Yêu Lầm Phải Xã Hội Đen

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 11:

Lâm Kiệt khẽ trở mình, sau đó hai mắt từ từ mở ra.

Lưu Thiên Vân cả người run rẩy, nhìn chằm chằm vào hắn, gần nửa ngày mới nói được vài từ: “Lâm Kiệt…cậu…cậu…tôi…tôi…”

Khẽ động thân mình, đau nhức nơi thắt lưng cùng chỗ tư mật kia khiến cho cậu đau đến nhe răng, trợn mắt.

Mà Lâm Kiệt trong cơn mơ màng lại nhìn thấy Lưu Thiên Vân khuôn mặt trắng bệch, ngồi trước mặt mình mà không nói được một câu hoàn chỉnh.

Trong lòng hắn thoáng rung lên một hồi chuông báo động, ánh mắt khẽ chuyển, trong đầu Lâm Kiệt nhanh chóng nghĩ đến lý do thoái thác trách nhiệm.

Lưu Thiên Vân nhìn đến toàn thân cao thấp của Lâm Kiệt, hắn hiện tại vẫn đang ***, mà trên cơ thể tráng kiện kia lại có vài vết xanh tím có chút khả nghi. Chiếc chăn đắp hờ nơi thắt lưng che đậy nơi tư mật.

Ngày thường cậu nhìn hắn như vậy đều quen mắt, không biết tại sao lúc này, mắt vừa nhìn thấy cảnh này, mặt không tự chủ mà đỏ ửng lên. Trong lòng lại cảm thấy thẹn thùng đến vô hạn…

Lưu Thiên Vân không phải ngu ngốc, tuy không bao giờ xem GV, nhưng cậu cũng biết được là nam với nam cũng có thể làm cái loại chuyện kia, chỉ là không biết làm như thế nào mà thôi.

Tối hôm qua vì uống rượu say đến không còn chút nhận thức nào, vậy mà sáng nay vừa mở mắt ra lại nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cậu không khỏi căng thẳng đến cực điểm…

Trong lòng khẽ chuyển, lại nghĩ Lâm Kiệt vốn là trai thẳng, đối với mấy chuyện này chắc chắn không có hứng thú, vậy không lẽ là tối qua, cậu uống say, sau đó đem hắn, đem hắn…

Chuyện này, không thể nào đi…

Càng nghĩ, sắc mặt cậu càng trắng bệch, sau đó lại chuyển thành đen, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra ướt cả mảnh lưng…

Ánh mắt Lâm Kiệt khẽ nhìn đến biểu cảm của Lưu Thiên Vân, hắn nhanh chóng che dấu một chút chột dạ trong lòng, cũng may là tối qua làm xong, hắn còn giúp cậu rửa sạch sẽ, nếu không sáng nay thức dậy để cho cậu biết chắc chắn là không tốt chút nào. Ngay lập tức hắn lại trưng ra một cái khuôn mặt vô tội khiến cho người khác không khỏi thương cảm.

Lưu Thiên Vân ngồi đối diện Lâm Kiệt, lại nhìn hắn bày ra cái khuôn mặt “con gái nhà lành bị hãm hại” trong lòng cậu không ngừng căng thẳng…

Nhìn biểu tình của Lâm Kiệt, sự khẳng định trong lòng cậu có chút chắc chắn….

Khó khăn mà mở miệng: “Lâm Kiệt, tối…tối…tối…qua…tôi…tôi và…cậu….có…chuyện…gì…?”

Lâm Kiệt ủy khuất cắn cắn môi dưới, nếu lúc này mà hắn có thể cố gắng nặn ra thêm vài giọt nước mắt thì có thể thành công trở thành bộ dáng “Người bị hãm hại” khiến người khác đau lòng cùng hối hận.

Càng nhìn hắn như vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng Lưu Thiên Vân lại càng tăng cao, cậu gấp gáp mà mở miệng: “Lâm Kiệt a, có…có gì…cậu…cứ nói thật…tôi …tôi chắc chắn sẽ…sẽ…cho cậu…một cái công đạo…!”

Hắn khẽ ngước mắt nhìn Lưu Thiên Vân, lại nhìn đến vẻ khẩn trương trên mặt cậu, khẽ mím môi, Lâm Kiệt lúc này mới thương cảm mà lên tiếng: “Tiểu Vân a, chuyện…chuyện…tối qua…anh..anh thật sự không nhớ gì sao? Anh…anh…”

“Tối qua…tối qua..tôi uống say…tôi…đối …với với…cậu làm…làm…”. Cậu lắp bắp nói, trong lòng chỉ mong tất cả đừng có thành sự thật…

Lâm Kiệt dùng đôi mắt ngấn nước nhìn Lưu Thiên Vân, sau đó lại oanh oanh liệt liệt mà lấy chăn che lại mặt mình, hai bả vai to lớn không ngừng run rẩy…

Nhìn biểu tình đau thương kia, Lưu Thiên Vân không đành lòng mà hỏi tiếp, đành ngậm miệng im lặng, tay còn không ngừng vỗ nhẹ an ủi trên vai hắn…

Trong lòng cậu nghĩ: “Dù sao cũng là nam nhân, đã làm thì phải chịu thôi, không nên trốn tránh trách nhiệm…”

Nghĩ vậy, cho nên cậu cố lấy bình tĩnh mà nói: “Lâm Kiệt, dù sao chúng ta cũng là nam nhân, cậu, tôi…”

Nghe đến đây, bả vai hắn càng run rẩy đến lợi hại, từ trong chăn còn phát ra vài tiếng động lạ, mà cậu không biết được là tiếng gì…

Nếu như cậu biết được, hiện tại Lâm Kiệt đang trốn mặt trong chăn mà cười đến run rẩy, nhất định cậu sẽ tức đến chết.

“Lâm Kiệt, cậu đừng thương tâm, cứ nói xem tối qua chúng ta xảy ra chuyện gì, nếu như thật sự tôi làm gì đó khiến cho cậu tổn thương, tôi thực xin lỗi, dù sao cũng đều là nam nhân cả…cho nên…”

“Cho nên thế nào?”. Lâm Kiệt từ trong chăn mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt ngập nước tràn đầy ủy khuất nhìn cậu, hắn khẽ cắn môi dưới, nói: “Tối qua, tôi và anh đều uống rượu, anh uống say đến không biết gì, sau đó lại…lại…đem tôi ra ăn sạch sẽ, anh ăn xong rồi, bây giờ còn muốn chối bỏ sao, anh nói một câu xin lỗi là xong sao? Tôi tuy là nam nhân, nhưng cũng có tự tôn của mình…tôi…tôi…hức…”

Nói xong câu này, hắn lại thương thương cảm cảm mà đem mặt giấu vào trong chăn, tiếp tục ủy khuất…

Một câu nói như sét đánh ngang tai, Lưu Thiên Vân hóa đá hơn nữa ngày, sau đó mới tiêu hóa hết được lời Lâm Kiệt vừa nói.

Như hắn nói, thì tối qua, cậu uống say, sau đó đem hắn áp đảo mà ăn sạch sẽ….

Nhưng cậu cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nha…

Nhìn đến thân hình to lớn của Lâm Kiệt, cùng thân hình nhỏ bé của mình, cậu quả thực đã đè hắn ra mà ăn thật sao?

Lại nhìn đến bộ dáng thương tâm kia của Lâm Kiệt, nghi ngờ gì đều bị nhanh chóng quăng ra sau đầu, khẽ nhích thân thể mình lại gần, cậu quàng tay ôm lấy bả vai của hắn, nhẹ nhàng nói: “Lâm Kiệt, nếu như tối qua tôi làm cậu bị tổn thương, tôi thực xin lỗi, bây giờ cậu muốn gì tôi đều làm hết, miễn là cậu đừng thương tâm như vậy nữa…tôi…tôi không thích nhìn cậu như vậy chút nào…”

Dù sao cũng là nam tử hán, đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, đã làm là phải chịu, cậu đã đem con người ta ăn sạch sẽ thì bản thân phải có trách nhiệm với người ta, như vậy mới là quân tử nha…

Lâm Kiệt ở trong chăn nghe cậu kiên định mà nói như vậy, trong lòng đã muốn cười đến lăn lộn, nhưng mà hắn nào có bỏ qua cơ hội tốt như thế này chứ, khẽ ngượng ngùng mà ngẩng đầu, hắn nhỏ giọng nói: “Anh…anh sẽ thật sự chịu trách nhiệm sao?”

Tuy trong lòng Lâm Kiệt cũng có chút áy náy vì lừa cậu, nhưng mà cũng nhanh chóng bị hắn quẳng ra sau đầu, ông trời cho hắn cơ hội tốt như thế này thì phải nắm bắt thật chắc a…

“Dù sao tôi cũng bị anh đem ra ăn sạch, nói đúng hơn là lần đầu tiên cùng trinh tiết của tôi đều bị anh lấy hết rồi, tuy tôi là nam nhân không thể mang thai, nhưng, nhưng tôi cũng rất là xem trọng vấn đề này…”. Lâm Kiệt ngượng cùng cúi đầu, cắn cắn môi dưới nói.

Lưu Thiên Vân nhìn bộ dáng đáng yêu này của hắn, trong lòng khẽ thở dài một cái, buộc miệng nói: “Không lẽ bây giờ tôi cưới cậu làm vợ!”

Lâm Kiệt vừa nghe Lưu Thiên Vân nói xong, nhanh chóng ngẩng đầu, đáp: “Được mà! Cái này tôi không có phản đối đâu!”

Mặt cậu biến thành một màu trắng, lúc nãy cậu chỉ là buộc miệng nói ra mà thôi….

Nhìn biểu tình kinh ngạc của Lưu Thiên Vân, hắn lại nhẹ cúi đầu, nói: “Sao, anh không muốn chịu trách nhiệm sao? Tôi bây giờ còn mặt mũi nào mà gặp ai nữa chứ, tôi…tôi…”

Cậu không đàn lòng nhìn bộ dáng đáng thương của Lâm Kiệt liền nhanh chóng ôm lấy hắn vào lòng mà giải thích: “Không, không phải, ý tôi là, tôi và cậu đều là nam nhân, tôi làm sao có thể cưới cậu được, cho nên tôi không biết phải làm như thế nào?”

“Sao lại không cưới được, anh không nhìn thấy Lâm Xuân cùng Dương Tử Hạo sao, họ cũng là nam nhân nhưng cũng cưới nhau đó thôi!”

Trong đầu Lưu Thiên Vân lúc này lại hiện lên hình ảnh hạnh phúc của hai người kia, trong lòng khẽ động một chút, lúc trước có lúc cậu đã từng ao ước bản thân mình được như họ, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc chân chính. Cũng vì vậy cậu mới muốn kết hôn, nào ngờ lại liên tục bị từ chối, đến hôm nay lại đem một nam nhân mình xem như anh em ra mà ăn sạch sẽ…

Kết hôn với nam nhân sao?

Lưu Thiên Vân nhìn nhìn Lâm Kiệt một cái, chỉ thấy hắn cũng dùng ánh mắt chân thành mà nhìn mình, trong lòng cậu khẽ động…

Lâm Kiệt biết cậu đã có chút dao động, cho nên buông thêm lời dụ dỗ cho cậu cam tâm tình nguyện nhảy vào bẫy của mình: “Tiểu Vân, anh nói xem, kết hôn với một người nam nhân có gì không tốt, tôi tuy là nam nhân nhưng vẫn có thể chăm sóc cho anh thật tốt mà, chỉ có điều, tôi không thể sinh cho anh một đứa nhỏ mà thôi, nếu như anh nguyện ý lấy tôi, tôi không ngại việc anh muốn nhận con nuôi hay gì cả!”

Lời nói này của Lâm Kiệt không chỉ là một câu nói dụ dỗ, mà nó cũng chính là lời thực tâm trong lòng hắn…

Hắn khi đã xác định được người mình yêu thương, thì hắn nhất định sẽ đem người đó khóa chặt bên người, làm cho người đó hạnh phúc nhất…

Lúc trước, có người từng nói với hắn rằng, chỉ cần người mình yêu hạnh phúc, thì bản thân có thể chấp nhận buông tay, để họ đến với hạnh phúc của chính mình, chỉ cần nhìn người đó hạnh phúc thì bản thân mình cũng sẽ hạnh phúc theo…

Nhưng trong thâm tâm hắn không cho điều đó là đúng, buông tay người mình yêu, để cho người đó hạnh phúc bên người khác sao, điều đó hắn làm không được, nếu như chỉ để cho người đó hạnh phúc mà bản thân mình phải chịu đựng đau khổ, điều đó hắn càng làm không được. Hắn là người thực tế, cho nên trong lòng hắn chỉ biết có một điều…

Nếu hắn không có được, thì lúc đó chính tay hắn sẽ phá hủy nó, sẽ đem nó giam cầm bên người, chứ không bao giờ mang nó đến bên cạnh người khác…

Nếu muốn người mình yêu hạnh phúc, thì chỉ có duy nhất một người làm điều đó được mà thôi, người đó chính là hắn…

Bị câu nói chân tình kia làm cho trong lòng rung động, Lưu Thiên Vân lấy lại bình tĩnh của mình, nhỏ giọng nói: “Lâm Kiệt, tôi không quan tâm đến xã hội nói gì, nhưng cậu thì khác, cậu không sợ sao? Tôi chỉ sợ nếu lấy tôi, cậu sẽ bị thiệt thòi!”

Hai tay Lâm Kiệt siết chặt lấy tấm lưng nhỏ nhắn của Lưu Thiên Vân, ôn nhu nói: “Không sao! Tôi không quan tâm đến điều đó, ở bên anh, tôi không thiệt thòi gì cả, anh làm cho tôi cảm thấy rất hạnh phúc cùng ấm áp…”

Nếu như Lâm Kiệt đã không ngại ngần, vậy thì cậu cũng không có gì để nói, kết hôn với một nam nhân cũng không phải là vấn đề gì quá nghiêm trọng, cậu đã không còn người thân nào ngoại trừ mẹ mình, nhưng đối với bà, chỉ cần cậu hạnh phúc, bà nhất định không phản đối, còn cái nhìn của thế tục, cậu cũng không quan tâm…

Dù sao ở bên cạnh Lâm Kiệt, cậu cũng cảm thấy rất thoải mái, mà bản thân cậu cùng hắn cũng đã làm loại chuyện kia, cho nên cứ thuận theo tự nhiên thôi…

Lưu Thiên Vân mĩm cười ôn nhu, nhìn thẳng vào Lâm Kiệt: “Được rồi! nếu cậu không ngại, vậy chúng ta cứ ở bên nhau đi!”.

Một câu nói ngắn gọn, Lưu Thiên Vân chính thức đem chính mình gói lại bán cho Lâm Kiệt…

Nhận được câu nói kia của cậu, Lâm Kiệt mĩm cười: “Anh đây là nói thực đúng không? Sẽ không đổi ý….”

“Uh, sẽ không đổi ý!”. Lưu Thiên Vân mĩm cười khẳng định.

Lâm Kiệt rướn người, hôn nhẹ lên môi cậu một cái, sau đó đường hoàng mà đứng dậy mặc quần áo vào.

Lưu Thiên Vân nhìn dấu hôn trên người hắn, lại ngượng ngùng cúi đầu.

Sau khi mặc quần ào hoàn chỉnh, hắn tiến lại giường đẩy cậu nằm xuống, sủng nịch nói: “Được rồi! anh nằm nghỉ đi, tôi gọi phục vụ mang thức ăn lên cho anh!”

Lúc này Lưu Thiên Vân cũng có chút mỏi mệt, cho nên cũng không để ý đến diểm khác lạ trên người mình, cứ như vậy an ổn chìm vào giấc ngủ.

Hắn nhìn người nằm trên giường an ổn ngủ say, khẽ mĩm cười, Lâm Kiệt liền mở cửa bước ra ngoài.

Phân phó cho phục vụ mang thức ăn vào phòng. Sau đó hắn lại đem Lưu Thiên Vân đánh thức, ôm cậu vào lòng mình, ân cần mà giúp cậu ăn từng  muỗng cháo.

Động tác của hắn mang đầy dịu dàng cùng yêu thương vô hạn.

Lưu Thiên Vân nhìn bát cháo trong tay hắn, cảm giác có chút kì quái mà nói: “Lâm Kiệt!”.

Hắn lấy tay che lại miệng cậu, nói: “Đừng gọi Lâm Kiệt nữa, cứ gọi Kiệt là được rồi!”

Cách gọi thân mật như vậy làm cho cậu vẫn có chút chưa thể thích ứng, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nhuộm thành môt màu hồng nhạt, ngượng ngùng nói: “Kiệt, tôi nghĩ sau khi ấy ấy…cậu hẳn là phải mệt hơn tôi chứ, lại để cho cậu chăm sóc như thế này…”

Lúc này Lâm Kiệt mới có chút sửng sốt, đúng a, tối qua là cậu đem hắn áp đảo mà, ánh mắt khẽ chuyển, hắn lại nhanh chóng cười gian xảo nói: “Đương nhiên mệt, nhưng thể chất của tôi từ trước đến nay rất tốt, cho nên cũng không có vấn đề gì, mà anh lại có chút ốm yếu, vậy tôi căm sóc cho anh là phải rồi!”

Cậu nghĩ nghĩ, lại cảm thấy lời Lâm Kiệt nói cũng đúng cho nên cũng không thắc mắc gì nữa, ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn cho hắn đút mình ăn.

Sau khi ăn uống đầy đủ, Lâm Kiệt lại dỗ dành nói: “Hôm nay anh có vẻ mệt, vậy nên nằm nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài một lát sẽ quay lại liền!”

Cậu khẽ gật đầu, sau đó liền nhắm mắt lại. Lâm Kiệt ở trán cậu nhẹ hôn một cái sau đó bước ra ngoài.

Vừa bước chân ra, ánh mắt ôn nhu cùng khuôn mặt dịu dàng kia lập tức biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh lẽo vô cùng, hắn khẽ nói với người đứng phía sau: “Hai người các ngươi nhớ canh giữ chỗ này cho cẩn thận, không được để bất kì ai đến gần, rõ chưa! Còn hai người kia, đi theo tôi!”

Vừa dứt lời, bốn nam nhân mặc vest màu đen nghiêm chỉnh gật đầu một cái, sau đó theo sự xắp xếp của hắn mà làm theo.

Hắn hai tay đút vào túi quần, đầu tóc chải ngược về phía sau lại để lộ rõ khuôn mặt âm trầm, khẽ nhếch mép, nụ cười  mang đầy âm lãnh, khiến cho người khác nhìn vào không khỏi sợ hãi: “Hừ! to gan lắm, dám đuổi theo tận nơi này mà gây sự, xem ra là không muốn sống!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.