Yêu Không Phải Lúc

Chương 45: Chương 45: Thuốc nhuộm màu xanh biếc (04)






Toàn thân Khương Từ phát run, hai chân mềm nhũn, bị Tần Trẫm lôi, đi hai bước lại lảo đảo một cái. Tần Trẫm mắng một câu, bế cô lên, ném vào trong cái xe rởm, quay lại treo cái biển tạm ngừng buôn bán, lái xe đến phòng khám gần đó.

Hàm răng Khương Từ run lập cập, trong miệng nói lời mê sảng, lúc y tá cắm kim truyền, chợt "Oa" một tiếng khóc lên, luôn miệng kêu đau. Nhất thời mặt Tần Trẫm tối sầm, hận không thể cởi tất thối xuống nhét vào trong miệng cô.

Y tá cười, cố định kim, điều chỉnh tốc độ chảy, "Bạn gái của anh thật sự như đứa trẻ vậy."

Tần Trẫm liếc Khương Từ một cái, ở trong lòng "Phi" một tiếng.

Rất nhanh thấy hiệu quả của thuốc, nửa giờ sau, sốt cao dần dần lui, Khương Từ ngủ say sưa , hô hấp đều đặn kéo dài. Tần Trẫm rảnh rỗi nhàm chán, nghiêng đầu nhìn cô. Gương mặt lớn chừng bàn tay, da thịt trắng nõn, phiếm hồng. Anh cau mày, đưa tay nhéo gò má cô một cái, xúc cảm trên tay ngược lại không tệ, không khỏi dùng thêm mấy phần sức lực, đem cả khuôn mặt cô cũng kéo tới vặn vẹo.

Khương Từ lẩm bẩm một tiếng trong cổ họng, đưa tay vỗ tay của anh. Tần Trẫm sợ rơi kim, vội vàng bắt lấy tay cô. Ngón tay Khương Từ vô ý thức thu hẹp, nắm lấy ngón tay của anh, há miệng, mơ hồ gọi gì đó.

Tần Trẫm không nghe rõ, chỉ mơ hồ phân biệt được cái gì mà "Chú" .

"!@#$%$@, ông đây mới 28, hào hoa phong nhã." Anh nhẹ nhảng đẩy ngón tay của Khương Từ ra, thả lại bên người cô.

Hai chai truyền xong, y tá rút kim, Khương Từ vẫn còn chưa tỉnh, Tần Trẫm không thể làm gì khác hơn là thay cô ấn lên lỗ kim, trong lòng phiền não không dứt, nhưng vừa nhìn thấy quầng mắt thâm đen của cô, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm đánh thức, vứt cô ở trên giường bệnh, đứng dậy đi ra bên ngoài ăn cơm tối.

Nửa giờ sau, anh xách hai xách hộp trở lại phòng khám, Khương Từ đang khom lưng mang giày.

Anh đưa hộp cơm cho Khương Từ, "Ăn nhanh đi, ăn xong rồi đi."

Khương Từ nhận lấy, mở hộp cơm, tách đũa tiện lợi ra, buông mắt nói tiếng cám ơn.

Tần Trẫm hừ một tiếng, "Nửa ngày này không biết làm chậm trễ bao nhiêu buôn bán."

Cổ họng Khương Từ khô rát, từ từ nhai thức ăn, "Mùa ế hàng không có nhiều người."

"..." Tần Trẫm không nhịn được cốc đầu cô một cái, "Có lương tâm hay không?"

Khương Từ khẽ nhíu mày, "Đừng cốc tôi, váng đầu."

Tần Trẫm cảm thấy tiếp tục ở chỗ này nhất định sẽ bị cô làm tức chết, đứng dậy ra khỏi phòng khám, châm thuốc, đứng ở cửa. Cũng không lâu lắm, Khương Từ đi ra, "Về thôi."

Trên đường trở về khách sạn, hai người cũng không nói chuyện. Đến cửa, Khương Từ mở cửa đi xuống, đem biển "Tạm ngừng buôn bán" cất đi.

Tần Trẫm yên lặng nhìn, lúc cô đang muốn vào cửa, chợt mở miệng: "Khương Từ."

Khương Từ dừng bước, xoay người nhìn anh.

"Lần trước tôi nói chuyện có chút khó nghe, cô đừng để ý."

Trước cửa có một chiếc đèn, Khương Từ đứng ngược sáng, vẻ mặt nhất thời không thấy rõ, giọng nói rất nhẹ, giống như một làn khói mỏng, gió thổi là tan, "Không sao... Anh nói đúng."

Sáng hôm sau, Tần Trẫm “Rầm rầm rầm” tới gõ của phòng cô.

Khương Từ cảm còn chưa khỏe, hơi sợ lạnh, mặc một chiếc áo khoác lên màu xanh dương. Tần Trẫm chợt tiến vào phòng Khương Từ, đặt bát cháo nóng trong tay lên trên bàn, nhét cái thìa vào trong tay Khương Từ, "Vẽ không được thì nghỉ ngơi, so đo cái gì."

Khương Từ từng thìa từng thìa ăn bát cháo, giọng nói khàn khàn, "Anhh thì biết cái gì?"

Tần Trẫm châm điếu thuốc, nhìn lướt qua đống sách dưới đáy bàn, cái mà lý luận, cái gì mà khái luận, cái gì mà trường phái kỹ xảo... Anh vắt chân ngồi xuống mép giường, nhíu mày, "Tôi không hiểu? Họa sĩ giống như cô vậy, phòng nhỏ ta thuê trước kia cũng có tám người."

Khương Từ liếc anh một cái, "Anh ở Bắc Kinh làm gì?"

Tần Trẫm nhàn nhạt trả lời: "Cái gì ra tiền thì làm — mau ăn đi, cho cô nghỉ một ngày, đừng vùi mình ở trong nhà, đi ra ngoài dạo một chút đi."

"Không biết đi chỗ nào."

"... Vậy đến thành phố Chu nhập hàng với tôi."

Vẫn là chiếc kia Santana rách, lung la lung lay, giống nhu bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành sắt vụn, dù sao Tần Trẫm cũng không vội, chậm rãi chạy, một đường ngâm nga bài hát. Thời tiết hôm nay rất tốt, sắc trời màu xanh lam làm say lòng người, những đám mây lờ lững trôi, giống như người chăn dê đang nhàn nhã đuổi theo bầy dê.

Xe đi vào trong thanh phố Chu, dọc đường có thể thấy được trên bức tường là "Trong sạch gia truyền" "Thanh Liên thói cũ" "Thủy Bộ danh dự gia đình". Tần Trẫm quẹo vào một cửa hàng, bảo Khương Từ giúp chọn đệm kê ly một tay.

Khương Từ lần đầu tiên tới đây, các kiểu sản phẩm tranh nhau xông vào tầm mắt, không kịp nhìn. Cô đi dạo đến căn phòng cách vách, nhìn thấy một cái váy dài nửa người màu xanh đen, tầng tầng lớp lớp, hoa văn phức tạp.

"Bảo cô chọn đồ, lại chạy đi đâu?" Tần Trẫm đi theo, thấy cô đang yên lặng nhìn chiếc váy, dừng một chút, "Thích?"

Ông chủ vội vàng tới, "Kim hoa, thích thì thử một chút đi, toàn bộ váy ở chỗ chúng tôi đều thêu nhuộm thủ công, rất đẹp."

Tần Trẫm chọn bộ màu trắng, tháo cái váy kia xuống, nhét vào trong ngực Khương Từ, “Thử đi."

Anh châm điếu thuốc, dựa vào cửa, chờ Khương Từ ra ngoài.

Chốc lát, cửa phòng thử đồ mở ra, Khương Từ mặc váy, có mấy phần không được tự nhiên, nghiêng đầu tìm gương.

Tần Trẫm khẽ nâng ánh mắt lên, nhìn về phía Khương Từ.

Tóc đen, áo trắng, váy xanh, ánh mắt đen nhánh giống như bầu trời đêm.

Anh đột nhiên nghĩ đến một ca khúc.

Khương Từ hỏi ông chủ bao nhiêu tiền.

"Cái váy này 200 tệ, áo 80."

Hai trăm tám mươi tệ, có thể mua ba bản họa tập rồi.

Ông chủ thấy Khương Từ do dự, tiếp tục khuyên nhủ: "Cô mặc cái váy kim hoa này rất đẹp, toàn bộ quần áo chỗ chúng tôi đều là làm thủ công, giá bán sỉ, không đắt."

Tần Trẫm hít một hơi thuốc thật dài, "Mặc đi, tôi mua cho cô."

Ông chủ mở cờ trong bụng, "Vậy để tôi gói bộ quần áo lúc đầu của cô lại."

Khương Từ lắc đầu, "Không, không thích hợp với tôi." Cô đưa tay cản ông chủ lại, vào phòng thử đồ đổi lại quần áo của mình.

Trên đường về, Tần Trẫm hỏi cô tại sao không lấy bộ đồ đó.

Khương Từ dựa vào thành ghế, trong ngực ôm một cái ôm gối, "Tôi cũng không ở Đại Lý cả đời, tôi phải tiết kiệm tiền."

Tần Trẫm liếc nhìn cô một cái, "Tất cả tiền đều là tôi bỏ ra, coi như cho cô."

"Anh có tiền thì không bằng đổi cái xe rởm này trước," Vẻ mặt Khương Từ bình thản, "... Tôi không có thói quen thiếu nhân tình người khác."

Tần Trẫm cười một tiếng, "Cô tiết kiệm tiền định đi đâu?"

Khương Từ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Bắc Kinh thôi."

Tần Trẫm "Ừ" một tiếng, không biết sao, lại không có mở miệng nữa.

Buổi tối, quầy rượu ở khách sạn náo nhiệt như cũ, Khương Từ ở trong phòng đọc sách một lát, đi ra ngoài tản bộ, vừa vặn nhìn thấy Tần Trẫm bị ồn ào lên đẩy lên sân khấu, có người nhét cây đàn guitar vào trong tay anh.

Ngược lại Khương Từ không ngờ Tần Trẫm còn có thể đánh đàn ghi-ta, có chút hăng hái dừng bước lại.

Tần Trẫm ở trên ghế ngồi, ôm đàn ghi-ta điều chỉnh tư thế, điều chỉnh mấy cái dây cung, thanh thanh cuống họng: "Thôn trang phương Bắc có một cô gái phương Nam, cô luôn thích mặc váy nhuốm máu đào đứng ở bên đường, lời của cô không nhiều lắm nhưng khi cười lên ấy sao mà bình tĩnh du dương, trong ánh mắt nhu nhược của cô chứa cái gì, là tư niệm ưu thương..."

Trong lúc anh vô tình ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Khương Từ ở trong đám người.

Tóc đen như mực, ánh mắt của cô dưới ánh đèn yên lặng sâu thẳm.

Cô gái phương Nam, chúng ta đều ở đây chịu nhịn khá dài.

***

Mùa đông của thành phố Sùng tới rất nhanh, lại sắp tới lễ Giáng Sinh, Lương Cảnh Hành biết được Đàm Hạ muốn về nước. Nửa năm nay, anh đã bị bản lĩnh đánh thái cực của Đàm Hạ làm cho tâm lực vô cùng mệt mỏi. Tìm cô nói mấy lần, cô chỉ mượn cớ trở về sẽ bàn lại. Lần trò chuyện gần đây nhất, Đàm Hạ định về nước, nói lên yêu cầu đón máy bay.

Lương Cảnh Hành đợi ở cửa ra nửa giờ, liền nhìn thấy phía trước có một bóng dáng nữ sinh cao gầy đang đi tới, vẫy vẫy tay với anh, "Thầy Lương!"

Vẻ mặt Lương Cảnh Hành lạnh nhạt, chờ Đàm Hạ đến trước mặt, đem va li của cô bỏ vào cốp xe, thuận tay mở cửa ghế ngồi phía sau ra.

Đàm Hạ cũng làm như không thấy, trực tiếp lên chỗ tay lái phụ.

Lương Cảnh Hành cho xe chạy, cũng không nhìn cô, "Thắt dây an toàn."

Lái xe hơn mười phút, Lương Cảnh Hành không nói một lời. Đàm Hạ cầm điện thoại di động, ngón tay chuyển động như bay, chợt cười một tiếng, giọng nói làm như cười giỡn, "Thầy Lương, ngài đây cũng không phải là thái độ thành tâm nói chuyện làm ăn."

"Đàm tiểu thư, bình tĩnh mà xem xét, người chân chính không hề có thành ý chỉ sợ không phải tôi."

Đàm Hạ cười, "Thầy cũng là thương nhân, sao lại không biết đạo lý treo giá đầu cơ kiếm lợi."

"Em muốn bao nhiêu tiền?"

Đàm Hạ nghiêng đầu liếc anh một cái, "Em không dám tự định giá, cái này cần phải xem xem tác giả ở trong suy nghĩ của thầy trị giá bao nhiêu."

Lương Cảnh Hành mặt mày trầm túc, không trả lời.

Ánh mắt Đàm Hạ dời khỏi điện thoại di động, cười nói: "Sau khi Khương Minh Viễn gặp chuyện không may, ba em giận đến mức thiếu chút nữa đốt bức tranh kia. Em cũng là người học vẽ, cảm thấy bức vẽ không tệ, hủy đi thì thật đáng tiếc, tìm ba em xin lại — cho nên, bây giờ thầy còn có thể nhìn thấy bức tranh này, có một nửa công lao của em. Xem xét một điểm này, thầy mời em ăn một bữa cơm tối cũng không quá đáng chứ?"

Lương Cảnh Hành cũng chẳng thèm quanh co với cô, "Em trực tiếp nói giá đi."

Đàm Hạ cười, cũng không để ý đến Lương Cảnh Hành cự tuyệt, "Tiền đối với thầy mà nói hoàn toàn không phải vấn đề. Ba em làm bất động sản, mấy năm nay đang hướng sản nghiệp chuyển sang quỹ đạo khác, thầy sẫn có hiểu biết ở phương diện này, ba em có ý định hợp tác với thầy."

"Thì ra là vì phương diện làm ăn."

"Không phải," Đàm Hạ lắc đầu, cười như không cười, "Em thật sự muốn dây dưa không dứt với thầy, hết cách rồi, lùi lại mà cầu việc khác, thuận tay giúp ba em một tay."

Ánh mắt Lương Cảnh Hành trầm trầm, "Đàm tiểu thư, tôi cũng không phải nhất định phải có bức họa này."

Đàm Hạ nhún vai một cái, "Em không quan tâm, dù sao lúc nào thầy với ba em chính thức hợp tác, em liền đem bức tranh cho thầy. Thầy không cần thì cũng không còn người nào muốn, treo chán rồi, không thể làm gì khác hơn là làm củi đốt thôi."

Lương Cảnh Hành không tiếng động thở dài, đầu năm nay, tiểu cô nương thật là một người so với một người càng khó đối phó.

Lương Cảnh Hành đưa Đàm Hạ về nhà họ Đàm, trên đường về gọi điện thoại cho Hứa Tẫn Hoan, đơn giản rõ ràng tóm tắt lại chuyện này.

Hứa Tẫn Hoan cười không thể ngừng, "Từ trên trời giáng xuống khoản nợ phong lưu, cái người này sao lại chọc phải một Lolita hung hãn."

Lương Cảnh Hành nào còn tâm tình nói giỡn với cô.

"Danh tiếng của Đàm Huy không tốt, anh đừng mạo hiểm hợp tác với ông ta. Lương Cảnh Hành, em nói câu anh đừng không thích nghe... Em cảm thấy anh có chút để tâm vào chuyện vụn vặt."

Lương Cảnh Hành không lên tiếng.

"Bản thân Khương Từ không nhất định để ý, anh thật sự không cần đem sự nghiệp của mình góp vào. Đừng giằng co, chẳng phải tiểu cô nương ỷ vào anh muốn mới không sợ gì sao?"

Cúp điện thoại, Lương Cảnh Hành dừng xe, ngồi yên lặng, đột nhiên muốn hút thuốc lá — nhưng anh đã cai hơn nửa năm rồi, sớm qua mấy ngày gian nan nhất kia.

Bên ngoài có gió, cành cây hoa phượng trên đỉnh đầu bị gió thổi gãy, "Rầm" một cái nện ở trên mui xe.

Suy nghĩ bị cắt đứt, anh ngẩng đầu liếc nhìn, đột nhiên nghĩ đến năm ngoái có một buổi tối, Khương Từ ngồi ở trên mui xe, cặp chân đung đưa, cười tủm tỉm gọi anh "Thầy Lương " .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.