Yêu Lầm Phải Xã Hội Đen

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 13:

Từ sau cái đem xảy ra tại khách sạn trên núi kia, Lâm Kiệt chính thức chiếm lấy phòng ngủ của Lưu Thiên Vân, cùng cậu hai người chen chúc trên một cái giường nhỏ.

Những ngày đầu tiên, vì quá chật chội khiến cho cậu phát cáu mà không chút lưu tình đá tên kia ra khỏi cửa, nhưng phải nói rằng công phu bám người của Lâm Kiệt cũng đã đạt đến mức thượng thừa, sau một hồi nháo qua nháo lại, rốt cuộc cậu cũng phải giơ tay đầu hàng để cho Lâm Kiệt ngủ cùng mình.

Nhưng điều đó cũng không khiến cho cậu tức giận mà điều làm cho cậu tức đến muốn phát hỏa chính là trong lúc ngủ, cái móng sói kia không ngừng chui vào trong quần áo cậu mà vuốt ve…

Điều này làm cho cậu vô cùng khổ sở nha…

Nhiều lần, cậu ý tứ muốn đè hắn ra mà làm vài chuyện yêu đương, nhưng Lâm Kiệt lại rất biết cách làm cho cậu phải giơ tay chào thua…

Kỹ sảo hôn của hắn quả thực rất điêu luyện a, mỗi lần hắn hôn, cả người cậu đều mềm nhũn không thể làm ra bất kì cái phản kháng nào, mà hắn thì luôn viện cớ sợ đau mà né tránh bước cuối cùng, chỉ lấy tay và miệng giúp cậu cùng hắn phát tiết mà thôi…

Lúc đầu, cậu cứ nghĩ là do hắn sợ đau…

Nhưng càng ngày cậu lại càng cảm thấy có chút nghi ngờ…

Không phải là hắn nói dối chứ, nhưng mà, hắn là nam nhân tốt như thế kia cần gì phải nói dối cậu, hơn nữa hắn cũng không phải loại người chuyên đi lừa gạt người khác, chính vì cái suy nghĩ đó, cho nên mọi sự nghi ngờ cậu đều nhanh chóng quẳng ra sau đầu không nghỉ đến nữa…

Lưu Thiên Vân ở trên giường lăn qua lăn lại mấy vòng, sau đó mới không tình nguyện mà mở mắt. Nhưng khi nhìn đến khoảng không trước mặt, đầu tiên cũng chỉ là mang chút hiếu kì, không biết là Lâm Kiệt đã dậy từ lúc nào, nhưng  khi cậu đưa tay sờ qua chỗ mà Lâm Kiệt vẫn thường nằm, một cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương qua bàn tay truyền vào trong người cậu, hơi lạnh này, chính là Lâm Kiệt đã rời đi từ rất lâu rồi, điều này khiến cho trong lòng Lưu Thiên Vân không hiểu sao lại có chút hoảng hốt lạ thường.

Không phải ngày nào Lâm Kiệt đều ôm lấy cậu ngủ đến sáng trắng mà không muốn rời giường sao, hôm nay như thế nào lại không thấy người đâu. Hắn đã đi đâu rồi chứ.

Trong lúc này, chính bản thân của Lưu Thiên Vân cũng không đế ý đến việc, bản thân mình đã quá quen với sự tồn tại của Lâm Kiệt, hình ảnh của hắn ăn sâu vào trong cuộc sống hàng ngày của bản thân, để khi không nhìn thấy hắn trong một giây phút, trái tim cùng tâm trí cậu đều hoảng loạn cùng lo sợ…

Cậu sợ, thục sự sợ phải tiếp tục cái cảnh phải sống một mình một người, từ khi có hắn, cuộc sống cậu thú vị bao nhiêu, thì khi hắn rời đi, thì cuộc sống của cậu sẽ giống như bị đẩy xuống địa ngục…

Giống như con người ta, đã không ăn được thì thôi, nhưng khi đã nếm được vị ngọt, thì sẽ trở nên nghiện, để đến khi vị ngọt không còn, lại tiếp tục như cũ thì điều đó quá khó khăn, thứ bình thường trước đây sẽ trở thành quả đắng, đắng vô cùng, khiến cho người ta không thể nào nuốt trôi.

Cậu sống với Lâm Kiệt, được hắn cưng chiều cùng sủng nịch, qua thời gian, bản thân cậu trong vô thức mà dựa dẫm vào hắn quá nhiều, dường như trong cuộc sống của cậu, mọi nơi, mọi chỗ đều khắc tên của hắn….

Nếu như con người ta mất đi thứ mình thích cùng quen thuộc lâu như vậy, nhất định sẽ vô cùng đau khổ…

Lưu Thiên Vân chân trần chạy trên nền nhà lạnh lẽo lục soát khắp mọi nơi, trong nhà tắm, nhà bếp, phòng hắn cậu đều đến xem thử, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của hắn đâu.

Cậu như người mất hồn mà đứng giữa nhà, được một lúc thì cửa phòng được nhẹ nhàng mở ra.

Đôi mắt cậu nhanh chóng nhìn về phía cửa, khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc ăn sâu vào tâm trí mình kia, cậu không tự chủ được mà nhào tới nắm lấy cổ áo hắn, quát lớn: “Cậu làm cái trò gì vậy, mới sáng sớm mà cậu đã đi đâu? Tại sao không gọi tôi dậy, làm tôi cứ ngỡ…cứ ngỡ…”.

Nói đến đây, đôi mắt đen nhánh kia khẽ rưng rưng, tựa như một con thú nhỏ bị chủ mình bỏ rơi, trong đáng thương vô cùng…

Lâm Kiệt mĩm cười ôn nhu, đưa bàn tay phải mang theo vài túi thức ăn còn nóng hổi lên, nói: “Tôi thấy anh ngủ ngon cho nên không muốn đánh thức anh dậy, tôi chỉ là ra ngoài mua chút đồ ăn sáng mà thôi.”

“Ăn sáng, cậu là đồ ngốc à, không phải buổi sáng tôi dậy nấu cho cậu ăn rồi đó sao?”. Lưu Thiên Vân nói, sự khó chịu trong lòng cũng đã giảm bớt, nhưng bàn tay đang nắm chặt lấy cổ áo hắn vẫn có chút run rẩy.

Lâm Kiệt nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé kia, dịu dàng cười: “Tôi thấy anh mỗi buổi sáng đều cất công như vậy rất cực khổ, muốn anh nghỉ ngơi một lát rồi đi làm, hơn nữa, hôm nay tôi cũng muốn tập thể dục buổi sáng, chuyện không nói với anh tôi ra ngoài vào buổi sáng là tôi có lỗi, xin lỗi vì làm anh lo lắng!”

Lưu Thiên Vân nghe hắn chân tình mà nói, tâm trạng cũng đã thoải mái đi rất nhiều, bĩu môi hờn dỗi: “Được rồi, được rồi, nếu cậu không bỏ đi là tốt rồi…”

“Tiểu Vân!”

“Chuyện gì?”

“Anh đây là lo tôi bỏ đi sao? Anh cảm thấy lo lắng khi tôi rời khỏi anh sao?”. Lâm Kiệt trong lòng mang theo chờ mong mà hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu phút chốc bị nhiễm đỏ, nhanh chóng quay mặt sáng hướng khác, nhỏ giọng nói: “Tôi…tôi…không có…chỉ là…”

Câu nói còn chưa nói xong thì cả người đã rơi vào một vòng tay ấm áp.

Lâm Kiệt nhẹ đặt trên trán cậu một nụ hôn, dịu dáng nói: “Anh không cần phủ nhận, nhìn thái độ của anh là tôi biết anh nghỉ gì mà!”

Lưu Thiên Vân ở trong lòng Lâm Kiệt, trái tim không ngừng đập cuồng loạn. Không biết tại sao, mỗi lần ở bên cạnh hắn, cả tâm trí cùng trái tim đều không thể làm chủ được.

Vì muốn xóa bỏ cái không khí xấu hổ này, cậu nhanh chóng lên tiếng: “Mọi hôm không phải cậu đều ngủ say đến chết mới chịu dậy sao? Sao hôm nay lại đột nhiên siêng năng dậy sớm, lại còn đi mua đồ ăn sáng nữa…”

Lâm Kiệt mĩm cười, nói: “Còn không phải vì muốn làm một người vợ tốt của anh sao, lúc trước anh có nói muốn một người vợ biết chăm lo cho gia đình, nên tôi quyết định sẽ trở thành người vợ lý tưởng trong mắt anh, chỉ có điều là không thể giúp anh sinh đứa nhỏ thôi!”

Câu nói này vừa kết thúc không chỉ khiến cho Lưu Thiên Vân run rẩy, mà ngay cả chính người nói là hắn cũng không nhịn được mà run rẩy một hồi.

Ai, hắn thật là quá vĩ đại đi, rõ ràng bản thân mình nằm vế trên, nhưng vẫn không chấp nhặt lễ tiết, chịu đựng vào vai một người vợ…

Mà cái này cũng là do hắn muốn giữ chặt lấy cậu, làm cho cậu quen với sự tồn tại của hắn đến không thể ly khai, nếu như vậy, sau này dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không phải lo việc cậu sẽ rời bỏ hắn…

Khi vừa bước chân  vào nhà, nhìn thấy cậu hốt hoảng vì sự rời đi của mình như vậy, trong lòng hắn đã không ngừng đắc thắng, cậu thực sự đã không thể rời bỏ hắn được nữa…

Nhanh chóng ôm lấy Lưu Thiên Vân mang vào nhà, nhanh chóng đẩy người vào phòng ngủ, Lâm Kiệt sủng nịch nói: “Sàn nhà lạnh lắm, anh mang dép vào đi, tôi ra ngoài chuẩn bị thức ăn, anh mau rửa mặt rồi ăn sáng luôn!”

Nói xong hắn lại nhanh chóng biến mất vào phòng bếp, để lại Lưu Thiên Vân ngẩn ngơ giữa phòng ngủ.

“Cái này là chuyện gì a, làm vợ tốt của mình sao?”. Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc bị nhuộm thành một màu đỏ rực, trong lòng không hiểu sao vừa hạnh phúc cùng vui vẻ, Lưu Thiên Vân nhanh chóng nhào lên giường, lấy mền trùm kín khuôn mặt đang nhiễm đỏ của mình lại.

Sau khi rửa mặt, vừa bước vào phòng bếp, Lưu Thiên Vân đã nhìn thấy một bàn đồ ăn thơm ngon đang bày ra trước mắt mình, còn Lâm Kiệt thì mĩm cười dịu dàng ngồi đó, nhìn cậu bằng ánh mắt vô vàn yêu thương.

“Mau tới ăn sáng thôi!”

Trái tim của cậu đập càng ngày càng điên loạn, cái cảnh tượng hạnh phúc này không phải là cái cảnh tượng hàng đêm cậu vẫn mơ thấy sao?

Lại nhìn đến người “vợ” nam nhân đến xuất sắc của mình ngồi đối diện mà mĩm cười dịu dàng…

Trong lòng cậu âm thầm mà gào thét một câu: “Ông trời ơi! hạnh phúc quá đi nha…”

Lưu Thiên Vân như người ở trên mây, lơ lửng mà bay tới trước bàn ăn, trên mặt còn kèm theo một nụ cười ngây ngốc….

Nhìn biểu tình của cậu, nụ cười trên môi Lâm Kiệt càng mở rộng…

Ai, Tiểu Vân của hắn quả thực rất đáng yêu mà…

Hai người cùng nhau ăn xong bữa sáng ngọt ngào của mình, Lưu Thiên Vân vốn định vào thay quần áo đi làm, nhưng Lâm Kiệt nhanh chóng ngăn lại, nói: “Hôm nay Lâm Xuân có việc cho nên hắn đã cho chúng ta nghĩ làm hôm nay rồi!”

“Được nghỉ, sao hắn không nói gì với tôi chứ?”. Lưu Thiên Vân khó hiểu mà hỏi lại.

Không phải tên Lâm Xuân kia là một người rất mê làm việc sao, sao lại có thể nghỉ làm vào ngày bình thường như vậy chứ? Thật kì lạ mà!

Nhìn thái độ khó hiểu của cậu, Lâm Kiệt chỉ âm thầm cười đắc thắng, trong lòng nói thầm một câu: “Tử Hạo, cậu làm việc tốt lắm nha! Sau này tôi nhất định sẽ trọng thưởng cho cậu”

Hắn bên này âm thầm đắc thắng thì bên kia, Lâm Xuân không ngừng rủa thầm: “Cái tên Tử Hạo chết tiệt, không biết tối qua hứng thú cái gì, lại làm đến không biết mệt, hại mình sáng nay không thể xuống giường, hừ, khốn kiếp mà, Thiên Vân nhỏ người như thế còn có thể đem cái tên Lâm Kiệt kia áp đảo, vậy tại sao mình lại không làm được a, tại sao?”

Lâm Kiệt và Lưu Thiên Vân ăn sáng xong lại cùng  nhau chen chúc trên cái sô pha nhỏ mà xem ti vi. Vẫn như thường lệ, Lưu Thiên Vân gối đầu trên đùi cậu, thoải mái để cho Lâm Kiệt hầu hạ mình.

Đến gần giữa trưa, hắn để cậu nằm nghỉ trên sô pha, còn mình thì bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Nhìn thấy Lâm Kiệt bộ dáng to lớn hùng hổ mang theo chổi cùng cây lau sàn, không hiểu sao trong lòng cậu thực muốn cười thành tiếng.

Nhịn cười, cậu nói: “Tiểu Kiệt, cậu không cần phải làm vậy đâu, cái đó để tôi làm là được rồi!”

“Không được!”. Lâm Kiệt kiên quyết nói: “Tôi nói rồi, tôi sẽ làm một người vợ tốt của anh, cho nên, anh cứ ngồi đó xem tôi làm việc là được rồi, tuy trước kia tôi chưa từng làm việc này lần nào, nhưng nhất định sẽ khiến anh hài lòng!”

Nói xong thì hắn ngay lập tức bắt tay vào làm việc, còn Lưu Thiên Vân thì sau khi nghe xong, không hiểu sao khẽ rùng mình một cái…

Đúng như những gì cậu đã đoán, hắn đem một căn phòng từ gọn gàng biến thành một bãi bừa bộn, nếu không muốn nói là một bãi hoang tàn.

Hắn lau đồ thì đem đồ đập bể, hắn lau nhà thì đem nước vung khắp nơi, ngay cả trên sô pha cùng bàn đều tránh không được số phận.

Quay sang bên này thì làm đổ cái này, quay sang bên kia thì làm bể cái kia…

Cậu nhìn căn phòng của mình, trong lòng khóc không thành tiếng…

Nhưng Lâm Kiệt lại quá cố chấp, không chịu để cậu giúp, đến cuối cùng, cậu phải chỉ bảo hắn cách làm, sau đó mới đem căn nhà bừa bộn chỉnh đốn lại một chút.

Loay hoay mất hết hơn nữa ngày, đến giờ cơm tối, Lưu Thiên Vân vốn định xuống bếp nấu, nhưng Lâm Kiệt lại nhất định không chịu, bắt ép cậu ngồi ngoài phòng khách.

Cậu vì nghĩ tới căn nhà bị hắn biến thành bãi phế tích mà có chút hoảng sợ, liên tục bắt hắn nghỉ ngơi để cho mình làm.

Nhưng Lâm Kiệt lại bày ra đôi mắt đau buồn, còn nói: “Anh chán ghét tôi làm việc như vậy sao? Tôi chỉ muốn làm anh vui thôi mà!”

Vừa dùng dáng điệu đáng thương vừa nói nhỏ nhẹ oán trách như vậy, có ai mà từ chối được chứ, trong một phút mềm lòng, cậu đã gật đầu đồng ý.

Lưu Thiên Vân ngồi trong phòng khách mà lo lắng không yên, cứ luôn thấp thỏm như ngồi trên đống than. Nghĩ tới phút mềm lòng của mình mà cậu hối hận không thôi…

Không biết bữa cơm này có ăn được hay không a….

Sau những giây phút chờ đợi mỏi mòn, rốt cuộc, Lâm Kiệt cũng vui vẻ chạy ra mà nói: “Tiểu Vân, có thể ăn được rồi!”

Lưu Thiên Vân nhìn đến bàn ăn trước mặt mà có chút kinh ngạc, không có món sống, không có món khét cháy, thật quá tốt đi mà…

Ăn thủ một ngụm, ưm, tuy rằng không phải quá ngon, nhưng cũng không đến nỗi nào khó ăn, lại nghĩ đến việc Lâm Kiệt vì muốn làm mình vui mà nấu bữa ăn này, thực sự là quá hạnh phúc đi mà…

Lâm Kiệt dùng ánh mắt chờ mong mà nhìn cậu chăm chăm, tựa như một đứa nhỏ đang mong được người lớn khen ngợi vậy….

Thật đáng yêu…

Cậu mĩm cười, nói: “Ăn cũng không tệ lắm, cũng rất có mùi vị!”

Nghe cậu nói, khuôn mặt hắn từ chờ mong chuyển thành vui vẻ, nụ cười trên môi nở rộng khoe cả hàm răng trắng đều khiến người khác không khỏi ngây người.

Bữa cơm đó, hắn vì quá vui mà chỉ ăn có một miếng, còn lại chỉ là ngồi ngắm nhìn Lưu Thiên Vân ăn cơm mà cười ngây ngốc.

Vượt qua một ngày, đến tối, hai người lại ôm nhau tiếp tục ngủ.

Nhưng đến giữa đêm, không hiểu sao bụng cậu lại có chút quặn đau, Lưu Thiên Vân nhanh chóng chạy vào WC.

Trở về nằm, bụng cậu lại tiếp tục đau, sau đó cả đêm liên tục  đều phải chạy vào WC. Mà Lâm Kiệt ở một bên, trong lòng lo lắng không thôi. Nhìn thấy cậu vì bị tiêu chảy đến kiệt sức, hắn nhanh chóng túm lấy cậu mang đến bệnh viện.

Nhưng trước khi rời khỏi nhà, Lưu Thiên Vân nhanh chóng túm lấy hắn, hỏi: “Lúc tối cậu nấu đồ ăn có cho gì vào lạ hay không?”

Lâm Kiệt đau lòng nói: “Không có mà, những cái này đều là do Lâm Xuân chỉ cho tôi nấu mà!”

“Vậy cậu nấu như thế nào? Nói tôi nghe?”. Nếu là Lâm Xuân chỉ thì chắc chắn không có vấn đề, vậy vấn đề là nằm trong quá trình nấu rồi.

Lâm Kiệt không hề suy nghĩ mà nói thật: “Nấu cơm thì tôi đem gạo rửa cho thật sạch, sau đó bỏ vào nồi nấu thôi, mà tôi sợ chỉ rửa bằng nước thường thì không sạch được, cho nên tôi đã lấy nước rửa chén cho vào, sau đó lại rửa lại bằng nước.”

Khuôn mặt Lưu Thiên Vân hóa đen, cậu kinh hãi mà lắp bắp nói: “Nước…nước…rửa chén…cậu đừng nói là…mấy…món kia cũng sử dụng nước…nước rửa chén…”

“Cái đó là đương nhiên nha!” Lâm Kiệt thành thật nói.

Mặt Lưu Thiên Vân chuyển thành một màu trắng bệch, sau đó ngất tại trong lòng Lâm Kiệt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.