Nắng chiều thu xuyên qua vách kính bóng láng, nền nhà loang loáng hắt sáng theo. Phương Nghiên thích đứng tại đây, nhìn dòng xe như mắc cửi, dòng người hối hả, đôi ngả ngược xuôi bên ngoài khung cửa sổ. Vào những khi cửa hàng vắng vẻ, yên tĩnh như lúc này, cô tường đứng đó, trước vách kính trải dài, yên lặng ngắm nhìn trăm hoa đua nở, rực rỡ sắc màu ngoài kia. Thi thoảng Phương Nhiên lại nghĩ, hóa ra hai mặt yên ả và ồn ào của thế giới này cũng chỉ cách nhau một vách kính mỏng.
Nghe tiếng nhân viên chào hỏi, Phương Nghiên bất giác ngẩng đầu nhìn đôi thanh niên nam nữ vừa bước vào. Khoảnh khắc ấy, Phương Nghiên bàng hoàng đến độ chết trân tại chỗ, tưởng đâu ảo giác bỗng xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật. Người đàn ông vừa bước vào có đôi mắt sáng như sao, mày ngang như kiếm, tóc tai gọn gàng, đường nét khôi ngô sáng sủa ấy chính là Giang Đào.
Phương Nghiên hơi ngẩng đầu, ánh mắt đau đáu nhìn đối phương tiến lại mỗi lúc một gần. Bóng hình ấy đã từng quen thuộc với cô biết chừng nào, quen thuộc đến độ cô nắm rõ tần suất của mỗi nhịp thở của anh. Bóng hình ấy chính là dấu ấn khó phai mờ mà vận mệnh đã khắc vào tim cô. Và rồi bỗng nhiên, Phương Nghiên đâm lúng túng, tay chân không biết đặt đâu đành giương mắt nhìn Giang Đào mỗi bước gần cô hơn.
Song, không chỉ Phương Nghiên bỡ ngỡ, mà Giang Đào cũng sững sờ không kém. Anh kinh ngạc nhìn cô, vẻ sửng sốt, ngờ vực cùng vố số thần thái khó có thể diễn tả bằng lời đều biểu hiện qua ánh mắt. có lẽ đến chính anh cũng không thể ngờ mình và cô sẽ hội ngộ tại nơi đây.
Tấm gương bản rộng, bóng loáng trong cửa hàng phản chiếu bóng hình hai người, cùng vạt nắng lung linh đương nhảy nhót trong nhà, đều gợi lên trong họ cơn xây xẩm. Và họ, ở hai đầu khoảng cách ngắn ngủi, cứ nhìn nhau trân trối.
Đang lúc bối rối, một bóng dáng xinh xắn bước tới, nhẹ nhàng khoác tay Giang Đào, hỏi:
- Sao thế anh?
Giọng nói dễ thương, ánh mắt thùy mị, chan hòa yêu thương tựa như dòng nước nhìn Giang Đào, nhưng gương mặt còn xinh xắn hơn cả, hàm răng trắng đi cùng cặp mắt long lanh, thanh tú đầy mê hoặc.
Giang Đào quay sang, mỉm cười, nói:
- Em không tranh thủ chọn quần áo đi? Hôm nay, cả thẻ lẫn con người anh đều thuộc quyền quản lí của em đấy.
Cô gái cười khúc khích, mắt đưa lúng liếng, phụng phịu nói:
- Chỉ hôm nay mới thuộc quyền quản lí của em thôi á, vậy em khỏi cần tằn tiện nữa, phải đánh hẳn mẻ mới mới được.
Vừa nói vừa ngắm nghía quần áo dọc theo hai bên kệ tường. Hai nhân viên còn lại của cửa hàng đã quay sag đón tiếp mấy vị khách mới bước vào. Phương Nghiên đành theo chân hai người, ôn tồn giới thiệu:
-Những sản phẩm trưng bày ở đây đều là mẫu mới nhất trong năm nay của chúng tôi. Kiểu dáng độc đáo, mới mẻ, quan trọng là mỗi mẫu chỉ có thiết kế duy nhất một bộ.
Đảo qua mấy vòng xem xét, người con gái ngắm nghía những bộ quần áo sang trọng cắt may tinh tế, bắt đầu lưỡng lự đắn đo, liền quay sang hỏi Giang Đào:
- Anh thấy bộ nào đẹp?
Xem chừng, Giang Đào không mấy bận tâm về kiểu dáng trang phục, nghe cô gái hỏi vậy, anh mới như choàng tỉnh, cười mỉm, nói:
- Đều đẹp cả, em ưng bộ nào thì cứ mua.
Cô gái nhìn Giang Đào, bĩu môi ra chiều chạnh lòng, đoạn quay ra tham vấn Phương Nghiên.
-Theo chị, bộ nào đẹp?
Phương Nghiên chum chím mỉm cười, nhấc hai bộ đồ treo trên giá cạnh đó tới gần, cô nói:
- Tôi thấy hai bộ này rất hợp với bạn.
Nhìn bộ quần áo trên tay Phương Nghiên, cô gái thoáng vẻ băn khoăn liền hỏi:
- Vậy à? Nhưng mà em thấy cứ bình thường làm sao á.
Tuy cô gái nói vậy, song Phương Nghiên vẫn tươi cười đáp:
- Bạn có thể vào phòng thử, mặc lên người để xem thế nào. Bạn thấy sao?
Nghe lời khuyên của Phương Nghiên, cô gái bụng bảo dạ cũng có lí, bèn mang quần áo vào phòng thử đồ.
Phương Nghiên đứng đó, vốn đợi cô gái kia thử đồ xong bước ra, không ngờ Giang Đào lại tiến tới, nhìn cô ra vẻ thản nhiên,. Anh cười bằng mắt, trong đó chất đầy những tia chế giễu. thậm chí lời thốt ra cũng ngụ ý mỉa mai:
-Không ngờ cho đến ngày nay, gu chọn đồ của em vẫn khá khẩm đấy chứ.
Nghe anh nói vậy, Phương Nghiên liền ngẩng đầu nhìn anh. Ưu tư trong cô không biết nói sao cho phải, chua chat, bối rối, chỉ thoáng chốc mà vô vàn mối sầu rủ nhau ùa về. Con người ấy mỗi khi cười đều đẹp trai như vậy dẫu kiểu cười ấy có thờ ơ vô tình, dẫu khiêu khích lấn át ánh nhìn anh. Thế mà thời gian cũng chỉ làm nhạt phai nét dè dặt, mẫn cảm năm nào, để ung dung khí khái được dồi dào hơn xưa.
- Vì đây là công việc của tôi.
- À, thì ra là công việc.
Giọng điệu của anh nặng nề sự rẻ rung, cứ như vừa nghe một câu chuyện hài hước nào đó, trong khi ánh mắt nhìn Phương Nghiên vẫn sắc như dao.
- Thật không ngờ đain tiểu thư nhà họ Phương cũng biết đi làm, vả chăng còn chọn công việc phục vu, đoán sắc mặt người đời.
Lời lẽ của anh chỉ càng khiến cô thêm sượng sùng, song cũng chỉ bặm chặt môi, không dám đáp lại. may sao lúc ấy cánh cửa phòng thử đồ bật mở, cô gái mới rồi khấp khởi đi ra. Vừa đi vừa chỉnh trang lại bộ váy đang mặc trên người, cô đứng trước gương xuay hai vòng, đủ tỏ rõ sự hài lòng hết mực. Cô gái hân hoan, nói:
- Giang Đào, em mặc bộ này xinh không?
Bộ váy ấy kiểu dáng thanh thoát gọn gàng vốn phù hợp với phong cách của cô, lại thêm vòng eo cắt vừa khít, càng tôn thêm dáng vẻ hoạt bát thướt tha sẵn có. Giang Đào không khỏi gật dù tán thưởng:
- Đẹp lắm.
Cô gái đắc chí, hứ một tiếng dài, cố tình xoay một vòng trước mặt anh, rồi cười vang không sao nín được. Cô quay sang Phương Nghiên:
- Con mắt thẩm mĩ của chị khá thật, sau này mỗi lần mua đồ, em sẽ tìm chị tư vấn.
Phương Nghiên mỉm cười, gật đầu nói câu cảm ơn, đoạn thấy Giang Đào cầm đôi giày bước lại gần, nói với cô gái:
- Đổi đôi giày khác, nhìn càng đẹp hơn.
Nghe anh nói vậy, cô gái liền nhoẻn cười, gật đầu bằng lòng. Vừa dợm đón lấy đôi giày từ tay anh, bỗng thấy anh quay phắt người , chìa đôi giày về phía Phương Nghiên :
- Phiền cô.
Anh nhếch mép cười mát, vẻ dửng dưng xa cách.
Phương Nghiên nhận đôi giày, ngồi khụy xuống giúp cô gái kia tháo giày đi dưới chân, rồi cẩn thận xỏ đôi giày mới vào chân. Cầm lòng không đặng, lệ nhấp nghé bờ mi, lòng dạ không kể hết cơn giận dữ lẫn ngượng ngùng. Thực chất, chẳng phải chưa từng xỏ giày hộ khách, nhưng đấy là nhẽ đã đành, còn ngồi đây lại nhìn cô gái mà Giang Đào dẫn đến. cô biết Giang Đào cố tình khó dễ mình, cô biết mình chỉ vì công việc, không điều chi đáng phải thẹn thùng. Nhưng chả hiểu duyên cớ nào mà Phương Nghiên lại chực rơi nước mắt.
Xong việc cô nhếch cười, đứng dậy. Gắng cầm dòng nước mắt, giương nụ cười trước mặt cặp đôi kia:
- Đôi giày tôn chân lắm, bạn đi rất đẹp.
Người con gái ra chiều hài lòng, cứ đứng hoài trước gương, ngắm nghía đôi giày dưới chân. Còn Giang Đào lại nhìn Phương Nghiên chòng chọc, dường như đang cố nhìn vào mắt cô, nửa ngờ vực nửa băn khoăn, và còn đeo bám một nỗi tha thiết khôn tả.
Xong công việc gói ghém và thanh toán, cô gái kia mới kéo Phương Nghiên bảo:
“ Chị Phương Nghiên, chị cho em số điện thoại, để sau này đi mua quần áo, em còn tìm chị.”
Cô gái nói rồi bật cười khanh khách, đoạn tiếp lời:
“ Thoạt nhìn bảng tên đề trước ngực chị là em ghi vào đầu ngay. Em là Trần duyệt Nhiên, mọi người quen gọi em là Duyệt Nhiên, chị cũng gọi em như vậy nhé.”
Cô gái đã nói đến thế, Phương Nghiên cũng ngại khước từ, bèn đưa cô ấy danh thiếp của cửa hàng. Không ngờ, Duyệt Nhiên nhận lấy, thoạt trông đã ra chiều hờn mát không chịu:
“ Cái này thì em cần làm gì? Chị làm thế rõ là để nựng nịu em thôi à, cái em cần là số điện thoại cầm tay của chị kìa”
Nghe vậy, Phương Nghiên không khỏi liếc mắt nhìn Giang Đào, lòng đắn đo, song không thể cưỡng nổi cô nàng Trần Duyệt Nhiên đang ra sức nhùng nhằng bên cạnh, bèn cười nói:
“ Thôi được rồi, tôi viết cho bạn.”
Cô bèn ghi thêm số điện thoại cầm tay của mình lên tờ danh thiếp, rồi trao cô gái.
Xách theo quần áo cùng tấm danh thiếp đề số điện thoại liên lạc của Phương Nghiên, Trần Duyệt Nhiên khoác tay Giang Đào, để lại trên hóa đơn chi tiết của thẻ tín dụng. ở chữ kí của anh, sự mạnh mẽ lẫn uyển chuyển hiện rõ đến từng nét ngang, dọc, móc, hớt-tựa như con người anh vậy.
Không phải cô chưa từng nghĩ, mình sẽ gặp lại Giang Đào trong cuộc đời này. Thậm chí từng có một dạo, cô thường mường tượng cách trùng phùng giữa mình và anh, từ áo xống đến biểu cảm , từ ánh mắt đến lời cáo biệt, hiện trên mọi phông nền bối cảnh. Cô đã từng ngẫm không biết bao nhiêu lần, thoạt đầu là thất vọng, sau đó là oán hờn, dần dà chuyển thành ngán ngẩm. thời gian cứ mặc tình chảy trôi, đã bnhiêu năm cuối cùng cũng đã khiến cô nghiệm ra, đời người quanh co, nhưng rồi nào có thoát khỏi bàn tay lèo lái của số mệnh.
Thế mà Phương Nghiên không thể ngờ được rằng mình và anh sẽ gặp lại nhau chính trong một buổi chiều êm đềm và vô cùng bình thường như ngày hôm nay. Một ngày không rung động cũng chả lao xao, họ là cặp đôi oan gia ngõ hẹp, chạy đằng trời cũng không khỏi nắng, chỉ đành để lại cho nhau nỗi niềm bang khuâng, và những tràng bối rối đường tơ.
Phương Nghiên nhớ tới người con gái mang tene Trần Duyệt Nhiên, một cô gái ngây thơ hoạt bát, niềm nở chân tình, lại xinh xắn đáng yêu, khoát tay Giang Đào đứng đó. Ai nhìn vào cũng phải chung nhận định, quả là nam thanh nữ tú, kim đồng ngọc nữ, xứng đôi lắm thay..
Nhếch miệng cười với tờ hóa đơn, cô đưa tay vuốt phẳng phiu rồi cất vào ngăn kéo đựng tiền. giờ đây đã gặp anh bằng xương bằng thịt thật rồi, vậy mà vô vàn tấm tức, vô vàn oán giận từng tự sự với lòng lại chẳng thể trần tình thành lời.
Bởi tình cảm giữa anh và cô đã chấm dưt thật rồi, bởi sáng vai bên cạnh anh đã có người con gái khác, bởi anh không còn là Giang Đào của năm xưa. Thế nên có gặp thì đã sao? Năm tháng dần trôi qua, đã thôi kết thúc hết rồi, cảnh cũ nay đã đà khác xưa, trước sau nào thấy vấn vương bóng người.
Phương Nghiên khóa cửa hàng, bước ra khỏi khu thương mại, cũng là lúc trời đã nhá nhem tối. Thu về đêm phả hơi se lạnh, Phương Nghiên khép chặt quần áo theo bản năng, cất bước về phía trước, chừng đâu mấy bước chân bỗng nghe thấy giọng nói nửa đùa cợt nửa mỉa mai vang lên.
“ Sao thế, gặp lại tình cũ đến chào hỏi cũng không thiết à?”
Phương Nghiên ngỡ ngàng quay đầu nhìn. Thực lòng cô không ngờ Giang Đào lại ở đây. Trên người anh vẫn là bộ quần áo lúc ban chiều, chiếc áo khoác kiểu dáng nửa thoải mái nửa nghiêm trang mở phanh hai vạt, để lộ cổ áo sơ mi không cài cúc bên trong. Màn đêm rực rỡ ánh đèn như tô đậm vóc dáng cao to nơi anh.
Phương Nghiên thừ người đứng đó, chẳng biết phải làm gì, ngoại trừ giương mắt nhìn bóng hình từng quen thuộc nhất với mình mỗi lúc một gần kề.
“ Không lấy làm tự hào à? Người yêu cũ đợi cả một buổi chiều ở đây để gặp em đấy?”
Nói đoạn, Giang Đào liền đảo mắt nhìn Phương Nghiên, rồi như sực nhớ điều gì, liền tiếp nói:
“ À phải, em là đại tiểu thư nhà họ Phương, sao tôi lại quên béng mất nhỉ? Để người khác đợi chờ cả buổi chiều đã là gì? Nhớ năm xưa, tôi đứng dưới lầu nhà em đợi cả thảy ba ngày, em còn không buồn nhìn lấy một cái cơ mà nhỉ?
Lời nói của anh như một mũi teenm đâm thẳng vào tâm can Phương Nghiên. Đường tên chuẩn xác, tàn ác và vững chai. Cô nhìn Giang Đào. Chẳng biết phải bối rối hay sầu muộn, bao lời chất chứa trong lòng mà chả lời nào thốt ra được .
“ Thiên kim tiểu thư cả đời chẳng bao giờ mó tay vào việc gì như em, bây giờ cũng phải đứng quầy, hầu người ta xỏ áo thay giày, hay ho thật. Sao rồi, cái cảm giác đoán sắc mặt người đời, nó dễ chịu chứ?
Có thứ cảm xúc cay xè xộc lên mắt cô, còn trong trái tim lại đong đầy thứ dư vị chua xót khôn tả. Cô nhìn Giang Đào đang đứng sừng sững ngay trước mặt mình, cuối cùng, vẫn không một lời được thốt ra. Cô dợm nhất bước bỏ đi, song Giang Đào đã giật cánh tay cô lại.
“ Sao thế này, mới vậy mà đã khó chịu rồi à? Ngày xưa chỉ vì muốn ở bên em mà tôi đã chấp nhận đủ điều chướng tai.
Câu nói của anh đã khiến cô đứng vững hơn. Phương Nghiên hất văng cánh tay ấy ra, nhìn thẳng vào anh mà nói:
“ Phải, giờ đây anh công thành danh toại, còn tôi buộc phải nhìn sắc mặt người khác để kiếm cơm ăn. Hẳn bây giờ anh đang hả dạ lắm? Anh sốt ruột đến thế cơ à? Đến nỗi phải bỏ cả một buổi chiều để đợi tôi, để khoe với tôi thành tựu ngày nay của anh to tát ra sao?”
Nhìn dáng vẻ bực bội của cô mà Giang Đào tuồng như không có vẻ gì là hả hê. Anh bước tới, vương tay gạt lọn tóc của cô, giọng điệu ra chiều dí dỏm:
“ Thì ra trong đầu em đang nghĩ điều đó. Sao em không nghĩ rằng, tôi nóng lòng muốn gặp em nhỉ? Dẫu sau tôi cũng từng yêu em say đắm cơ mà.
Phương Nghiên hất cánh tay anh ra, cô nói:
“ Chính miệng anh nói, đó là chuyện “ đã từng”. bây giờ tôi nghiệm ra nhiều điều, đã hiểu
“ biết người biết ta” cắt nghĩa thế nào rồi.
“ À, thì ra em cũng hiều câu “ biết người biết ta” là thế nào rồi cơ đấy.
Giữa dòng xe cộ tấp nập, ánh đèn xe nối đuôi nhau như từng chuỗi ngọc trai rải lay lắt dọc theo hai bên đường. Ánh đèn trên đỉnh cao ốc, ngọn đèn đường sáng choang, những đám mây đa sắc, đã điểm phấn tô son cho màn đêm thêm màu hoa lệ. tiếng nhạc, tiếng còi, những tiếng động huyên náo khắp thinh không- hòa quyện lại tạo thành biển âm thanh dạt dào.
Phương Nghiên và Giang Đào đứng như chôn chân giữa cõi trần gian hỗn tạp âm sắc và ánh sáng, mắt vẫn nhìn nhau đăm đắm. Không rõ trong mắt họ là oán hận, là sầu đau, hay chăng còn chút tiếc nuối, hoắc giả trong ấy chất chứa cả mối tơ vò đang giăng mắc giữa họ. Cho đến sau cùng, Phương Nghiên là người quay gót bỏ đi để lại Giang Đào cứ đứng hòa nơi ấy, dõi theo bóng cô xa dần, và rồi khuất hẳn.