Mấy ngày ở Tây Trữ, cũng không có gì thú vị, ngày nào cũng là họp, ăn cơm
họp ăn cơm,… Đủ mọi loại kiểu họp, đủ mọi loại dáng cơm. Cô biết, Trần
Đồng Úc cũng không thích, bởi vì mỗi khi tham gia tiệc rượu, gương mặt
của ông luôn luôn lạnh lùng. Mà lúc này chính là đang phải tham gia
những kiểu hội như thế này, là một hạng mục nào đấy mang một phần văn
hoa phương Tây, Trần Đồng Úc là một người trí thức cổ hủ, trên người
luôn luôn mang một loại ý thức trách nhiệm về văn hóa dân tộc.
Một tuần sau, Khương Từ cảm thấy những loại hội mình phải tham gia trong
đời đều dùng hết trong một tuần này, buổi giao lưu cuối cùng kết thúc,
sau đó là ngực không dừng vó nhắm tới các địa điểm phong cảnh.
Trải qua mấy ngày ở chung, Khương Từ cùng với Đàm Hạ và Phương Thanh Nham
cũng dần dần trơ nên quen thuộc, nhưng mà cũng chỉ giới hạn trong những
trao đổi thường ngày.
Chắc là nhớ đến sự thất lễ vào ngày hôm đó, trên đường đi Phương Thanh Nham chiếu cố Khương Từ rất nhiều, mấy việc
như xách hành lí, cắm trại, đều là một tay anh làm hết.
Vẫn nói
mùa hè không chịu được khổ, đi bộ hơn nửa giờ sẽ bắt đầu kêu mệt. Nhưng
mà cô có một loại khả năng, có thể làm cho những người xung quanh bất
tri bất giác (Không ý thức được) mà làm theo ý muốn của mình, nhất là
thầy giáo của cô. Cuối cùng hậu quả đó là, bọn họ dạo chơi Thanh Hải
xong, lại thuận đường đi lên Tây Tạng, kế hoạch hai tuần kết thúc hành
trình, cuối cùng lại kéo dài lên đến hai mươi ngày.
Khương Từ
nghe Lương Cảnh Hành nói Trần Giác Phi đã đi, đi HongKong trước, sau đó
sẽ chuyển máy bay sang Châu Úc, cuối cùng cũng không thể tổ chức tiệc
tiễn biệt cho cậu.
Khi trở về thành phố Sùng đã là tháng tám, máy bay hạ cánh vào lúc mười giờ tối, một người bạn của Trần Đồng Úc đến
đón bọn họ, đưa Khương Từ trở về nhà trước. Khương Từ xách một cái vali
nặng, khó khăn, lúc đi chỉ mang những đồ dùng sinh hoạt thường ngày lúc
về lại nhét thêm rất nhiều đặc sản cùng đồ lưu niệm, cô nặng nề đi được
hai bước thì phải ngồi nghỉ một lúc.
Đúng lúc này, điện thoại di động kêu lên.
Khương Từ thở hổn thển, nghe điện thoại, “Em vừa về đến nhà.”
“Vậy cúp điện thoại đi, nhanh xuống dưới này.”
Khương Từ sửng sốt, “Xuống dưới chỗ nào?”
“Dưới lầu.” Ngừng một chút, lại gống như sợ cô tiếp tục hỏi một vấn đề ngu xuẩn nữa, bổ sung thêm một câu, “Dưới lầu nhà em.”
Khương Từ cúi đầu “A” một tiếng, vội nói, “Anh chờ em!” nhìn thoáng qua chiếc
va li nặng trình trịch, “Chờ em! Em lập tức xuống ngay!”
Cô lại
xách vali đi vài bậc, mắt thấy sẽ không bao giờ lên đến cửa phòng, không biết người nào ném cái túi dệt trên hành lang, tiện tay ném cái va li
sang bên cạnh, phủ cái túi lớn lên, chạy như bay xuống tầng.
Lương Cảnh Hành đang dựa vào xe hút thuốc, thấy cô đến đây, còn chưa kịp dập
thuốc đi, đà bị cô bổ nhào vào lòng. Một tay anh ôm cô, một tay vứt điếu thuốc đi, nhấc chân lên dập tắt, “Chậm một chút, anh cũng đâu có chạy
đi.”
Mặt Khương Từ chôn ở trên ngực anh, chỉ ôm chặt không lên tiếng.
Sau một lúc lâu, một tay Lương Cảnh Hành đặt trên lưng cô, thấp giọng nói, “Khương Từ, em buông ra trước.”
Khương Từ lắc đầu, càng ôm anh chặt hơn.
Lương Cảnh Hành bất đắc dĩ (Không có cách nào) cúi đầu cười một tiếng, ngón
tay thon dài nhẹ nhàng đặt trên đầu cô, giọng nói trầm trầm, dán sát vào vành tai cô, giống như hơi say nồng của rượu mạnh, “Em không buông ra,
anh hôn em kiểu gì?”
Khương Từ sửng sốt, không khỏi ngẩng đầu lên, chưa nhìn rõ gì cả, một nụ hôn đã đặt vào đôi môi của cô.
Kể từ ngày cô thi đại học đến bây giờ, đây là lần thứ hai hai người hôn môi.
Vẫn thường cùng anh nói đùa không kiêng dè gì cả, nhưng đến lúc súng thật đạn thật, thì trái lại xấu hổ nổi lên.
Phút chốc, Lương Cảnh Hành buông cô ra, sửa sang lại áo, giống như vô ý khẽ
đẩy cô về phía sau, tạo thành một khoảng cách, cúi đầu nhìn cô, “Đã ăn
cơm tối chưa?”
Khương Từ vẫn còn choáng váng đắm chìm trong sự
thân mật vừa nãy, không hề cảm thấy động tác của Lương Cảnh Hành có chỗ
nào không ổn, dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu, lại lắc đầu, “Trên máy bay
có ăn một chút.”
“Vậy thì mang em đi ăn khuya.”
Khương Từ gật đầu, lại nghĩ tới va li hành lý cô nem ở trên hành lang, “… Anh đi giúp em trước.”
Lương Cảnh Hành không hề tốn sức chút nào mang chiếc va li lên, một hơi đến
tầng sáu. Khương Từ tìm chìa khóa, mở cửa, bỏ chiếc va li vào, lúc đóng
cửa, nhớ tới cái gì đó, dừng một chút, ‘… Sao anh không tự đi lên?”
Sắc mặt Lương Cảnh Hành vẫn như bình thường, “Quá muộn, không thích hợp.”
Khương Từ khóa trái cửa lại, “Em ở trong nhà anh nhiều ngày như vậy, sao không thấy anh nói là không thích hợp?”
Nhất thời Lương Cảnh Hành không nói gì, phút chốc, “Đó chỉ là cử chỉ tạm thời.”
Khương Từ nhìn chằm chằm vào anh, cười như không cười, “Chú Lương, tôi cảm thấy đống suy nghĩ của chú có chút nặng nề rồi.”
Lương Cảnh Hành nhếch mắt lên, “Em gọi anh một tiếng “Chú Lương” nữa, chỉ sợ đống suy nghĩ của anh thật sự quá nặng rồi.”
Khương Từ vô cùng vui vẻ, bám lấy cánh tay Lương Cảnh Hành, “Anh nói cũng
đúng, em là một người điên, không thèm để ý đến người khác nói em như
thế nào…” Dừng một chút, mày hơi nhíu lại, buông lỏng cánh tay anh ra –
cô không quan tâm người khác nói cô như thế nào, nhưng cô để ý người
khác nói Lương Cảnh Hành như thế nào.
Động tác này của Khương Từ, tự nhiên Lương Cảnh Hành cũng nhận thấy, nhưng ánh mắt thâm trầm, một lời cũng chưa nói ra.
Đi đến một con đường, tìm đến một cửa hàng vẫn còn đang bán chè, gọi một
bát chè trôi đậu đỏ. Mặt tiền của cửa hàng chỉ lớn cỡ bàn tay, không có
điều hòa, chỉ có một cái quạt điện treo trên mặt tường, nhưng mà thổi ra cũng chỉ là gió nóng.
Ăn được hai thìa, Khương Từ đã nóng đầu
đầy mồ hôi, dứt khoát bảo chủ quán gói lại, “Nóng quá, để em mang về nhà ăn.” Vừa nói xong, cô mới nhớ tới nhà mình cũng không có điều hòa, mùa
nóng năm ngoái, lúc nóng nhất, buổi tối đành phải mang chăn chiếu lên
sân thượng để ngủ. Nhưng mà bên ngoià lắm muỗi, nằm một đêm, chân bị
muỗi đốt sưng vù. Thể chất của cô lại dễ để lại sẹo, mấy vết đó lưu lại
đến năm nay còn chưa mờ đi.
“Vào trong xe của anh đi.” Lương Cảnh Hành trậm giọng nói.
Ở trong xe, giây phút máy điều hòa được bật lên, Khương Từ từng thìa từng thìa ăn chè trôi nước, chỉ cảm thấy mãn nguyện vô cùng, lại không khỏi
lo lắng đêm nay mình phải ở trong cái phòng như lò hấp, phải ngủ kiểu gì – lòng tự trong của cô, không cho phép cô chủ động nói với Lương Cảnh
Hành muốn đến chỗ của anh ở nhờ.
Âu sầu lo lắng ăn xong, đã là
mười một giờ. Lương Cảnh Hành lại đưa cô đến cửa phòng, “Giấy báo của em đã có rồi, vội vàng ra ngoài, nên quên mang cho em.”
Khương Từ cười cười, “Vội vàng như vậy là muốn gặp em?”
Lương Cảnh Hành vỗ nhẹ lên đầu cô một cái, lại nói, “Em không định làm tiệc cảm ơn thầy cô sao?”
Ý cười của Khương Từ nhạt đi, “Cũng không phải là nguyện vọng đầu tiên của mình, không ý nghĩa.”
Ánh mắt của Lương Cảnh Hành trầm xuống, khẽ thở dài, “Vậy tháng tám em có định làm gì không?”
“Em phải giao vào bức vẽ cho thầy Trần, tốt xấu gì cũng được đi Tây Tạng
làm một chuyến ‘hành trình linh hồn’, phải làm ra một chút thành tựu.”
Lương Cảnh Hành nở nụ cười, “Được.” Đứng đó một lúc lâu, mặc dù không nỡ,
nhưng mà vẫn lui về phía sau một bước, ánh mắt dừng lại trên mặt cô,
thấp giọng nói, “Anh đi trước, khóa cửa cẩn thận, có việc gì thì gọi cho anh.”
Khương Từ không nhúc nhích, khẽ gọi một tiếng, “Lương Cảnh Hành.”
Ánh sáng trên màn hình điện thoại đã sớm tắt, chỉ từ một bên cửa thông gió, lộ ra bầu trời âm u ngoài cửa sổ, nhưng cũng là hỗn loạn.
Trong bóng tối phía Tây, hô hấp hai người gần sát, từng tiếng, từng tiếng.
Khương Từ chợt tiến lên một bước, nắm lấy áo của Lương Cảnh Hành, kiễng chân lên.
Không giống với nụ hôn cửu biệt trùng phùng kia, cái này càng tràn ngập thêm ý tứ hàm súc.
Sau khi cha qua đời, cô nghĩ mình chỉ là một mảnh bèo trôi vô hướng, nhưng
só phận lại để cho cô gặp một người như vậy, giống như một cây gậy dài
ngăn cô lại, để cô không đến mức bị vùi dập, bị mưa gió bão bùng gạt đi.
***
Thời gian dần trôi, dần dần đã đến lúc khia giảng. Trong một tháng này,
Khương Từ nộp bốn bức tranh, không giống với mười lăm tuổi ngày đó vui
đùa bán đấu giá, tác phẩm hiện giờ của cô, cô đã dần tiến vào giới
chuyện nghiệp.
Sau khi ghi tên đăng ký, Khương Từ đi sắp xếp đồ
đạc. Học viện mỹ thuật thành phố Sùng cũng cách chỗ ở của cô không xa,
chỉ cần đi tầu điện ngầm khảng 20 phút, cũng không nhất định phải ở lại
đó, nhưng mà Lương Cảnh Hành mãnh liệt yêu cầu cô không được tách rời
khỏi sinh hoạt tập thể.
Đang trải giường chiếu, chợt nghe thấy
một giọng nói quen thuộc ở ngoài cửa, Khương Từ quay đầu, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Đàm Hạ thoáng một cái.
Cô không muốn giao tiếp nhiều với người khác, ánh mắt dời đi, không gọi cô ấy lại, cô ấy cũng không phát hiện.
Trải giường xong, Khương Từ ngồi ở trên ghế uống nước, ánh sáng ở cửa chợt
bị che đi, ngẩng đầu nhìn lên, đối diện là một gương mặt tươi cười sáng
ngời.
“Khương Từ, đã bảo nhìn rất giống cậu mà!”
Khương Từ chậm rãi vặp nắp chai lại, kèm theo một nụ cười lễ phép, “Đã Hạ, đã lâu không gặp.”
Đàm Hạ thấy đối diện ghế tựa của Khương Từ không có ai, liền ngồi lên trên, cánh tay đặt lên trên ghế tựa, nhìn Khương Từ cười mỉm, “Nghỉ hè có vui không.”
“Khá tốt.”
Không mặt không nhạt hàn huyên một
hồi, phóng ký túc xá bên cạnh có người gọi một tiếng, Đàm Hạ đứng dậy,
“Mình ở ngay bên cạnh, rảnh thì tìm mình chơi.”
Khương Từ đáp ứng, nhìn Đàm Hạ ra ngoài, tươi cười trên mặt lập tức biến mất.
Nhàn nhã vài ngày, các xã đoàn tuyển người mới cùng đợt với quân huấn, nhất
thời Khương Từ bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. “Hoạt động đoàn thể”, cũng
là do Lương Cảnh Hành ghi rõ là một điều cần phải trải qua trong cuộc
sống đại học, Khương Từ không dám làm trái, cuối cùng tùy tiện đăng kí
vào bộ tuyên truyền trong hội học sinh.
Mấy ngày này, cô trái lại lại cùng Đàm Hạ thường xuyên gặp gỡ qua lại. Phòng kí túc xá của hai
người liền nhau, đều là sinh viên mới còn chưa quen biết nhiều, bất kể
là ăn cơm, phỏng vấn của xã đoàn, hay là quân huấn, Đàm Hạ đều chủ động
tới tìm cô. Khương Từ cũng kiêng nể việc thầy của Đàm Hạ và thầy Trần
Đồng Úc là bạn bè, không quá thể hiện rõ với cô, hơn nữa nói cho cùng,
tính cách của Đàm Hạ cũng chỉ không hợp với cô, cũng chưa từng làm
chuyện gì quá giới hạn. Sau vài lần qua lại, Khương Từ cũng dỡ phòng bị
xuống, cũng coi như bjan bè, chỉ là quan hệ không sâu mà thôi.
Rốt cuộc cũng chịu đựng được đến khi quân huấn kết thúc, Khương Từ trở lại
kí túc xá ngủ bù vài giờ, được Đàm Hạ gọi dậy, “Khương Từ, buổi tối ở
đại sảnh học việc có một tọa đàm, cùng đi chứ?”
Khương Từ ngáp một cái, vẫn còn buồn ngủ, “Người nào tọa đàm?”
Đàm Hạ đưa cho cô một quyển số gấp quảng cáo.
Màu nền thạch anh, hoa văn chìm màu nhạt, mặt bìa chỉ có hai câu thơ: Vạn
lại sinh sơn, nhất tinh tại thủy. Là chữ viết tay, tự nhiên mạnh mẽ,
cực kì có khí phách.
Khương Từ hiếm khi nhìn thấy tờ quảng cáo có cảm giác nghệ thuật như vậy, tò mò mở ra xem. Ánh mắt liếc đến tên
người chủ giảng, lập tức ngẩn ra, buồn ngủ bay đi hơn nửa.
Đàm Hạ cười nói, “Mình cực kì thức các tác phẩm chụp ảnh của anh ấy, mấy năm
trước anh ấy ở quê mình là một bản ký thụ, mình cũng đi tham gia cùng.”
Ánh mắt Khương Từ cố định tại người trên ảnh chụp, khóe miệng không tự giác cong lên, đồng ý.
Không khí cuối thu, bầu trời xanh như được nước gột rửa qua mang một màu
trắng ngà, thành phố Sùng hiếm khi có một sắc trời trong trẻo như vậy.
Khương Từ và Đàm Hạ ăn cơm xong liền hướng về nơi tổ chức tọa đàm, nắng
chiều màu hổ phách đã lui bước, bầu trời trở thành một màu xanh vắng
lặng.
Hai người tới hơi muộn, vừa mới ngồi xuống, người chủ trì
đã nói xong, mời người chủ giảng lên sân khấu. Trong tràng vỗ tay nhiệt
liệt, Lương Cảnh Hành đi lên bục giảng, hơi cúi chào một cách tao nhã.
Hôm nay anh mặc một bộ âu phục ngay ngắn, từ cổ tay áo lộ ra một đoạn áo sớ mi màu trắng, cổ đeo một cái cà vạt màu xanh đen.
Khương Từ chống má, vô cùng hứng thú nhìn anh.