài thứ gì đó trong và li.
Phương Thanh Nham nhớ lại phải đi giải thích, nhất thời do dự.
Khương Từ xắp xếp này nọ xong, nhấc va li lên. Phương Thanh Nham tiến lên phía trước, “Để cầm cho cô.”
Khương Từ đang định mở miệng từ chối, di động bên cạnh chợt rung lên, tiện tay đưa cho Phương Thanh Nham, còn mình đi nhận điện thoại.
“Đến khách sạn rồi à?”
Khương Từ xách theo ba lô, đi đằng sau Phương Thanh Nhanh và Đàm Hạ, “Đến rồi, ở trong phòng thì phát hiện có nhện, bọn em đang đi đổi sang gian phòng khác.”
“Em sợ không?”
Khương Từ nhíu mày, “Đúng là truyện cười, chỗ em ở chính là một ổ gián, còn sợ nhện sao?”
Đàm Hạ đi đằng trước hơi dừng bước chân lại.
Lương Cảnh Hành cười một tiếng, “Đến nơi an toàn là được rồi, đi theo thầy Trần học tập cho tốt, đừng có mà không chú tâm.”
Khóe miệng Khương Từ hơi… giật giật, “Em không chú tâm lúc nào chứ?”
Tiếng cười trầm thấp của Lương Cảnh Hành nhẹ nhàng lọt vào trong tai, “Em nói xem?”
Lỗ tai Khương Từ nóng lên, nét mặt căng cứng, “Được rồi, buổi tối em gọi
điện thoại lại cho anh, lá nữa chúng em còn ra ngoài ăn cơm.”
Bước chân Đàm Hạ hơi chậm lại, nhìn Khương Từ bỏ điện thoại vào trong túi, còn hỏi, “Bạn trai cậu hả?”
“Ukm.”
Đàm Hạ chỉ cười cười, lại không có câu sau, cũng không biết câu hỏi này có dụng ý gì.
Đến phòng trên lầu, Phương Thanh Nham sắp xếp cho hai người xong, ra ngoài
trước, đi đến bên cạnh Khương Từ, đẩy đẩy mắt kính, “Cái đó… Khương Từ,
vừa rồi tôi…”
Khương Từ đang mở va li, ngón tay dừng một chút,
hơi hơi giương mắt, “Không sao.” Dù sao anh ta cũng không cố ý, cũng
không nhìn thấy cái không nên thấy.
Đàm Hạ đứng bên cạnh nhàn nhạt mở miệng, “Sư huynh, anh nhanh ra ngoài đi, em còn muốn đi tắm.”