Yêu Lầm Phải Xã Hội Đen

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 10:

Lưu Thiên Vân cùng Lâm Kiệt đi theo sau nhân viên phục vụ về phòng của mình. Sau khi giao xong chìa khóa, hắn liền bảo phúc vụ rời đi, còn chính mình tự mở cửa, mang theo hành lý vào trong.

Cậu theo sau hắn bước vào, vừa nhìn thấy căn phòng, hai mắt liền trợn to, miệng lắp bắp mãi mà không thể thốt ra câu nào…

Nhìn bộ dáng đáng yêu kia của Lưu Thiên Vân, hắn mĩm cười dịu dàng, tiến đến, đem tay vỗ nhẹ trên mặt cậu một cái: “Tiểu Vân, anh làm sao rồi, không cần phải kinh ngạc đến như vậy chứ!”

Bị hắn lay tỉnh, Lưu Thiên Vân không có chút hình tượng mà túm lấy áo Lâm Kiệt, hô to: “Lâm Kiệt, bạn cậu thực sự cho chúng ta ở miễn phí thật sao? Căn phòng tốt như thế này, giá cả hẳn rất đắt đi, bạn cậu thật sự là rất giàu có…”

Điểm nhẹ lên mũi cậu một cái, hắn dị thường ôn nhu mà nói: “Đúng vậy! tất cả đều miễn phí, anh muốn ở bao lâu cũng được, muốn làm gì cũng không ai dám ngăn cản anh đâu!”

“Oa, thật tốt quá a!”. sau khi một lần nữa nhận được cam đoan là không tốn một đồng tiền nào từ Lâm Kiệt, lúc này cậu mới thả lỏng tinh thần, buông ra áo hắn, Lưu Thiên Vân nhanh chóng chạy đi quan sát khắp nơi.

Cậu biết căn phòng này giá trị không phải nhỏ, tiền thuê một đêm cũng gần bằng một tháng lương của mình, cho nên những nơi sang trọng như thế này cậu chưa một lần nào được tận mắt nhìn thấy chứ đừng nói đặt chân đến ở.

Lần này cũng nhờ Lâm Kiệt, cậu mới có cơ hội được ở trong này hưởng thụ a, cho nên cậu phải hảo hảo mà tận hưởng, không thể lãng phí cơ hội tốt như thế này được…

Căn phòng này thuộc dạng phòng tổng thống, được bài trí vô cùng xa hoa, nhưng vẫn không mất đi khí chất tao nhã.

Lâm Kiệt ngời xuống sô pha, ánh mắt mang đầy sủng nịch nhìn theo thân ảnh của cậu đang chạy loạn khắp nơi, khóe môi câu lên thành một nụ cười hạnh phúc.

“Nếu như anh ấy biết sự thật, sẽ có phản ứng như thế nào!”. Hắn khẽ thì thầm một câu.

Còn đang suy nghĩ đến thất thần, đột nhiên chuông di động của hắn vang lên.

Nhìn đến dãy số trên màn hình, ánh mắt hắn nheo lại đầy nguy hiểm.

“Tử Hạo, có chuyện gì?”

“Lâm Kiệt, hiện tại cậu đang ở đâu?”

“Khách sạn trên núi, có chuyện gì sao?”

“Tôi nghĩ cậu nên giữ Thiên Vân ở đó vài ngày, phía bên kia có động tĩnh rồi! mà dường như bọn chúng đang theo dõi cậu, tuy không chắc là chúng có dám ra tay trực tiếp hay không? Nhưng cậu cẩn thận vẫn tốt hơn…”

Lâm Kiệt sau khi nghe Dương Tử Hạo nói xong, ánh mắt phát ra hàn quanh lạnh lẽo, hắn nhìn theo bóng dáng của Lưu Thiên Vân, trong đầu dường như suy nghĩ điều gì đó, sau liền mở miệng nói: “Được, tôi biết rồi! cậu cho người điều tra xem tình hình bên đó thế nào? Mà người đứng đầu của bọn chúng là ai, nhớ chỉ làm bí mật thôi…”

“Tôi biết, cậu cũng phải cẩn thận, xem ra bọn này cũng không phải là hạng yếu ớt như chúng ta vẫn nghĩ…”

“Được…”

“Lâm Kiệt, để giữ an toàn cho Thiên Vân, tôi nghĩ cậu nên mang theo vài người…”

“Tôi biết, cậu đưa vài người linh hoạt lên trên này đi…tôi…”

Lâm Kiệt còn chưa nói chuyện xong, phía sau mình đã bị người vỗ vai một cái, hắn phản xạ nhanh chóng đem điện thoại tắt ngay lập tức, sau đó lấy lại khuôn mặt tươi cười mà quay mặt ra.

“Tiểu Vân, có chuyện gì?”

“Cậu nói chuyện với ai vậy? nhìn có vẻ nghiêm trọng?”. Lưu Thiên Vân kì quái hỏi.

Cậu còn đang đi quan sát khắp nơi, ánh mắt nhìn quanh lại không thấy Lâm Kiệt đâu, vừa nhìn ra bên ngoài phòng khách lại thấy hắn đang nói chuyện điện thoại, mà bộ dáng lại vô cùng nghiêm túc…

Bộ dáng này của hắn, cậu chưa từng thấy qua lần nào…

Có chút gì đó âm trầm cùng một chút lạnh lùng khiến cho người khác phải khiếp sợ…

Nhưng không hiểu sao khi hắn vừa nhìn thấy cậu liền lập tức cúp máy, dù chỉ là trong giây lát, nhưng cậu vẫn kịp nhìn thấy khuôn mặt hắn có chút biền đổi, dường như là đang sợ hãi cậu biết chuyện gì đó…

Trong lòng không khỏi dâng lên một chút nghi ngờ…

Lâm Kiệt nhìn Lưu Thiên Vân nhíu chặt hai hàng lông mày thanh tú nhìn mình, trong lòng có điểm chột dạ, hắn ngay lập tức chuyển chủ đề: “Tiểu Vân, anh ngồi xe cũng mệt rồi, mau tắm rửa đi, lát nữa phục vụ sẽ mang bữa tối lên đó!”

Lưu Thiên Vân vừa nghe hắn nói xong, liền bị câu nói của hắn hấp dẫn, dù sao cũng chưa có ăn gì, bụng cũng thực sự rất đói, cho nên nghi ngờ gì đó cũng bị cậu quẳng hết ra sau đầu. Vui vẻ mà chạy đi lấy đồ rồi vọt thẳng vào phòng tắm.

Nhìn theo bóng dáng của cậu, Lâm Kiệt khẽ nở một nụ cười giảo hoạt…

Sau khi tắm xong, Lưu Thiên Vân như thường lệ mặc chiếc quần đùi mỏng mà đi ra, trên người vẫn là để trống, toàn bộ cảnh xuân tươi đẹp cứ như vậy phơi bày mà đập thẳng vào mắt người nào đó.

Mái tóc còn ướt dính sát vào khuôn mặt, từng giọt theo đường cong chiếc cổ mà chảy xuống, lướt qua xương quai xanh, đến hai khỏa anh đào màu hồng trước ngực…

Lâm Kiệt cảm thấy cổ họng mình khô nóng, nơi nào đó cũng không an phận mà muốn nhúc nhích, hắn bưng mũi, nhanh chóng quay mặt sang nơi khác…

Nhìn phản ứng kì lạ của Lâm Kiệt, Lưu Thiên Vân trong lòng cảm thấy kì quái, không sợ chết mà tiến đến, từ phía sau vòng tay qua cổ hắn, cả người đều dán sát vào phía sau lưng hắn, nói: “Lâm Kiệt, làm sao vậy? không khỏe sao?” (Vân a, em đây là muốn tìm đường chết mà, có phải hay không?”

Bên tai truyền đến âm thanh mềm mại, cảm giác được da thịt phía sau lưng cọ sát với nhau, trong lòng hắn nhộn nhạo không yên, mà bên mũi lại ngửi được mùi hương sữa tắm từ người nào đó truyền tới, hắn quả thực kiềm nén đến cực khổ…

Nhưng mà, có người nào đó lại không biết được điều này, còn không ngừng dùng đầu cọ cọ vào cổ hắn, ủ rũ nói: “Lâm Kiệt, phục vụ đã mang thức ăn lên chưa, tôi đói quá a!”

Lúc này, hắn thực sự là muốn đem người nào đó đẩy ngã lên giường, sau đó hung hăng mà chiếm đoạt…

Nhưng nghĩ đến tính phúc về sau của mình, cho nên hắn nhẫn a, nhẫn a…

Lấy tay gỡ ra hai bàn tay đang bấu chặt ở trước cổ mình xuống, Lâm Kiệt đứng dậy nói: “Tôi đi tắm một lát, phục vụ sẽ nhanh chóng mang thức ăn lên thôi!”

Mà hắn cũng không quên ghé sát người xuống, ở bên tai cậu khẽ thổi một ngụm khí nóng: “Nhớ, chờ tôi, không được ăn trước, rõ chưa!”

Hơi nóng cùng giọng nói trầm ấm ở bên tai mà phảng phất làm cho cậu cảm thấy có chút ngứa ngáy, Lưu Thiên Vân không chút cảm giác nguy hiểm mà cười ha hả, nói: “Lâm Kiệt a, cậu thực đáng ghét, cho tôi là ham ăn như vậy sao? Yên tâm mà đi tắm đi, tôi sẽ đợi cậu ra mà, không có ăn hết phần cậu đâu, ha hả…”

“Được lắm!”. Hắn không nặng không nhẹ để lại một câu, sau đó cười đến vui vẻ mà bước vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong, hắn chỉ quấn hờ khăn tắm bên hông mình, còn lại hoàn toàn không có chút che đậy.

Lưu Thiên Vân ngồi ở trên sô pha, nhìn đến thân hình cường mỹ của hắn, trong lòng có chút ghen tị, bịu môi mà nói: “Hừ! thân hình của cậu quả thực cũng xem như đẹp mắt đi!”

Hắn cười cười, sau đó tiến đến ngồi xuống bên cạnh, ghé sát vào người cậu nói: “Tốt lắm sao, vậy anh có muốn sờ thử hay không?”

Cậu nhanh chóng quay đầu đi để che giấu khuôn mặt đang ửng đỏ của mình: “Không thèm!”

Lâm Kiệt nhìn bộ dáng đáng yêu của cậu mà khẽ cười thành tiếng.

Còn đang định nói thêm vài câu trêu chọc, tiếng chuông phòng vang lên. Lâm Kiệt nhanh chóng đứng dậy.

Là phục vụ mang thức ăn tới.

Nhìn một bàn đồ ăn mỹ vị, nước miệng cậu không tự chủ mà chảy dài, ánh mắt lại không tự chủ mà liếc nhìn đến chai rượu trên bàn.

“Nè! Sao lại có rượu, tôi không uống đâu!”

Lâm Kiệt vừa tao nhã mở nắp chai, vừa ôn nhu nói: “Không sao đâu, rượu này rất nhẹ, anh cho dù có uống hết hai chai này cũng không say được đâu…”

“Thật không say sao?”

“Đương nhiên, hơn nữa chai rượu này rất đắt tiền, bằng cả tháng lương của tôi đó, hôm nay lại được uống miễn phí như vậy, sao lại không uống chứ, bỏ qua cơ hội tốt như vậy, thật phí…”. Lâm Kiệt ra sức dụ dỗ.

Mà Lưu Thiên Vân không có tiền đồ ngay lập tức liền rơi vào bẫy.

Rượu đắt tiền, lại được uống miễn phí, dại gì mà không uống chứ…

Và sự thực chứng minh, vì cái tính hám tiền này, mà cậu sau này muốn hối hận cũng không kịp…

Lâm Kiệt trên tay cầm ly rượu còn chưa có uống hết phân nữa khẽ lắc lắc, màu đỏ của rượu dưới ánh sáng lại càng thêm quyến rũ đến lạ thường, nhưng đối với hắn, tất cả đều không có gì quá mức hấp dẫn bằng đôi môi cùng khuôn mặt ửng đỏ của người bên cạnh.

Hắn nhếch môi cười, nhìn người nam nhân đang say đến ngã trái, ngã phải…

Chai rượu tay đắt tiền kia bị cậu uống gần như sạch sẽ, lúc đầu hắn vốn chỉ muốn cho cậu uống vài ly, để tạo chút không khí mà thuận lợi ăn đậu hủ, nào ngờ được Lưu Thiên Vân vì tiếc của, lại ham của lạ, cho nên toàn bộ đều uống sạch, mà phải nói, rượu này cũng có phải nhẹ nhàng gì đâu…

Lưu Thiên Vân ngồi bên cạnh Lâm Kiệt, cái đầu choáng váng mà ngã trái, ngã phải, đôi mắt mơ màng ngập nước ngước nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng mê người cứ hết khép lại mở, còn nở một nụ cười ngây ngô, bộ dáng hết sức đáng yêu…

Đã vậy cậu và hắn hiện tại đều không mặt áo, Lưu Thiên Vân đem thân mình dán sát vào người Lâm Kiệt không ngừng ở trên người hắn mà cọ cọ…

Thịt đã dâng đến tận miệng, có lý nào lại không ăn chứ…

Hắn nhanh chóng cúi người, đem cậu ôm ngang vào chiếc giường king size cỡ bự.

Nhìn người nằm trên giường hơi thở nhịp nhàng, cả người bởi vì có tác dụng của rượu mà nhuộm thành một màu hồng mê người, Lâm Kiệt như bị thôi miên, dần dần cúi người xuống.

Bàn tay đặt trên người Lưu Thiên Vân như bị làn da trơn láng hút lấy, cách gì cũng không muốn rời. Lý trí hắn cưỡng không được, bàn tay đang bắt đầu xoa nắn cơ thể cậu, lượn lờ từ phần ngực tới vùng eo, xuống đến bụng dưới rồi cứ thế luồn qua lớp vải đi vào sâu hơn nữa.

Giấc ngủ bị quấy rầy làm Lưu Thiên Vân thoáng giật mình, khoái cảm khiến cậu thở có phần gấp gáp.

Cổ họng Lâm Kiệt như thắt lại, hắn ra sức kiềm chế thứ dục vọng đang tràn ngập trong người, cúi đầu áp môi lên môi Lưu Thiên Vân, đưa lưỡi len vào vòm miệng ẩm ướt của cậu. Do cố đè nén dòng khoái cảm đang sục sôi nên Lâm Kiệt chỉ dám dùng lưỡi vuốt ve thật nhẹ nhàng. Nhận thấy đối phương không hề kháng cự, hắn càng tiến sâu hơn, mải mê cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ đang vô thức lẩn tránh, mạnh mẽ mút vào.

Hôn một hồi lâu hô hấp cả hai đều trở nên nặng nề, vậy mà Lâm Kiệt còn dây dưa chưa muốn ngưng.

Môi bị hôn đến đau nhức, Lưu Thiên Vân hé mắt ra, mơ màng nhìn người đang đè lên mình nhưng một chút nhận thức cũng chẳng có.

Cũng giống như lần trước khi cậu ngủ, hắn trong đem đó tập kích cậu, chỉ nghĩ đến đem hôm đó hạ thân Lâm Kiệt liền nóng bừng lên.

Hắn thật sự là không muốn làm tới cùng, bởi vì hắn còn chưa chiếm được hoàn toàn tâm cậu, nếu như sáng mai tỉnh lại, cậu biết được hắn đối với mình như vậy…

Nhất định cậu sẽ ghét bỏ hắn…

Vậy nên, hắn sẽ giống như lần trước, chỉ giúp cậu thoải mái, nhưng sẽ không làm tới bước cuối cùng…

Nhưng khoái cảm đánh úp vào lý trí, làm cho Lâm Kiệt không thể nào mà chống cự, bởi vì lần này không hề giống như lần trước, tình cảm của hắn dành cho cậu, đã rất sâu đậm, hắn muốn có được toàn bộ con người Lưu Thiên Vân, kể cả thể xác lẫn trái tim…

Hôn cũng không đủ, hắn nhanh chóng gỡ bỏ chiếc khăn tắm trên người rồi áp phần cơ thể đang cương cứng của mình vào hạ bộ người con trai nằm dưới.

Tuy cách một lớp vải nhưng cảm nhận được nhiệt độ khác lạ khiến Lưu Thiên Vân bất giác thoái lui. Cậu ngay lập tức bị đè chặt lại.

Lâm Kiệt càng lúc thâm nhập càng sâu bên trong khoang miệng ấm áp kia, những ngón tay thành thạo liên tục mơn trớn, miết chặt lấy ngực Lưu Thiên Vân trong khi thân dưới không ngừng nhịp nhàng ma sát. Đang ngấu nghiến say mê, bỗng nghe thấy tiếng rên rĩ mơ hồ thoát ra từ khe hở hiếm hoi giữa những cái hôn, cơ thể hắn phút chốc tê dại như có luồng điện vừa chạy dọc sống lưng.

Bụng dưới đã ướt đẫm một mảng.

Thế này thôi… cũng quá sức chịu đựng rồi.

Lâm Kiệt hơi bất mãn nhả môi cậu ra. Hắn nhìn xuống Lưu Thiên Vân vẫn còn mê man chưa chịu tỉnh lại, vầng trán đã lấm tấm mồ hôi, nhịp thở có phần bất ổn, mặt cũng nóng rần lên lộ ra chút ửng hồng. Rõ là đường nét đàn ông rất bình thường, không có gì quyến rũ hay mềm mại, vậy mà Lâm Kiệt chỉ nhìn chốc lát lại bị kích thích, một lần nữa lâm vào thế hiểm nguy.

Nếu cũng làm như ban nãy chắc chắn sẽ không giải quyết được gì.

Phải làm tới bước cuối thật sao?

Nếu đủ lý trí mà nói, đừng dây vào những chuyện phiền phức này là tốt nhất …

Nhưng hắn, thật sự là không nhịn được ham muốn của chính bản thân mình….

Nếu đã như vậy thì cứ thỏa mãn bản thân trước, còn chuyện ngày mai…

Cứ đễ tính sau đi….

Nghĩ là làm Lâm Kiệt nuốt nước bọt, hắn thở nặng nhọc, cúi đầu hôn lên đôi môi đang khép hờ cùng lúc cởi bỏ chiếc quần đùi đã lấm bẩn ra khỏi người Lưu Thiên Vân.

Lâm Kiệt nhận thấy mặt trong đùi cậu đã ướt nhẹp vì dịch thể, khi hắn đưa tay dò dẫm từ phía sau, cố ép một ngón vào trong làm Lưu Thiên Vân đau đến mức phải rụt người lại, cau mày tránh né thứ dị vật đang quấy rầy giấc ngủ của mình.

Không thể làm gì khác hắn đành rút tay về, lấy ra chai dầu bôi trơn từ ngăn tủ bên cạnh. Cái này cũng may là hắn cho người chuẩn bị trước a, dù không mang tâm tư đó, nhưng biết đâu lại cần dùng tới, vậy nên, hiện tại, Lâm Kiệt hắn thật sự bội phục chính bản thân mình.

Nghĩ tới khuôn mặt nhăn nhó đáng yêu của Lưu Thiên Vân khi nãy khiến thứ dục vọng bên dưới càng bùng cháy mạnh mẽ.

Lâm Kiệt hấp tấp dùng ngón tay vuốt ve xung quanh cửa huyệt, đổ một lượng lớn chất bôi trơn hy vọng giúp Lưu Thiên Vân bớt đau, sau đó dùng một lúc ba ngón tay đẩy dần vào trong.

Lưu Thiên Vân đương nhiên chịu không nổi, cậu thở hổn hển theo từng cử động của những ngón tay, thân người liên tục vặn vẹo hòng thoát khỏi sự dày vò trông rất đáng thương. Nhưng Lâm Kiệt có tội nghiệp cách mấy cũng là tạm thời dừng lại động tác để lật sấp người cậu xuống rồi lấy gối lót dưới bụng cho cậu đỡ khó chịu.

Mở rộng chân cậu ra, Lâm Kiệt chỉ cần hạ người áp ngực mình vào lưng cậu là có thể ôm trọn lấy cơ thể bên dưới tiến nhập dễ dàng.

Lưu Thiên Vân dường như cảm nhận được có vật lạ đang đi vào từ bên dưới, cậu bắt đầu phản kháng lại nhưng nhanh chóng bị Lâm Kiệt đè chặt lại không nhúc nhích nổi.

Hắn chầm chậm đẩy hông về phía trước, vào sâu thêm chút nữa liền nghe cậu rên khẽ trong miệng. Thanh âm phát ra tuy nhỏ xíu tựa tiếng mèo kêu nhưng khiến hắn nhất thời mất hết kiên nhẫn, đẩy mạnh một lần vào trong.

Lưu Thiên Vân vì đau bất ngờ mà giãy giụa trong vô thức, nhưng hai chân đang dang rộng vốn đã chịu không nổi chuyển động của Lâm Kiệt, tay còn bị giữ chặt ở hai bên, rốt cuộc chỉ biết nức nở mặc cho hạ thân liên tục bị xâm phạm.

Hắn không ngừng ra vào cơ thể Lưu Thiên Vân, dùng miệng mút lấy cổ cậu. Tiếng nức nở đáng thương không còn cơ hội lọt vào tai hắn, giờ phút này Lâm Kiệt chẳng cảm thấy gì khác ngoài từng đợt ma sát nóng bỏng bên trong.

Nụ hôn cũng theo chuyển động bên dưới mà dữ dội hơn, hắn há miệng cắn nát làn da trước mắt không thương tiếc. Mà cậu bị dày vò đến bật khóc thành tiếng, âm thanh vỡ vụn do những lần va chạm xác thịt.

Càng gần đến cao trào Lâm Kiệt lại càng điên cuồng đẩy nhanh tốc độ, đem cơ thể Lưu Thiên Vân tàn nhẫn mà đâm sâu đến tận cùng. Trong khoảnh khắc đạt tới cực điểm, tiếng khóc của cậu cũng đã lạc hẳn đi.

Vừa qua một trận kịch liệt, Lâm Kiệt vẫn đè trên người cậu thở dốc.

Lưu Thiên Vân có chút tỉnh lại nhưng vì uể oải mà một lần nữa rơi vào trạng thái mơ màng. Ngoài những tiếng rên rĩ đứt quãng và nhịp thở gấp gáp ra, cậu chẳng có phản ứng nào khác.

Lâm Kiệt lát sau mới rút khỏi người Lưu Thiên Vân. Vẫn ôm lấy cậu từ đằng sau, hắn chậm rãi dùng môi âu yếm tấm lưng thon dài của người dưới thân. Cử chỉ thân mật đến cực điểm.

Lâm Kiệt rất nhanh đã bị kích thích, vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy hắn đẩy vào không chút khó khăn. Người nam nhân bên dưới vốn đang yên ổn bất ngờ bị quấy rối liền yếu ớt giãy giụa, không ngừng thổn thức.

Chẳng tốn nhiều sức Lâm Kiệt cũng dễ dàng khống chế cậu. Hắn tuyệt đối không vì Lưu Thiên Vân khóc nức nở mà dừng tay, chỉ là nhẹ nhàng từ tốn một chút, chứ không như lần đầu tiên hấp tấp vội vàng.

Lối vào ban đầu còn chật khít đã giãn ra bớt sau vô số lần xâm nhập. Lưu Thiên Vân do có dị vật quấy rối trong cơ thể mà cảm thấy khó chịu, cứ nhúc nhích không yên, thế nhưng biểu tình đã từ đau đớn chuyển thành mê man tự khi nào. Dường như chính cậu cũng không rõ thứ cảm giác sung sướng đến tê dại này là từ đâu tới.

Lâm Kiệt luồn tay ra trước ngực, vừa ôm trụ hai vai để ngưng Lưu Thiên Vân cử động thân trước vừa tách rộng chân cậu hung hăng ra vào.

Tiếng thở dốc dần hòa hợp với tiết tấu nhanh chậm, khuôn mặt cũng ửng hồng lên, những lần bị Lâm Kiệt thô bạo đâm sâu vào cậu chỉ biết cúi đầu rên la, sau đó lại run rẩy thở hổn hển, nét mặt chẳng rõ là thống khổ hay còn tâm tư gì khác.

Thấy Lưu Thiên Vân như vậy, hắn không cách gì kiềm chế được, khiến thân dưới hai người đã một mảng ướt đẫm. Lâm Kiệt chịu không nổi, lật người cậu lại âu yếm hôn.

Lưu Thiên Vân cuối cùng đã tỉnh lại một chút, mơ màng nhìn hắn, miệng lung tung nói không nên không nên gì đó, còn vụng về huơ tay múa chân phản kháng lại.

Nhìn bộ dạng dễ thương của Lưu Thiên Vân làm hắn nhịn không được, cúi xuống ngấu nghiến môi cậu trong khi tay vuốt ve tấm lưng trần phía sau, bất ngờ đẩy mạnh một cái vào trong.

Lâm Kiệt không thèm để ý đến sự chống cự của Lưu Thiên Vân, cũng không quan tâm đôi mắt kia đã sưng lên vì khóc quá nhiều, chỉ một mực cố định thắt lưng cậu duy trì tốc độ. Do khoái cảm mà hạ thân của Lưu Thiên Vân cũng chậm chạp ngẩng đầu dậy, bị ma sát giữa bụng dưới của hai người từ từ lớn dần lên.

Tiếng rên rỉ hòa trong nỗi đau đớn vì mất đi kiểm soát mà sớm thay đổi âm điệu, càng lúc càng trở nên *** loạn. Cơ thể Lưu Thiên Vân từ trạng thái bất tỉnh đã bắt đầu đáp trả lại khiến Lâm Kiệt càng khó kiềm chế ham muốn, hắn đặt cậu ngồi trên hông, để mặc cậu tiếp tục thổn thức trên vai mình.

Hai thân thể trần trụi xiết chặt lấy nhau, hạ thân nhịp nhàng mà mạnh mẽ đâm xuyên, môi hôn quấn quít không rời, thậm chí còn cảm nhận được trái tim người kia đang đập liên hồi trong ***g ngực cận kề.

Dù chính hắn ép buộc Lưu Thiên Vân quan hệ đồng tính, nhưng cảnh tượng này khiến Lâm Kiệt ngỡ như mình đang nằm mộng, hắn tuyệt không thấy dơ bẩn.

Lưu Thiên Vân một đêm bị dày vò mà ngủ không yên, cơ thể mệt mỏi rã rời mà từ từ mở mắt, cái cảm giác này không giống với say rượu chút nào cả.

Xoa xoa cái đầu đau nhức, hai mắt còn đang mơ màng đột ngột mở lớn…

Nhìn chằm chằm đến những hôn ngân trên người mình, cậu lại run rẩy mà giở chăn ra…

Sau đó lại cứng ngắc mà xoay đầu nhìn người bên cạnh….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.