Nửa đêm Phương Nghiên trằn trọc nằm trên giường, nghĩ chuyện gặp gỡ Giang Đào hồi chiều làm cô thao thức mãi. Lòng cô thoáng gợn ngờ ngợ, cảm tưởng anh đã thay đổi thật rồi, mà chưa hẳn là đổi thay. Theo đà suy nghĩ, hình ảnh Giang Đào trong tim lại càng trở nên nhạt nhòa. Cầm lòng không đặng mới nghĩ, cứ nhìn dáng vẻ anh ngày hôm nay, xem ra anh đã thành công thật rồi. Nói thực ra, điều đó không hề khiến cô bất ngờ, người như anh, chỉ cần vận hạn không quá đen đủi, còn thành công chỉ là chuyện chẳng chóng thì chày.
Phương Nghiên nhớ lại cảnh tượng gặp gỡ ban đầu giữa mình và anh. Anh của ngày ấy, quật cường và cao ngạo biết bao. Còn mình thì lại ấu trĩ và ngạo mạn quá chừng. Phương Nghiên còn nhớ như in, rang chiều ngày ấy đẹp lắm, tịch dương đỏ rực như lửa, len lỏi đến từng ngóc ngách trong khuôn viên trường. dưới màn trời ngời ngời ánh sáng, nắng chiều tựa như hóa thành trong veo. Rực rỡ nhất phải kể đến vầng hào quang chói lọi ngụ tại chốn xa, chúng tản mát dọc đường chân trời, diễm lệ và sán lạn đến độ tưởng đâu không thấy bờ bến cuối. những màu sắc đậm nhạt tụ lại với nhau, xếp thành nếp, mà vẫn hiện sắc nét.
Phương Nghiên đang chạy băng băng trên con đường dẫn đến căng tin. Thực ra, năm thì mười họa mới được một lần cô đi ăn tại căng tin chằng qua bữa nay cô và Phó Nhã Lâm có hẹn xem phim, nhất quyết không được trễ, bởi cô chỉ có một người bạn thân duy nhất là Phó Nhã Lâm mà thôi.
Tuy bản thân không quá bận tâm, nhưng cô luôn biết rằng đám con gái ở kí túc xá và cả những đứa bạn gái cùng lớp không hề ưa mình. Tại tính cô bốc đồng, cái tôi cao, lại quen thói cưng chiều, và cũng bởi nhà cô giàu có, cộng thêm vẻ ngoài xinh xắn, thôi thì đủ mọi nguyên nhân cả trong lẫn ngoài gộp lại, cho ra kết quả sau cùng là cô bị các bạn gái đồng trang lứa hùa nhau giữ khoảng cách. Tuy ngoài mặt vẫn thân thiện nhưng chung quy vẫn có một bức tường mà dù nỗ lực mấy cô vẫn không mở được cánh cửa thông sang bên ấy. chỉ có Phó Nhã Lâm là chân tình bầu bạn cùng cô, chẳng trách cô luôn quý trọng người bạn này.
Ba chân bốn cẳng chạy thục mạng để rồi không kịp kìm bước chân khi giáp mặt một bóng người đi ngược chiều, theo quán tính cô đâm sầm vào một thân hình chắc nịch. Một tràng loảng xoảng khiến Phương Nghiên nhảy dựng lên, chả rõ vì ddahay bởi vì giật mình. Cúi trông vết nước canh màu trắng bắn lên khắp mình mẩy, Phương Nghiên vừa làu bàu vừa nhấc cái áo lên, giữ một khoảng cách với da.
“ Nóng quá, nóng chết mất.
Đang càu nhàu, bỗng sực nhớ ra điều chi, cô liền thất kinh kêu lên:
“ Á trời, toi rồi, kiểu này làm sao đi xem phim với Nhã Lâm được , sắp muộn mất rồi.
Dứt lời, cô đã quýnh quáng cả lên, không biết phải giải quyết ra sao, quay ra bắt gặp một cậu trai dáng dấp cao to đang trợn trừng trợn trạo.
Không để người kia kịp mở lời, Phương Nghiên đã phăm phăm như một mũi tên, cô lên giọng phủ đầu:
“ Mù mà ra đường à? Không thấy người ta à?”
Không ngờ cô nàng lại dở thái độ ấy, cậu con trai đâm ra sửng sôt, sau rồi, con mắt trợn trừng, cậu lừ lừ nhìn Phương Nghiên mà rằng:
“ này bạn, chính bạn không nhìn đường rồi xô vào tôi, bạn cứ nhắm mắt nhắm mũi chạy, tôi muốn tránh cũng khó.
Phương Nghiên nghe cậu con trai nói vậy, hai tay đang nhấc quần áo mặc trên người thoáng run lên, bấy giờ mới mắng.:
“ Cậu còn trơ tráo, cậu tránh sớm thì đã chẳng nên chuyện, ai bảo cậu dềnh dàng làm gì.”
Cô vừa dứt lời thì máu nóng trong cậu con trai liền bộc phát, giọng cũng cao lên.
“ Sao bạn không bảo, bạn chạy chậm một tí, vậy có phải bạn đã chẳng đâm vào tôi?”
Bấy giờ Phương Nghiên mới ngẩng đầu lên nhìn cậu con trai đứng trước mặt, khi hồi hai người còn lao sầm vào nhau. Cậu ta mặc một chiếc ap phông trắng, cổ tròn, trước ngực đề bốn chữ đỏ: Đại học XX-mà sinh viên nào cũng sở hữu một chiếc áo do trường phát vào dịp nhập học. Phương Nghiên cũng có một chiếc, dáng áo đã xấu thì chớ, mà chất thì cũng tệ nưa, nên không bao giờ cô thèm mặc nó vào người lấy một lần, trừ phi trường quy định bắt buộc phải mặc. chiếc quần bò vô cùng bình thường cậu ta mặc vốn mang màu xanh nhưng đã ngả bạc. Giờ đây, nước canh trắng đã nhờ nhờ bắn khắp quần lẫn áo, còn cái thứ đo đỏ có lẽ là cà chua dính bết trên người cậu. Nhìn đến đó, cơn bực trong người Phương Nghiên cũng giảm đi phần nào, song vẫn bất mãn nói:
“ Thôi đụng cũng đụng rồi, có gì gớm chứ? Rỗi hơi đi lấy canh”
Cậu con trai tức đến chết trân bèn ngẩng phắt đầu lên , gắt rằng:
“ Bạn lớn từng này , không ai dạy bạn nói câu xin lỗi à?”
Nghe vậy, Phương Nghiên nào chịu kém cạnh. Cô quay sang bên bảo cậu kia:
“ Canh nhà cậu cũng dính đầy người tôi rồi đây này, sao cậu chưa xin lỗi tôi đi? Nói gì thì nói, cậu là đàn ông con trai mà lại nhỏ nhen như đến độ bắt con gái xin lỗi à.”
Nói rồi, cô sực nhớ đến điều gì, liền rút tiền chìa ra trước mặt cậu con trai, nói:
“ Đấy, cho cậu, đi mua bộ quần áo mới mà mặc.”
Thấy Phương Nghiên tỏ vẻ khinh khỉnh, cơn giận trong cậu lên tới đỉnh điểm. Mặc cô đứng đấy, cậu khom người nhặt hộp cơm rơi lay lắt dưới đất rồi bỏ đi thẳng, không buồn liếc một cái. Để lại Phương Nghiên thộn mặt đứng đấy trong bao ánh mắt tò mò của sinh viên qua đường.
Trông bóng dáng cậu bạn kia mỗi lúc một xa, Phương Nghiên bấm bụng trách cái số mình đen đủi đủ đường, lại thêm nỗi ngán ngẩm, chẳng biết phải làm sao, đành hậm hực bỏ đi.
Thay xong bộ quần áo mới, Phương Nghiên nhanh chóng đến phòng chiếu phim trowng trường nhưng đã muộn lắm rồi. được cái Phó Nhã Lâm không lạ gì chuyện này, từ xa đã thấy Phương Nghiên hối hả chạy lại, cô bèn chum chím cười đón, đoạn trêu rằng:
“ Thôi đừng chạy nữa, muộn rồi.”
Nghe cô bạn nói vậy, Phương Nghiên bèn cười trừ, nhõng nhẽo kéo tay Phó Nhã Lâm, kể lể:
“ Hôm nay đúng thật không phải lỗi của mình, cậu không biết đấy chứ, hôm nay mình xui tận mạng.”
Cô thuật lại tường tận câu chuyện đụng độ cậu con trai nọ vào giờ cơm tối. Có điều, tình tiết mình lao sầm vào cậu ta, thì cô lại nói giảm nói tránh một cách chóng vánh.
“ Cậu không thấy chứ, gã ấy dữ lắm, mà còn kém phong độ nữa, ăn mặc thì quê mùa một cục.”
Phó NHã Lâm nghe Phương Nghiên kể lể một thôi một hồi, theo những gì cô hiểu về bạn mình thì đã phần nào đoán ra đầu đuôi câu chuyện. Cô cười bảo:
“ Thôi được rồi đại tiểu thư nhà cậu không phải đục nước béo cò, rồi ra vẻ nữa. Chả biết cậu bạn kia ấm ức ra làm sao. Nhẽ nào mình còn lạ cái tính khí cậu.”
Nghe Phó Nhã Lâm nói vậy, khuôn mặt gần như tái xanh vì tức giận của cậu ta liền hiện lên trong đầu, khiên Phương Nghiên phải phì cười, rồi lại nghĩ, tuy cậu ta ăn mặc quê mùa nhưng mặt mũi cũng sáng sủa ra phết đấy, hơi có nét của Lương Triều Vỹ, nhất là đôi mắt sâu và sáng. Nghĩ đến đó, Phương Nghiên bỗng phá lên cười sảng khoái.
Dẫu sao cũng muộn giờ phim rồi, hai cô bèn ngồi xuống ghế đá ven đường dưới sân trường, rầm rì tán gẫu. Tuy líu lo không ngừng, nhưng thực hất các cô chỉ nói toàn những chuyện vặt vãnh hàng ngày. Thế mà những chuyện chẳng đâunvào đâu ấy, vào thời điêm đó cũng đủ khiến ta say sưa. Nói mãi, Phó Nhã Lâm bỗng sực nhớ ra một việc, bèn quay sang hỏi:
“ này Phương Nghiên, luận văn mà Hoàng lão tà (1) giao, cậu đã hoàn thành chưa đấy? sắp phải nộp rồi đấy.
(1): Biệt danh được đặt theo nhân vật Hoàng Dược Sư trong tiểu thuyết của Kim Dung, vốn còn được gọi là Hoàng lãi ta, Đông tà.
Nhờ Phó Nhã Lâm nhắc mà Phương Nghiên mới nhớ ra vụ luận văn. Cô rú lên kinh hoàng, nhìn Phó Nhã Lâm rồi bảo:
“ Thôi toi rồi, mình quên khuấy đi mất. phen này chết mất thôi. Hoàng lão tà vốn ngứa mắt mình, bao lâu nay mình mà không thận trọng đối phó thì chắc bị lão ấy treo cổ từ lâu rồi. Lần này khó mà thoát được, sắp rơi vào tay lão thật rồi.”
Hoàng lão thực họ Trần, vốn là một trong những giáo sư nổi tiếng của khoa quản trị kinh doanh. Đại học X là trường tốt nhất trong cả nước, hội tụ nhiều nhân vật có tiếng tăm cả trong và ngoài nước. Nhưng lẫy lừng vào bậc nhất thì có giáo sư Trần của khoa quản trị kinh doanh , giao sư Lưu thuộc khoa Toán, giáo sư Dương của khoa Vật Lí, giáo sư Lí của khoa Hóa. Tiếng tăm của các thầy vang dội khắp nơi, tạo được sức ảnh hưởng sâu rộng, họ được mệnh danh là “ bảo vật trấn quốc” của trường X. Đám sinh viên ngầm đặt biệt hiệu dựa vào đặc điểm riêng của mỗi thầy, nào là Đông Tà, tây độc, Nam đế, Bắc Cái. Mà môn quản trị chiến lược của Phương Nghiên lại học đúng Hoàng lão tà.
“ Làm sao đây? Phải làm sao đây? Chỉ còn vẻn vẹn một tuần nữa thôi, có đánh chết mình cũng không nặn ra được bài luận văn nào. Mà khoa vốn nể mặt ba mình mới nhân từ tha cho mình con đường sống. Giờ không thể để ba mình biết, thế nào ông cụ cũng nện mình nhừ tử.
Phương Nghiên cuống quýt kéo tay Phó Nhã Lâm, lấy lấy lắc :
“ Nhã Lâm ơi, giúp mình nghĩ cách với”
Trông Phương Nghiên nhăn nhó mặt mày, rối rít như kiến bò chảo lửa, Phó Nhã Lâm vừa bực lại vửa tức cười. Cô nói:
“ Giờ mới biết lo sốt vó chứ gì, thế lúc cậu cúp học để ngủ rồi đi xem phim, thì sao không cuống lên đi.”
Phương Nghiên gục đầu lên vai Phó Nhã Lâm, nửa nũng nịu nửa giở trò, nói:
“ Cái đó thì để mai mốt cậu dạy dỗ mình sau. Bây giờ quan trọng là phải giúp mình nghĩ cách vượt qua cửa ải này đã, nhé, nhé…”
Nghe vậy, Phó Nhã Lâm cũng thôi cười, ngẫm nghĩ một hồi rồi bỗng cất tiếng:
“ Có đây rồi”
Phương Nghiên thấy bạn nói thế liền phấn chấn hẳn lên, mắt mở tròn xoe, hỏi:
“ Sao rồi, nói mau.”
Phó Nhã Lâm mỉm cười, nguýt qua cô bạn:
“ Chỉ là ý kiến của mình thôi, chả biết được không.”
“ Thì cứ nói để xem được hay không?”
Nghe Phương Nghiên giục giã, Nhã Lâm mới gật đầu nói:
“ Thì tìm một cao thủ giúp cậu viết luận văn chứ sao”
Phương Nghiên nghe bạn nói vậy, mắt đảo mấy vòng, mặt mày hớn hở hẳn ra:
“ Ừ nhỉ, mỗi cậu là thông minh. Cứ tìm người viết luận văn, qua được ải này rồi tính sau.”
Nói thì vậy song mặt mũi Phương Nghiên lại ỉu xìu ra chiều khó khăn. Cô thì thều bảo Phó Nhã Lâm:
“ Nhưng tìm ai viết đây hả trời?”
Phó Nhã Lâm ngẫm ngợi rồi nói:
“ Tìm Giang Đào thử xem. Cậu ta là học trò cưng của Hoàng lão tà. Kể cả sau này chuyện bị bại lộ, chắc Hoàng lão tà cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Vả chăng, hoàn cảnh gia đình Giang Đào có vẻ khó khắn, cứ thử xem thế nào.”
Nghe xong, trái tim đang thấp thỏm của Phương Nghiên cũng bình tĩnh phần nào. Cô nói:
“ Vậy quyết thế nhé, phải đi tìm gã Giang Đào kia mới được.”
“ Cậu đừng có hí hửng sớm thế, cái cậu Giang Đào này có chí khí, lại sống nguyên tắc lắm, chưa chắc đã được đâu.”
Phương Nghiên không màng bận tâm những gì Nhã Lâm nói, chỉ nghiêm mặt mà nói đùa rằng:
“ Bất kể phải dùng khổ nhục kế hay mỹ nhân kế, mình quyết bắt gã Giang Đào viết bằng được luận văn cho mình thì thôi. Cậu cứ chờ mà xem.”
Dứt lời, cô ôm chầm lấy Phó Nhã Lâm, cười rũ người. nhìn cô như thế này, Phó Nhã Lâm cầm lòng không được, cũng tủm tỉm cười theo.