CHƯƠNG 14:
Sau khi Lưu Thiên Vân được Lâm Kiệt đưa vào viện, bác sĩ đã giúp cậu súc ruột sau đó kê cho ít thuốc và được thả về nhà.
Còn Lâm Kiệt thì luôn nhìn cậu bằng một ánh mắt vô cùng áy này. Hắn vốn muốn làm một cô vợ tốt, nấu cho cậu một bữa cơm ngon lành, không ngờ lại hại cậu phải vào bệnh viện như thế này.
Lưu Thiên Vân cũng không thể nhìn hắn áy này tự trách mình như vậy, cậu xoa xoa mặt hắn, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, cái này cũng không phải do cậu cố ý, lần sau cẩn thận hơn là được rồi!”
Lâm Kiệt cúi đầu, một bộ dáng ủ rũ: “Xin lỗi!”
“Không sao mà, trời cũng đã khuya rồi, cậu mau đi ngủ đi, cả ngày hôm nay cậu cũng đã mệt lắm rồi!”
Hắn vừa nghe cậu nói xong thì liên tục lắc đầu, nói: “Không được, anh hiện tại không khỏe, nếu tôi ngủ mà anh cảm thấy khó chịu ở đâu thì sao? Tôi sẽ thức canh chừng cho anh, anh cứ ngủ đi, nhờ khó chịu thì nói với tôi!”
Thấy hắn bướng bỉnh không chịu nghe lời mình như vậy, cậu có chút tức giận mà cau mày lại, nắm lấy góc chăn giở ra, nghiêm nghị nói: “Được rồi, nhưng bên ngoài có chút lạnh, mau lên giường đi, như vậy sẽ đỡ mệt mỏi hơn!”
Lâm Kiệt nhìn Lưu Thiên Vân một cái, sau đó ngoan ngoãn mà cởi áo khoác bò lên giường.
Vươn tay ôm lấy cậu vào lòng mình, hắn thỏa mãn mà thở dài một cái.
Vì cả ngày hôm nay hắn phải loay hoay làm đủ thứ cho nên cũng có chút mệt mỏi, lại vừa trải qua một cơn hoảng loạn cho nên tâm trạng căng thẳng cũng được thả lỏng. Vậy nên vừa mới nằm một chút, Lâm Kiệt cả người đều thoải mái mà chìm vào giấc ngủ.
Lưu Thiên Vân nằm bên cạnh nhìn hắn an ổn mà ngủ, hơi thở đều đặn mà ấm áp, khóe miệng không hiểu sao lại khẽ cong lên thành một nụ cười hạnh phúc.
Rướn người đến phía trước, Lưu Thiên Vân lần đầu tiên chủ động hôn Lâm Kiệt.
Một cái hôn nhẹ nhàng thoáng qua, nhưng chất chứa trong đó là tình cảm vô hạn…
Sáng hôm sau, Lâm Kiệt gọi điện đến cho Lâm Xuân nói Lưu Thiên Vân bị bệnh phải nghỉ ngơi vài ngày.
Mà Lâm Xuân cùng Dương Tử Hạo sau khi nghe tin đó thì cũng ngay lập tức chạy đến nơi ở của hai người.
Dương Tử Hạo cùng Lâm Kiệt ra bên ngoài nói chuyện, chỉ còn Lâm Xuân cùng Lưu Thiên Vân ở lại trong phòng.
Nhìn nhìn cậu từ đầu đến chân một cái, Lâm Xuân nói: “Nè! Thiên Vân không phải mấy hôm trước còn rất khỏe sao, tự dưng lại lăn ra ốm như vậy, có phải là do Lâm Kiệt làm gì hay không?”
Lưu Thiên Vân nhìn hắn, không biết sao trong lòng có chút tức giận cùng buồn cười, cái tên này, rõ ràng biết Lâm Kiệt không biết nấu ăn, vậy mà chỉ người ta cũng không chịu nói kĩ càng, hai cậu phải đi xúc ruột như vậy….
“Lâm Xuân, có phải anh là người chỉ cho Lâm Kiệt nấu ăn…”
Nghe cậu hỏi như vậy, hắn trợn to hai mắt, kinh hãi nói: “Đúng a, là tôi dạy, nhưng mà cậu đừng nói với tôi, thức ăn do tên tiểu quỷ đó nấu lại có sức công phá kinh người như vậy nha, chỉ là ăn một bữa cơm mà phải nhập viện, tên đó cũng thực là quá hơn người đi…”
Lưu Thiên Vân bĩu môi: “Hừ! thức ăn cậu ta nấu cũng không phải tệ! chỉ là…”. Nói tới đây cậu còn liếc xéo Lâm Xuân một cái: “Cậu dạy sao không chịu dạy cho đến nơi đến chốn chứ hả, cậu có biết Lâm Kiệt lấy gì để vo gạo không hả?”
“Gì? Không lẽ cậu ta bỏ thứ gì lạ vào sao?”. Lâm Xuân càng ngày càng tò mò.
“Cũng không có gì, chỉ là cậu ta lấy nước rửa chén để rửa gạo mà thôi!”. Lưu Thiên Vân còn không quên nhấn mạnh từ nước rửa chén.
Sau khi nghe cậu nói xong, Lâm Xuân không hề để ý hình tượng mà cười ha hả, nói: “Ha hả, thật không ngờ thằng cháu ta ó ngu đến mức độ đó nha, cứ tưởng những bước cơ bản nó còn biết chứ ha hả…thật không ngờ…nước rửa chén sao ha hả…”
Nhìn bộ mặt cười hả hê kia, cậu không chút lưu tình mà ném thẳng cái gối sang.
Bên trong hai người nói chuyện đến vui vẻ, thì bên ngoài ban công không khí có vẻ ngưng trọng.
Lâm Kiệt hai chân bắt chéo, cả người tựa vào lan công ban công, còn Dương Tử Hạo thì khuôn mặt có chút nghiêm trọng mà nói.
“Tôi đã cho người san bằng nơi ở của bọn Mã Uy, nhưng mà bọn thuộc hạ có chút tắc trách để cho Mã Uy cùng vài người của hắn chạy thoát, hiện tại bọn hắn ở đâu tôi chưa xác định được, nhưng mà vẫn cho người âm thầm điều tra, nhất định bọn hắn sẽ bị bắt sớm thôi.”
Bàn tay Lâm Kiệt khẽ nằm chặt lại, hắn lạnh lùng nói: “Tử Hạo, cậu biết không? Con chó chết thì không đáng sợ, nhưng con chó bị dồn vào đường cùng thì nó rất đáng sợ đấy, nó có thể cắn ta bất cứ lúc nào! Hiện tại, hắn ở trong tối, còn chúng ta thì ở ngoài sáng. Cho nên dạo này cậu nên cho người của mình cẩn thận một chút…”
“Tôi biết rồi! nhưng còn cậu, tôi lo vì bị bức đến đường cùng, hắn sẽ chạy đến tìm anh liều mạng đó! Hay là anh trở về đi…”. Dương Tử Hạo lo lắng nói.
Vừa nghe Dương Tử Hạo nói xong, Lâm Kiệt không chút suy nghĩ mà bác bỏ ngay lập tức: “Không được, tôi hiện tại không thể quay về, tôi không muốn Tiểu Vân biết thân phận thật sự của mình, hơn nữa bọn Mã Uy cũng biết sự tồn tại của Tiểu Vân, cho nên tôi càng phải ở cạnh anh ấy, không để cho anh ấy gặp phải bất cứ tình huống xấu nào!”
“Nhưng mà…”. Dương Tử Hạo biết Lâm Kiệt làm vậy là lo lắng cho Lưu Thiên Vân, nhưng như vậy đối với hắn lại càng quá nguy hiểm.
Lúc trước, Lâm Kiệt là người lạnh lùng tàn nhẫn, đối với hắn mà nói là không có bất kì điểm yếu nào có thể uy hiếp. Nhưng bây giờ thì khác, trong lòng hắn đã có người mình yêu thương, việc đó cũng đồng nghĩa với việc tính mạng của hắn đã có thể bị đe dọa…
Chỉ cần nắm được Lưu Thiên Vân, chính là nắm được cả cái mạng của hắn…
Vì Dương Tử Hạo biết, Lâm Kiệt một khi đã nhận định người mình yêu thương, thì hắn sẽ bỏ cả trái tim cùng tâm tư của mình vào đó…
Kể cả mạng sống của chính bản thân mình…
Lúc trước, cũng đã như vậy, không phải sao?
Lâm Kiệt…
Hắn anh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào Dương Tử Hạo, nói: “Không có nhưng gì cả, tôi muốn như vậy, tôi nhất định sẽ không để cho bất kì ai chạm vào một sợi tóc của anh ấy cả, tôi nhất định sẽ bảo hộ anh ấy thật tốt, Tử Hạo, tôi nghĩ, cậu hiểu cảm nhận của tôi lúc này…”
Vỗ nhẹ lên vai hắn vài cái, Dương Tử Hạo khẽ mĩm cười nói: “Lâm Kiệt, tôi biết mà…được rồi, nếu cậu đã muốn như vậy tôi cũng không có ý kiến gì, tôi sẽ cho thêm người tới đây bảo vệ cho cậu cùng Thiên Vân….”
Lâm Kiệt đứng ngoài ban công, gió nhẹ thổi qua làm mái tóc mềm mại của hắn khẽ rối tung, ánh mắt mang đầy cảm kích, nói: “Tử Hạo, cảm ơn cậu…”
Khẽ nhíu mày, Dương Tử Hạo nhanh chóng quay người đi, khẽ nói thầm: “Tên ngốc này, có gì mà phải cảm ơn chứ! Không phải chúng ta là anh em tốt sao? Nếu muốn cảm ơn tôi thì làm ơn giữ cho bản thân mình đừng gặp bất trắc gì…”
Vì Lưu Thiên Vân ăn thức ăn của Lâm Kiệt mà sinh bệnh, Lâm Xuân đầy hào phóng mà cho cậu nghĩ ở nhà khoảng một tuần.
Mấy ngày nghỉ này, Lâm Kiệt và Lưu Thiên Vân hầu như không bước chân ra ngoài, mà cái này không phải là cậu không muốn đi, mà là vì tên Lâm Kiệt kia không hiểu bị làm sao, mỗi lần cậu nói muốn ra ngoài hắn đều tìm cớ mà thoái thác, giữ cậu ở trong nhà.
Nằm dài trên sô pha, cậu nhàm chán mà ngáp một cái thật to. Hai mắt lờ mờ nhìn vào bộ phim tình cảm chán nhắt đang chiều trên ti vi.
Nhìn bộ dáng chán chường của cậu, Lâm Kiệt khẽ mĩm cười, sủng nịch mà xoa xoa đầu cậu nói: “Tiểu Vân, anh nhàm chán sao?”
“Uh!”
“Hay là chúng ta chơi game được không?”
“Không muốn, lần nào chơi cậu cũng thắng, chẳng có gì vui cả!”
“Nếu vậy! anh có muốn ăn gì không?”
Nghe đến đây, hai mắt Lưu Thiên Vân phát sáng, cậu nhanh chóng ngồi dậy, vui vẻ mà nói: “Đói, hay là chúng tat hay đồ ra ngoài ăn có được hay không?”
Từ ngày cậu cùng Lâm Kiệt sống chung, cái thói tiết kiệm tiền kia dần dần biến mất, thay vào đó là không tiếc tiền vào chuyện ăn uống và mua sắm.
Mà nói theo suy nghĩ của cậu chính là, dù sao cũng không vợ là nữ nhân, mà thay vào đó là một người vợ nam nhân, hơn nữa lại làm ra tiền, hai nam nhân ở chung với nhau cũng không phải chi nhiều, cho nên cũng không cần tiết kiệm. Mà không tiết kiệm thì cứ việc tiêu xài thôi, ăn những thứ mình thích, mua những thứ mình ao ước.
Vốn cũng không đến nỗi nào tiêu xài quá nhiều, nhưng mà cái tên Lâm Kiệt kia lại sủng cậu vô hạn, muốn gì cũng giúp cậu bỏ tiền ra mua, cậu hầu như không tồn tiền, mà hắn sủng cậu đến vô pháp vô thiên…
Lâm Kiệt nghe Lưu Thiên Vân nói, khuôn mặt có chút trầm lại, ủ rủ nói: “Tiểu Vân, không ra ngoài được không, chúng ta có thể gọi đồ ăn tới mà!”
Bị hắn giam cầm trong nhà mấy ngày khiến cho cậu khó chịu vô cùng, hôm nay hắn lại không chịu chấp nhân, trong lòng Lưu Thiên Vân đã có chút hờn giận, bĩu môi nói: “Thức ăn đó có gì ngon chứ?”
Nói xong không đợi hắn nói lời nào liền xoay người bỏ vào phòng.
Lâm Kiệt nhìn cánh cửa đóng chặt kia mà có chút cười khổ.
Hắn không còn cách nào khác ngoài việc này, nguy hiểm bên ngoài thì luôn rình rập, hắn không quan trọng mạng sống của mình, nhưng lại không muốn cậu gặp bất kì tổn thương nào.
Đứng ở ngoài phòng khách, bóng dáng cô đơn của Lâm Kiệt in sâu vào trong nắng chiều, hắn khẽ thì thầm: “Tiểu Vân, xin lỗi, chỉ cần vài ngày nữa thôi…được không?”
Đêm hôm đó, Lâm Kiệt và Lưu Thiên Vân lần đầu tiên ngủ riêng.
Mà cậu qua một buổi sáng thì mọi hờn giận đều biến mất, thay vào đó trong lòng lại có chút hối hận, cậu biết trong chuyện này bản thân mình có chút quá đáng với hắn.
Vừa mở cửa phòng ra hình ảnh trước mắt khiến cho cậu có chút run rẩy, khí lạnh chạy từ bàn chân lên thẳng đỉnh đầu. Lưu Thiên Vân lắp bắp nói: “Cậu…cậu đang làm cái gì?”
Trước mặt cậu là Lâm Kiệt, trên người mặc một cái áo thun rộng, cổ áo khoét sâu để lộ một phần ngực cường trán màu mật, khiến cho người khác nhìn vào không khỏi đỏ mặt, trên người còn đeo môt cái tạp dề, hắn bộ dáng to lớn, khi đeo cái tạp dề kia vào lại không có chút nào quái lạ, ngược lại, còn có chút quyến rũ…
Lưu Thiên Vân có chút thất thần, sau đó nhanh chóng mà lắc lắc đầu xua đi cái ý nghĩ đen tối của mình, nhanh chóng lấy lại tinh thần, cậu nói: “Kiệt, mới sáng sớm mà cậu đeo tạp dề làm cái gì vậy?”
Chỉ cần nghĩ đến cái dự định mà hắn sắp nói ra kia, mồ hôi lạnh trên người cậu thay nhau chảy ròng ròng…
Lâm Kiệt nhìn cậu cười đến vui vẻ, nói: “Tôi dự định sẽ quét dọn nhà cửa nha, còn nữa, tối qua tôi có xem cách làm vài món ngon lắm, lần này tôi nhất định sẽ nấu thật tốt cho anh…”
Cái hình ảnh trong vài ngày trước không ngừng đập thẳng vào đầu cậu, khóe môi Lưu Thiên Vân run rẩy….
không phải là hắn ta muốn phá nát nơi này lên một lần nữa đó chứ…
Còn có những món ăn kia…
Lưu Thiên Vân vì nghĩ tới tương lại cùng hạnh phúc của cái bụng mình mà nhanh chóng nhào tới ôm lấy tay Lâm Kiệt, không ngừng khóc nói: “Lâm Kiệt a, Lâm Kiệt, rốt cuộc là tôi có làm gì đắc tội cậu không hả, cậu không cần dùng mấy phương thức này mà trả thù tôi đi…”
Lâm Kiệt nhíu chặt chân mày, có chút hờn giận nói: “Anh nói cái gì vây? Tôi thương anh còn không hết kia mà, lần này anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm thật tốt, không ra ra bất kì sai phạm nào nữa đâu…”
Dưới sự năn nĩ, lôi kéo, đáng thương của Lâm Kiệt, Lưu Thiên Vân đành phải vừa khóc vừa gật đầu chấp nhận, nhưng cũng vì hạnh phúc của cái bụng mình, cậu đành phải cùng hắn dọn dẹp, sau đó là nấu ăn.
Hai người làm việc đến vui vẻ, mọi sự nhàm chán cùng hờn giận trong người cậu đều theo đó mà đi hết…
Hai người ngồi bên bàn cơm, hạnh phúc mà dùng bữa, yêu thương mà nhìn nhau…
Cái không khí hạnh phúc bình yên ấy, ai cũng mong nó kéo dài thật lâu…
Nhưng có ai biết được, nó chỉ là sự bình yên trước cơn bão…
Lưu Thiên Vân cùng Lâm Kiệt đều không hề biết rằng, đó chính là bữa cơm vui vẻ, hạnh phúc cuối cùng của hai người…
Buổi sáng, Lưu Thiên Vân là người thức dậy trước, nhìn Lâm Kiệt ngủ bên cạnh mình đến an ổn, cậu khẽ cười, hôn nhẹ lên môi hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng mà bước xuống giường.
Nhanh chóng rửa mặt xong, cậu nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài.
Cậu muốn ra ngoài mua ít đồ ăn sáng cho hai người.
Mua cho mỗi người một phần, Lưu Thiên Vân vui vẻ mà trở lại nhà, nghĩ đến việc Lâm Kiệt còn đang say ngủ, khi về cậu sẽ đi đến giường, hôn gọi hắn tỉnh dậy, cái ảo tưởng hạnh phúc đó khiến cho cậu mĩm cười ngây ngốc…
Bước chân lại càng thêm vội vã…
Nhưng vừa mới bước đến cầu thang, một bóng đen từ phía sau bổ nhào tới, đem cả người cậu khống chế, còn bịt lấy miệng cậu bằng một chiếc khăn với thứ mùi kì lạ…
Lưu Thiên Vân hoảng sợ mà giãy dụa, nhưng chỉ được một lúc, mọi thứ trước mắt lại trở nên mờ ảo, chỉ trong giây lát, cậu hoàn toàn lâm vào hắc ám…
Bóng đen kia nhìn thấy cậu không giãy giụa nữa, nhanh chóng đem người vác lên đi thẳng đến chiếc xe hơi màu đen gần đó…
Sau đó chiếc xe nổ máy rời đi…
Phần ăn sáng của hai người còn nằm dưới chân cầu thang, tất cả, đều bị đổ ra ngoài, giống như, hắn và cậu vậy…
Lâm Kiệt trở mình, nhận thấy người bên cạnh đã thức dậy từ lúc nào, hắn cũng nhanh chóng rời giường.
Nhưng đi dạo hết khắp cả nhà cũng không thấy bóng dáng người kia ở đâu, một nỗi bất an từ trong lòng hắn mạnh mẽ trỗi dậy.
Mặc đại một chiếc áo sơ mi vào người, hắn chân trần mà chạy ra khỏi nhà…
Vừa đến chân cầu thang, nhìn đến đồ ăn sáng bị đổ nằm lăn lóc tại nơi đó, một cảm giác bất lực cùng đau đớn đánh thẳng vào tâm trí của hắn…
Rầm……….
Lâm Kiệt đánh thẳng một đấm vào tường, nghĩ đến việc Lưu Thiên Vân bị người ta bắt đi, vừa lo lắng vừa bất an cứ như vậy lấn át hết cả trái tim của hắn.
Rõ ràng là đã đem người kia bảo hộ thật kĩ, nhưng rốt cuộc vẫn là bị mất đi, tại sao chứ? Tại sao? Cái này là ông muốn trừng phạt tôi sao? Ông trời…
“AAAAAAAAAAAAA….”
Tiếng hét thê lương cùng căm phẫn của hắn vang vọng khắp cả hành lang…
Tựa như một con thú hoang bị người ta đâm một nhát dao vào vết thương trí mạng….