CHƯƠNG 12:
Vì là cuối tuần cho nên khu nghỉ mát trên núi này có nhiều người lên nghỉ ngơi, tận hưởng không khí yên bình với gia đình vào ngày nghỉ.
Vào buổi sáng sớm như thế này, rất nhiều người cùng nhau đi dã ngoại, nướng thịt ngoài trời. Ai cũng mang theo khuôn mặt tươi cười, vui vẻ.
Không khí bên ngoài ồn ào, náo nhiệt bao nhiêu, thì phía sâu bên trong một khu rừng nhỏ gần đó không ngừng truyền ra những âm thanh đau đớn khiến người khác run sợ.
Lâm Kiệt ánh mắt chăm chú nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay của mình, biểu tình trên mặt hầu như không có thay đổi, lạnh lùng mà thâm trầm, khiến cho người khác không đoán được là hắn đang suy nghĩ đến điều gì.
Hắn dựa người vào trên một thân cây to, chiếc áo sơ mi cùng quần tây màu đen được may tinh xảo ôm lấy thân hình rắn chắc của hắn, để lộ ra những đường cong hoàn mỹ, hắn khẽ cúi đầu, mái tóc mềm mại khẽ rủ xuống che đi một phần đôi mắt càng làm cho khí tức trên người hắn trở nên cuốn hút lạ thường.
Nếu như lúc này, hắn đứng giữa nơi đông người, chắc chắn rằng khi ai đi qua cũng phải ngước lại nhìn hắn, ít nhất một lần, hoặc cũng mang theo tâm tư mộng tưởng nào đó.
Nhưng tại đây không phải là chốn đông người, mà là trong rừng nhỏ. Lâm Kiệt bình thản đứng đó tựa như bức tượng điêu khắc tuyệt mỹ, mà cảnh tượng phía bên cạnh lại tương phản hoàn toàn.
Hai nam nhân mặc vest đen vẫn đi theo hắn hàng ngày đang không ngừng đánh vào đầu vào mặt của 4 tên nâm nhân nằm dưới đất.
Bị đánh đến cả người bầm tím, bên miệng còn không ngừng chảy ra máu tươi, bộ dáng vô cùng chật vật cùng đau đớn, nhưng mà hai nam nhân kia vẫn không chút lưu tình nào mà liên tục đánh vào người họ.
Ánh mắt Lâm Kiệt khẽ liếc nhìn về phía bốn người nằm dưới đất đang hứng chịu những trận đòn, khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười âm lãnh, sau đó nhàn nhạt mà mở miệng: “Được rồi! dừng lại đi!”
Sau khi nghe được lệnh từ Lâm Kiệt, hai người kia lập tức dừng tay, bước về một phía nghiêm chỉnh mà đứng.
Lâm Kiệt nhẹ nhàng bước tới, bàn chân mang chiếc giày da đen bóng mạnh mẽ đá vào bụng một tên, lại không chút lưu tình mà giẫm mạnh lên ngực người nằm dưới đất một cái.
Hắn đứng trên cao nhìn xuống, khuôn mặt vẫn là một nụ cười ngạo nghễ cùng ánh mắt lạnh lùng, Lâm Kiệt cười lạnh mà nói: “Cứ tưởng cái tên Mã Uy là kẽ thông minh, biết thức thời, không ngờ cũng chỉ là một tên ngu ngốc chỉ thích sử dụng bạo lực, lại cho mấy thằng không ra gì này tới đây thủ tiêu ta, thật là quá nực cười!”
Trong lúc này trong lòng Lâm Kiệt quả thực cũng có chút tức giận, vốn muốn đem cái tên ngốc kia lừa lên đây để thư giãn, nếu được thì lừa ăn vào bụng luôn cũng rất tốt, nhưng không nghĩ tới cái tên Mã Uy kia bị mình chỉnh nhiều lần vẫn không biết sợ, lại cho đàn em theo dõi mình, lần này lại còn cho người thủ tiêu hắn.
Những lần trước, hắn biết Mã Uy cho người theo dõi hành động của mình, nhưng hắn vẫn không có ý định sẽ cho cái tên kia một bài học. Và lần này cũng như vậy, Lâm Kiệt vốn cho rằng những tên này tới đây cũng chỉ để theo dõi hắn mà thôi, nhưng đây là nơi ở của hắn, hắn muốn nghĩ ngơi không muốn bị quấy rầy, hơn nữa, hắn cũng lo cho sự an toàn của người kia, tốt nhất vẫn là đem mấy cái tên này đuổi đi khỏi nơi này. Lâm Kiệt vốn muốn dụ chúng tới chỗ vắng vẻ, sau đó đánh cho một trận, lại không ngờ đến vừa đến chỗ vắng người, bốn tên kia liền mang theo vũ khí giấu sẵn trong người mà lao tới.
Cũng may hắn phản xạ linh hoạt, mà người của hắn cũng đã được đà tạo bài bản, cho nên sau một phút bối rối, người của hắn nhanh chóng đem mấy tên kia đánh đến bầm dập, mà chính bản thân hắn cũng không phải ra tay.
Ý đồ giết hắn tất nhiên không thể nào thực hiện được, nhưng việc ám sát hắn lại làm cho nỗi tức giận trong người được dịp bùng phát.
Quả thật là chê sống quá lâu, cho nên mới dám làm ra cái hành động này…
Xem ra lần này, hắn không ra tay thì không được, cứ nhìn hắn im lặng lại cho hắn là mèo bệnh sao?
Cứ đợi đi, cái tên ngu ngốc Mã Uy kia….
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào người năm dưới chân mình, hắn cười lạnh mà nói: “Về, nói cho ông chủ của các ngươi, những lần trước là ta không muốn làm lớn chuyện cho nên mới bỏ qua cái hành động bám đuôi kia, nhưng lần này hắn có vẻ chơi quá đà rồi đó! Nói với hắn, để đáp lại món quà lớn này, ta sẽ tiếp đãi hắn một cách tốt nhất!”
Nói dứt lời, Lâm Kiệt thu lại chân mình, sau đó rời đi. Hai bảo vệ của hắn cũng theo sau hắn mà rời đi.
Một tên trong bốn người nằm dưới đất, ánh mắt luôn nhìn theo bóng lưng của hắn, vừa nhìn thấy hắn xoay người rời đi, liền nhanh chóng cầm lấy một con dao nhỏ trong người, sau đó nhanh như chớp mà lao về phía hắn.
Vì bị tấn công quá bất ngờ, cho nên hai vệ sĩ kia không kịp phản ứng.
Đôi mắt âm lãnh của Lâm Kiệt khẽ đảo qua, sau đó linh hoạt mà lách người né sang một bên, nhưng con dao sắc nhọn kia vẫn rạch một đường nhỏ trên áo của hắn.
Ổn định thân mình, Lâm Kiệt tựa như một con thú hoang dã, nhanh như chớp mà lao về phía cái tên vừa tấn công mình, nắm tay dùng hết lực, không chút lưu tình nào mà vung ra.
Nhận một đấm của hắn, người kia văng ra xa, lăn thêm vài vòng, trên miệng cùng mũi máu chảy đỏ thẫm cả khuôn mặt. Chỉ có thể nằm đó mà thở dốc không thể động đậy.
Nhìn vết máu trên tay mình, ánh mắt Lâm Kiệt mang đầy chán ghét, hắn nhàn nhạt mà nói: “Thật là một đám ngu ngốc, không biết tự lượng sức mình!”
Sau đó lại xoay người rời đi.
Vừa bước vào phòng, nhìn đến bên giường người kia vẫn còn ngủ đến say giấc, ánh mắt lạnh lùng vừa trong phút chốc lại trở nên dịu dàng vô hạn. Lâm Kiệt bước thẳng vào phòng tắm, đem cái áo kia quăng thẳng vào thùng rác, sau đó rửa sạch vết máu trên tay mình.
Trên người chỉ quấn một chiếc khăn quanh hông mình, Lâm Kiệt lấy điện thoại gọi cho Dương Tử Hạo.
“Tử Hạo, lần này không cần nhân nhượng nữa, hôm nay tên Mã Uy kia cho người đến thủ tiêu tôi, trong vòng 3 ngày, sang bằng nơi đó cho tôi!”
“Được tôi biết rồi!”. Bên kia truyền đến giọng nói bình thản, cứ như việc này chỉ là một trò chơi bình thường.
“Nhớ đừng có để bất kì sai sót nào!”
“Được rồi, mà anh và Thiên Vân tới đâu rồi?”
“Ý cậu là gì?”. Lâm Kiệt có chút khó hiểu khi nghe Dương Tử Hạo hỏi về điều này.
Bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ, sau đó nói: “Nè! Không cần phải giấu tôi, tôi biết mục đích của cậu khi đem Thiên Vân lên khách sạn trên núi mà, không phải là muốn lừa người ta ăn vào bụng sao?”
Khóe môi hắn khẽ cong lên, nghĩ đến sự việc tối qua, trong lòng hắn có chút nhộn nhạo, thanh âm thoải mái, có chút bông đùa mà trước nay chưa từng có: “Cậu quan tâm đến điều đó làm gì? Lo cho bản thân của hai người đi!”
“Lâm Kiệt, tôi thấy cậu thực sự thay đổi rồi! không giống như trước kia nữa!”. Dương Tử Hạo nhẹ nói một câu.
Trong giây phút hai người đều lâm vào trầm mặc.
Lâm Kiệt nhẹ lên tiếng, phá vỡ không khí tĩnh mịch: “Thay đổi sao? Không thể nào….nhưng…cũng có thể lắm chứ…!”
Sau đó ánh mắt không tự chủ mà nhìn về phía người nào còn đang ngủ đến say mê.
Hắn thay đổi sao? Thay đổi vì Lưu Thiên Vân sao? Như vậy có cái gì không tốt chứ, hắn cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình rất hạnh phúc, chỉ là, nếu như không có cái quá khứ cùng thân phận hiện tại…
Có lẽ…
Như vậy sẽ hoàn hảo hơn…
Nếu như đến một ngày, cậu biết được sự thật về hắn, liệu cậu còn ở lại bên hắn sao?
Nếu như cậu muốn rời đi, hắn sẽ cam tâm tình nguyện mà buông tay để cho cậu rời đi…
Không, điều đó hắn chắc chắn không làm được…
“Lâm Kiệt, tôi thấy, cậu như hiện tại thực tốt…không giống như trước kia…tôi nghĩ, cậu có lẽ cũng hiểu mà phải không?”
Lâm Kiệt im lặng, sau đó mĩm cười, khẽ nói: “Có lẽ, cậu nói đúng…thay đổi như thế này, cũng rất tốt…”
“Được rồi! không còn chuyện gì nữa tôi cúp máy đây, Tiểu Xuân đang tìm tôi!”. Dương Tử Hạo lên tiêng, trong thanh âm mang chút hạnh phúc.
“Được rồi! tôi cúp máy đây!”.
Lâm Kiệt cúp máy, sau đó lại không tự chủ nhìn đến người trên giường, ánh mắt cùng nụ cười của hắn mang đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn, hắn nhanh chóng tiến đến chui vào chăn, cánh tay rắn chắc ôm người yêu bé nhỏ của mình vào lòng, sau đó thỏa mãn mà chìm vào giấc ngủ.
Vốn chỉ là định ở trên núi này chơi một ngày, một đêm rồi về, nhưng đến cuối cùng, Lưu Thiên Vân bị Lâm Kiệt mè nheo mà lại phá vỡ kế hoạch, ở lại chơi thêm vài ngày nữa.
Trong khoảng thời gian đó, hai người chơi thực sự vui vẻ, buổi sáng cùng nhau đi ngắm mặt trời mọc, đến trưa lại cùng nhau ăn trưa, cùng nhau nói chuyện đến quên cả thời gian, buổi tối thì lại cùng nhau nướng thịt ngoài trời.
Hai người mang tâm trạng vô cùng thoải mái mà vui chơi, Lưu Thiên Vân lần đầu tiên trong đời lại cảm thấy bản thân có thể hưởng thụ sống những ngày vui vẻ như thế này.
Tất cả đều là nhờ có Lâm Kiệt cả…
Nếu như không có hắn thì có lẻ cuộc đời của cậu vẫn bình thản mà trôi qua, không có vui chơi, chỉ có làm việc, không có người bên cạnh trò chuyện, không có người ôm lấy mình những lúc bản thân không vui…
Ttựa như một đường thẳng có có bất kì điểm dừng nào, chính bản thân cậu cảm thấy, cuộc sống của mình quá cô đơn cùng tẻ nhạt….
Đến khi Lâm Kiệt xuất hiện, hắn làm cuộc sống của cậu có vô vàn sắc thái cùng màu sắc, không còn phải chịu đựng cảnh một mình ở trong một căn phòng rộng lớn, những lúc cậu buồn cũng có một bờ vai có thể dựa vào. Cùng hắn ăn cơm, cùng hắn cãi nhau, tuy nhiều lúc Lâm Kiệt làm cậu thực sự tức giận, nhưng đâu đó sâu trong tâm tâm cậu vẫn cảm thấy có chút vui vẻ….
Cuộc sống hiện tại, cậu thật sự hạnh phúc, cứ muốn như vậy mà cùng hắn vượt qua cả đời…
Mơ màng suy nghĩ, ánh mắt lại lơ đãng mà nhìn về phía người nào đó vẫn còn đang lái xe đến nghiêm túc.
“Lâm Kiệt, cậu thực sự không ngại việc tôi là nam nhân mà có thể cùng tôi chung sống sao?”. Đây chính là điều mà cậu vẫn luôn suy nghĩ. Hắn nổi bật lại tài giỏi như vậy, lại là một nam nhân chân chính, có lẽ nào lại chấp nhận cùng cậu một người tẻ nhạt mà sống cả đời…
Đừng nói cả đời, chỉ sợ qua mấy tháng là đã chán rồi đi…
Nếu như không phải tối hôm đó cậu đem người ta ra ăn sạch sẽ, thì có lẽ đến giờ hai người vẫn giữ mối quan hệ bạn bè bình thường, mà không tiến thêm một bước nào nữa đi…
Lâm Kiệt nghe cậu hỏi, ánh mắt hắn cong cong, môi cũng nở rộng thành một nụ cười rực rỡ, bàn tay to lớn đem bàn tay nhỏ bé của cậu nắm chặt, khẳng định mà nói: “Anh nói xem, tôi đã trở thành người của anh, nếu không sống cùng anh thì tôi biết sống cùng ai đây, hơn nữa…tôi nhất định sẽ sống cùng anh cả đời, nhất định không bao giờ buông anh ra khỏi tay của mình…”
Nghe hắn nói, trái tim nhỏ bé trong ***g ngực của cậu không hiểu sao lại đánh thịch một cái, khuôn mặt không tự chủ mà ửng đỏ, trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc vô cùng…
“Mình hiện tại là đang làm sao đây, sao lại cảm thấy ngại ngùng chứ? Thật kì quái mà….”. Lưu Thiên Vân khẽ oán giận bản thân mình một chút.
Nhưng quả thực khi cậu nghe Lâm Kiệt nói như vậy, cảm giác vui vẻ không ngừng trào dâng….
Nếu đã không chấp nhất việc người đó là nam nhân hay nữ nhân, nếu bản thân mình thấy hạnh phúc thì cứ chấp nhận mà thôi…
Tay cậu khẽ siết chặt lấy bàn tay to lớn ấm áp của người kia, sau đó thỏa mãn mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lâm Kiệt nhìn Lưu Thiên Vân một cái, khẽ nói thầm một câu mà chỉ bản thân hắn có thể nghe được: “Tiểu Vân, anh biết bản thân mình đê tiện, dùng thủ đoạn để có được em, nhưng anh tuyệt đối không thấy hối hận vì những gì mình đã làm, anh đối vối em chính là thật tâm, anh nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em!”
Ngày hôm sau khi trở về, Lâm Kiệt cùng Lưu Thiên Vân lại tiếp tục đi làm.
Vừa bước vào nhà hàng, hai người đã nhận ngay ánh mắt tò mò từ Lâm Xuân.
Không để ý đến điều đó, Lâm Kiệt bình thản mà tiếp tục làm việc, còn Lưu Thiên Vân thì trong lòng như có lửa, mãi thấp thõm không yên.
Làm sao mà cậu có thể an tâm được chứ, cậu đem cháu người ta ra mà ăn sạch sẽ, trong lòng đã cảm thấy hổ thẹn rồi, mà Lâm Kiệt lại là người cháu được Lâm Xuân giao phó cho cậu chăm sóc…
Vậy mà cậu lại làm cái loại chuyện kia, thực đáng khinh bỉ mà….
Lâm Xuân nhất định sẽ rất tức giận…
Mang tâm trạng không yên như vậy mà làm việc, đến giờ nghỉ trưa, Lưu Thiên Vân nhanh chóng kéo Lâm Xuân đến chỗ trống mà nói chuyện.
Bị Lưu Thiên Vân kéo ra một gọc, Lâm Xuân cũng có chút hiếu kì, không biết là xảy ra chuyện gì? Nhưng mà dù sao, hắn cũng có chuyện muốn hỏi nha, tên Lâm Kiệt kia luôn dùng ánh mắt hăm dọa mà nhìn mình, bây giờ lại được ở riêng với cậu như thế này, đương nhiên là phải hỏi cho cặn kẽ mới được…
Ai, người ta nói, không có gì có thể thắng được sự tò mò a, quả thực là đúng như vậy…
“Thiên Vân có chuyện gì mà cậu kéo tôi ra đây?”
Cậu có chút ấp úng, lắp bắp hồi lâu, rốt cuộc cũng khó khăn mà nói: “Lâm Xuân, cậu, cậu tha lỗi cho tôi a, tôi biết mình đê tiện khi đem cháu của cậu ra mà ăn sạch, nhưng…nhưng mà tôi nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho cậu ấy…cho nên Lâm Xuân à, tôi mong cậu đồng ý cho tôi cùng Lâm Kiệt…”
“Khoan….cậu vừa nói cái gì?”.
Nguyên cả một câu nói vừa rồi của Lưu Thiên Vân, lọt vào tai hắn chỉ có một từ duy nhất “Đem cháu cậu ra ăn sạch”, cái này, cái này là sao a….
Nhìn bộ dáng trợn mắt kia của Lâm Xuân, Lưu Thiên Vân ngỡ hắn là quá tức giận, cho nên lại càng cảm thấy sợ hãi, run rẩy mà nói: “Tôi…tôi biết cậu tức giận, nhưng mà Lâm Xuân, tôi đối với Tiểu Kiệt cũng rất thật lòng, vậy nên xin cậu đồng ý có được hay không?”
Lâm Xuân đưa tay ra trước mặt cậu, nghiêm trang mà nói: “Khoan đã, cậu vừa nói cái gì, cậu đem tên Lâm Kiệt kia ra ăn sạch sẽ, cậu chắc chứ?”
Lưu Thiên Vân nhìn hắn một lát, sau kiên định mà gật đầu…
“Trời a, cái chuyện gì vậy nè, Lưu Thiên Vân thực sự có thể đè cái tên Lâm Kiệt chết toi kia ra mà ăn thật sao? Không phải chứ, thật khó tin quá đi…”. Trong lòng Lâm Xuân không ngừng hò hét.
Miệng Lâm Xuân có chút rút gân, hắn run rẩy hỏi: “Cậu làm sao chắc chắn được điều đó!”
Nghe hắn hỏi, Lưu Thiên Vân suy nghĩ một lát, khuôn mặt phút chốc bị nhiễm hồng, cậu khẽ cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Hôm đó tôi uống say, sáng dậy thì đã thấy…thấy…như vậy rồi, Tiểu Kiệt nói, nói… tôi đã ấy…ấy…, hơn nữa…bộ dáng sau khi thức dậy của Tiểu Kiệt có chút khó khăn…chuyện này…”
Khuôn mặt Lâm Xuân hóa đen, thật sự là như vậy sao? Lưu Thiên Vân một con người nhỏ bé còn có thể đem Lâm Kiêt to lớn áp đảo sao, thật quá khó tin….
Lâm Kiệt như vậy mà có thể nằm dưới được sao? Chuyện này lại càng khó tin hơn nữa….
Còn đang chìm trong mối suy nghĩ hỗn loạn, Lâm Kiệt từ phía sau bước tới, không thèm để ý đến Lâm Xuân, nhanh chóng túm lấy Lưu Thiên Vân mà lôi đi.
Lâm Kiệt nhìn Lưu Thiên Vân một cái, trong lòng không khỏi thở dài một câu: “Ai, cái danh dự của hắn a, mất hết rồi….”