Yêu Không Phải Lúc

Chương 46: Chương 46: Thuốc nhuộm màu xanh biếc (05)




Gần tới cuối năm, trong công ty tự giác nổi lên phong trào dọn dẹp. Lưu Nguyên cũng bị lây, ngày hôm nay sau khi hết giờ làm ở lại phòng làm việc của Lương Cảnh Hành sắp xếp lại tài liệu.

Thư từ, hợp đồng, công văn... Lưu Nguyên phân ra thành từng loại một.

Lương Cảnh Hành cũng ở đây sửa sang lại Email, hỏi Lưu Nguyên: "Ngày kết hôn cậu đã chọn xong chưa?"

Lưu Nguyên ném tài liệu không dùng nữa vào một cái hộp chuyên dụng, "Rồi ạ, ngày 18 tháng ba."

Lương Cảnh Hành có mấy phần tim đập mạnh và loạn nhịp, cho đến lúc này mới phát giác, bất tri bất giác không ngờ đã qua một năm. Tháng một Khương Từ tròn 20, mà tháng ba, anh cũng qua tuổi 32.

Lưu Nguyên không cảm thấy gì, động tác trong tay không ngừng, tiếp tục nói về chi tiết hôn lễ, áo cưới, nhẫn cưới, kiểu dáng thiệp mời vân vân, "... Chờ khi kết hôn, em cùng anh em đồng thời kiếm tiền, mua cho ba mẹ em một căn nhà lớn hơn trong huyện, điều kiện chữa bệnh ở trong huyện tốt hơn..." Lưu Nguyên ngừng nói, cầm lên một bao bì chuyển phát nhanh vẫn chưa được mở nằm ở trong hộp giấy, "Anh Lương, cái này anh còn cần không?"

Lương Cảnh Hành hoàn hồn, liếc nhìn thứ trong tay cậu, "Cái gì?"

Lưu Nguyên lật mặt sau của chuyển phát đơn ra, "Ưmh... Em xem một chút, khu Triêu Dương Bắc Kinh... Khương..." Lưu Nguyên trợn to hai mắt, kích động đến giọng nói cũng biến đổi rồi, "... Khương tiểu thư ký gửi!"

Vừa dứt lời, Lương Cảnh Hành đã từ trên ghế dựa bật dậy, đoạt lấy chuyển phát nhanh trong tay cậu, vài cái mở ra.

Vậy mà bên trong trừ giấy phác họa, không còn gì khác.

Lương Cảnh Hành hít sâu một hơi, đem giấy phác họa mở ra. Một gốc cây hoa đào, bên cạnh viết hai câu thơ: "Nhập mục giai xuyến sắc, quân khả đồng thử tâm (Sắc đỏ lọt vào trong tầm mắt, quân có cùng tâm này hay không – dịch mà không biết có đúng hay không nữa)?" Góc giấy có một chũ kí "Từ", ngày vẽ là… Ngày mùng chín tháng ba năm ngoái.

Lưu Nguyên nhìn chằm chằm vào Lương Cảnh Hành, lại thấy vẻ vui mừng trên mặt anh dần dần biến mất, giữa lông mày chỉ còn lại sự chán nản, không khỏi mở miệng hỏi: "Anh Lương, Khương tiểu thư nói gì?"

Lương Cảnh Hành day mi tâm, đem bức vẽ úp ngược lên trên bàn, giọng nói khàn khàn, "Năm trước."

Khi đó, cô lấy một bông tai hình quả lựu đỏ bỏ vào trong tay anh, cười nói: "Anh nhất định phải thích phần quà tặng này, mấy ngày nữa còn có một phần khác."

Vậy mà sau khi anh trở về thành phố Sùng, đống tài liệu tích như núi, chỉ để cho Lưu Nguyên sắp xếp lại văn kiện buôn bán cùng với bưu kiện chuyển phát nhanh, trời xui đất khiến, cuối cùng để lọt cái này.

Cô dũng cảm hơn anh, sớm đem một viên đá ném mạnh vào bình ngọc, tha thiết hỏi anh: "Quân khả đồng thử tâm?"

Hoặc là sớm hơn, ngay từ đêm đó bọn họ ngồi ở trên ghế dài rách nát, cô hỏi anh có biết trước kia Vân Nam có một loại thuốc lá, gọi là "Hoa sơn trà" hay không.

"Tôi đi ra ngoài một chuyến." Lương Cảnh Hành lấy áo khoác cùng chìa khóa, đi nhanh ra khỏi phòng làm việc.

Dừng xe ở đường hà vương động, Lương Cảnh Hành mặc áo khoác vào, đôi tay đút vào túi áo, giẫm lên cành khô lá héo úa đầy đất, đi vào nhà Khương Từ. Lúc Khương Từ đi không để lại chìa khóa, Lương Cảnh Hành sợ về sau không vào được, định đổi khóa. Nhưng sau khi đổi khóa, anh một lần cũng không đi qua.

Bên trong vẫn y như cũ, ngay cả tây trang của anh cùng mấy bộ quần áo của Khương Từ vẫn còn phơi ở trước cửa sổ, đã sớm phơi khô rồi, tích một lớp bụi.

Mùa đông trời tối sớm, trong nhà âm u, tỏa ra một cỗ mùi bụi bặm lâu không người ở. Lương Cảnh Hành bật đèn, ngồi xuống trên ván giường. Rèm cửa bị anh kéo ra một nửa rủ xuống trên ván giường, tích tụ một tầng bụi bậm như bông. Lương Cảnh Hành liếc mắt nhìn, đứng lên treo lại rèm cửa, treo lại như cũ cho cô, sau đó vào phòng tắm rửa tay.

Trên bồn rửa tay còn để dầu gội cùng sữa tắm chưa dùng hết, mở khóa vòi nước, một cỗ vị gỉ sắt, chảy một lát nước mới trong suốt.

Lương Cảnh Hành rửa tay xong, lau tay, xắn tay áo lên, trở về phòng ngủ dọn dẹp bụi trên bàn học cùng giá sách.

Anh kéo ngăn kéo ra, bên trong chứa các loại đồ vật như gôm tẩy, kim cài áo, bưu thiếp, đều là mấy đồ chơi nhỏ mà con gái yêu thích.

Sâu trong ngăn kéo, anh phát hiện một quyển album ảnh.

Lương Cảnh Hành đột nhiên ý thức được, anh thế nhưng không có hình của Khương Từ.

Hô hấp hơi chậm lại, tim lại cảm thấy đau nhức.

Anh ngồi xuống, mở album ảnh ra.

Trên tấm ảnh đầu tiên ghi một hàng chữ, "Mừng trăm ngày", trong hình là một bé gái béo ụt ịt, ngũ quan chen thành một đống, căn bản không nhìn ra bộ dáng thanh lệ như bây giờ. Lật về phía sau nữa, là hình đầy năm, mặc áo mỏng màu hồng nhạt, cầm trong tay quả chuối tiêu, nhìn chằm chằm ống kính, vẻ mặt hết sức mất hứng.

Lui về phía sau nữa, trên mặt cô dính đầy bùn đất khóc đến tê tâm liệt phế, bị người chụp được; hoặc là mặc váy điềm đạm dịu dàng khéo léo ngồi, tiểu công chúa thật giống như cô giáo dạy kèm tại gia nghiêm khắc, cũng không biết lúc chụp hình phải dỗ bao lâu mới có thể làm cho cô ngoan ngoãn nghe người ta định đoạt; lại có ảnh cầm bút sáp mầu vẽ loạn trên giấy, vẻ mặt chuyên chú, mơ hồ đã có ngạo khí từ chối người ngàn dặm bây giờ.

Theo trình tự thời gian, từng tờ từng tờ, xuyên suốt cho đến tận bây giờ.

Bức ảnh tiếp theo, là vào sinh nhật mười lăm tuổi của cô ngày đó, mặc lễ phục nhỏ màu trắng, một tay vịn lan can, đứng ở trên cầu thang, hơi giương cằm, kiêu ngạo mà dè dặt.

Ánh mắt Lương Cảnh Hành dính ở trên bức hình này, thật lâu cúng không dời đi. Qua hồi lâu, anh rút tấm ảnh này ra, nhét vào trong túi áo khoác.

Lật sang trang tiếp theo, nhất thời sửng sốt.

Ảnh gia đình, trong hình Khương Từ chỉ mới năm tuổi, rúc vào trong ngực một người phụ nữ tuổi còn trẻ. Người phụ nữ mặt mày hiền hòa, nhã nhặn lịch sự dịu dàng — chính là người Khương Từ đã vẽ.

Về mẹ của Khương Từ, Lương Cảnh Hành chỉ nghe qua. Khi đó Khương Minh Viễn buôn bán đã được mấy năm, đúng lúc đang dần dần phất lên, Khương phu nhân lại bị ung thư mà qua đời.

Anh không nghe Khương Từ chủ động nhắc tới mẹ của cô bao giờ, ngày trước vẫn cho là ước chừng lúc Khương phu nhân đi Khương Từ còn quá nhỏ, cho nên tình cảm không sâu. Nhưng nếu tình cảm thật sự không sâu, nét bút sao có thể phong phú tinh tế như vậy, chút nào hoàn toàn hiện ra. "Cánh ve" mỏng manh, chỉ tồn tại trong một mùa hè, tựa như tuổi thơ của cô chưa kéo dài đã vội vàng kết thúc.

Lương Cảnh Hành không đành lòng nhìn tiếp, hít một hơi thật sâu, đóng album lại, cúi đầu ngồi yên lặng trong chốc lát, gọi điện thoại cho Đàm Hạ.

***

Sinh nhật hai mươi tuổi của Khương Từ cũng không nói cho ai, trôi qua lặng yên không một tiếng động, sau đó bắt đầu chuẩn bị lễ mừng năm mới.

Trong khoảng thời gian này, cô nghe Tần Trẫm khuyến cáo, không hề liều chết mà vẽ nữa. Mùa đông ở Đại Lý hình như tới rất chậm, cô không có việc gì liền đi đến bờ biển, ngồi xuống chính là một buổi chiều. Cứ như vậy, có lúc ngược lại linh cảm có thể chợt hiện, hoàn thành mấy tác phẩm thật tốt.

Qua hai mươi sáu tháng mười hai, khách sạn ngừng buôn bán, bảo vệ cùng mấy dì dọn dẹp cũng nghỉ sớm về nhà, khách sạn to như vậy, chỉ còn lại hai người Khương Từ và Tần Trẫm.

Tần Trẫm không nhàn rỗi chúc nào, mua vài chậu tắc vàng trang trí đại sảnh, lại từ trên xuống dưới dán câu đối xuân. Khương Từ hỏi anh cần gì phải phí công phí sức, dù sao cũng không có ai khác.

"Năm là cho chính mình, quan hệ gì với người khác — cô đừng chỉ đứng nhìn nữa, nhanh đi vẽ hai bức tranh vui mừng treo lên."

Khương Từ tự nhiên mặc kệ anh.

Giao thừa hôm đó, Khương Từ gọi một hồi cũng không thấy người đâu, vào phòng bếp mới phát hiện anh đi mua bột mì trở lại, đang làm vỏ sủi cảo.

Tần Trẫm liếc nhìn cô một cái, "Cũng mấy giờ rồi, lúc này mới rời giường."

Khương Từ đưa tay chọc chọc bột mì trên bàn, bị Tần Trẫm đánh tay một cái, "Rửa tay xong muốn chọc thế nào thì chọc."

"Có đồ đông lạnh, cần gì phí sức như vậy."

Tần Trẫm "Chậc chậc" thở dài, "Cô trôi qua có bao nhiêu tạm bợ, sủi cảo lễ mừng năm mới đương nhiên phải tự mình gói mới có ý nghĩa."

Khương Từ rửa tay, cầm một nắm bột mì trong tay, hỏi anh: "Anh không phải là người Đại Lý sao, lễ mừng năm mới sao lại học người phương Bắc ăn sủi cảo."

"Tôi nói tôi là người Đại Lý lúc nào?" Anh cười cười, không nhịn được trêu chọc cô, "... Tôi là người Côn Minh ."

"..."

"Ở Bắc Kinh mười năm, thói quen."

Khương Từ dừng một chút, vẫn nhịn không được hỏi, "Người nhà anh đâu?"

"Không có."

Khương Từ "À" một tiếng, "Cũng giống tôi."

Tần Trẫm không nhịn được giương mắt nhìn cô, cô cụp mắt xuống suy nghĩ, vo viên nắm bột mì giống như nặn đất sét, vẻ mặt còn bình thản hơn so với anh.

"Đừng hành hạ nó nữa, " Tần Trẫm đưa tay đoạt lấy bột mì trong tay cô, mò lên một cái chai bia đưa cho Khương Từ, "Cầm đi rửa sạch, qua đây hỗ trợ."

Trước kia Khương Từ chưa tự mình gói sủi cảo bao giờ, dù sao lúc này rảnh rỗi nhàm chán, liền theo lời rửa sạch chai bia, dựa theo phương pháp Tần Trẫm dạy cán bọt mì. Lúc ban đầu không nắm được trọng điểm, không phải quá mỏng thì là quá dầy, hoặc là dày mỏng không đều. làm mỏng hơn mười cục bột, dần dần nắm giữ phương pháp, tốc độ cũng mau .

Cô lăn bột trong chốc lát, liếc mắt nhìn trong tay Tần Trẫm.

"Cô muốn gói?"

Khương Từ gật đầu, "Tôi thử một chút."

Tần Trẫm cầm vỏ bánh, bên giảng giải bên làm mẫu, "Đem nhân bánh đặt ở chính giữa, đừng cho quá nhiều cũng đừng quá ít, khép lại, sau đó đem mép bánh nắn lại ." Anh mở tay ra, "Được rồi, chỉ đơn giản như vậy."

Khương Từ bắt chước làm theo, bọc thành một quả cầu, vỏ bánh khó khăn lắm mới có thể khép lại,

"..." Tần Trẫm nhìn trong đống sủi cảo cân xứng xinh đẹp của mình xông vào một ngoại tộc như vậy, "... Thật xấu xí."

Khương Từ không tức giận chút nào, lại bọc bảy, tám cái, lớn nhỏ khác nhau dáng vẻ bất đồng.

Tần Trẫm không nhịn được chế nhạo, "Rất tốt, còn lại, cô tự giải quyết đi."

Mắt thấy gói 180 cái, sợ là phải đến năm sau mới được ăn, Tần Trẫm đuổi Khương Từ đi nấu nước. Anh tăng nhanh động tác, định một hơi gói hết đống còn dư lại, vừa nhấc mắt nhìn thấy bên trong lọ đường còn đường trắng, lại nhìn Khương Từ, cô đang hết sức chuyên chú canh nồi nước, liền lặng yên không một tiếng động múc một muỗng đường, bỏ vào trong vỏ bánh cuối cùng, lại làm một kí hiệu ở bên trên.

Tần Trẫm đem hai ghế dây mây xếp vào trong đại sảnh, trải khăn trải bàn lên bàn nhỏ, bưng hai đĩa sủi cảo lớn lên, lại mở TV quanh năm phủ bụi. TV treo cao, muốn nhìn phải ngước cổ, chỉ coi như nghe tiếng động, gia tăng chút không khí.

Tần Trẫm mang đến đồ uống colktail, lấy ra ba bình bày trên bàn, "Mua cho cô, chỉ có tám độ."

Khương Từ lầm bầm một câu: "Tám độ cũng sẽ say."

"..."

Hai người ngồi xuống, bắt đầu ăn sủi cảo.

Ăn mấy cái, Khương Từ đột nhiên "A" một tiếng, ngừng động tác, "Cái này sao lại ngọt như vậy."

"!@#$%$@, tôi chỉ gói một cái như vậy, còn bị cô ăn được."

Khương Từ vui vẻ, "Nói rõ vận khí tôi tốt."

"Ừ," Tần Trẫm trong đầu buồn bực nhấp một hớp bia, "Khởi đầu tốt đẹp."

Khương Từ liếc anh một cái, cười nói: "Hôm nay anh ngược lại nói được mấy câu tiếng người."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.